Đông A Tái Khởi

Chương 34: Giá trị của Xạ Điêu thủ.



Chương 34: Giá trị của Xạ Điêu thủ.

Bột Đặc Cách Nhĩ bắn tên xong, nhưng chỉ thấy chiến mã trúng tên, biết không ổn cũng không kịp né tránh, Bột Đặc Cách Nhĩ liền dùng 2 tay dơ cung lên phía trên đón đỡ. Phán Đoán của Bột Đặc Cách Nhĩ rất đúng, từ cao đánh xuống Trần Quốc Toản không dùng đòn đâm vì dễ bị né tránh, Trần Quốc Toản nghiến răng dồn lực vu·ng t·hương đập xuống, tay trái cố gắng ấn chặn giữa cây thương để giữ thương không bị nẩy lên khi v·a c·hạm.

“Rầm” Tiếng động như sấm rền vang lên khi thiết thương và chạm với thiết mộc, xung quanh bụi bay mùi mịt kèm theo tiếng hí đau đớn của chiến mã. Trong khói bụi chỉ thấy một người đang đứng, một người nằm sõng xoài trên đất, bên cạnh là chiến mã giãy đạp trên mặt đất đau đớn kèm theo nội tạng bị tràn ra ngoài từ hậu môn.

Trần Quốc Toản lắc lắc cổ chân cổ tay hài lòng, tiếp đất rất tốt, cổ chân không có vấn đề gì, chỉ có tay hơi tê và vai hơi nhói vẫn đang rỉ máu. Dưới đất, Bột Đặc Cách Nhĩ miệng phun một ngụm máu, hai tay hắn đã hoàn toàn bị phế, người khác có thể nhìn rõ xương cánh tay của hắn xuyên qua khủy tay lòi cả ra ngoài trắng ởn.

Bột Đặc Cách Nhĩ đã coi thường sức mạnh của Trần Quốc Toản, cũng quên mất tay mình đã yếu đi sau khi đã bắn tới 6 mũi tên với 5 lần kéo cung năm thạch. Bình thường hắn chỉ có thể bắn tối đa 10 lần một ngày mà thôi, bắn xong thậm chí hắn cần phải nghỉ ngơi hồi phục mất 15-20 ngày.

Quân Nguyên xung quanh sau một giây bàng hoàng tỉnh lại muốn nhân cơ hội xông vào g·iết Trần Quốc Toản, 10 thân binh đi theo Trần Quốc Toản liều mình vọt lên tạo vòng vây lấy Trần Quốc Toản ở giữa để bảo vệ. Đúng lúc này, từ phía Đặng Văn Thiết tiếng hoan hô của binh sĩ Đại Việt vang lên, đầu của Mãng Cổ Thái dược xiên vào cọc tre dơ lên cao cho cả chiến trường nhìn thấy. Số quân Nguyên đang cố sức chống cự thấy đầu của Mãng Cổ Thái lập tức như ong vỡ tổ, nháo nhác chạy tán loạn. Trần Quốc Toản lạnh lùng nói với thân binh bên cạnh:

- Truyền lệnh, truy quét tàn quân quân Nguyên, không được để tên nào chạy thoát về Thạch Đà. Giết toàn bộ, không giữ tù binh.

Thân binh bên cạnh nghe lệnh, 5 người tản ra truyền lệnh, 5 người ở lại bảo vệ Trần Quốc Toản, Trần Quốc Toản bình tĩnh tới trước mặt Bột Đặc Cách Nhĩ ngồi xuống nhìn hắn. Bột Đặc Cách Nhĩ đang luôn mồm lảm nhảm một đống gì đấy, nhìn vẻ mặt thì Trần Quốc Toản đoán không phải là chửi rủa, cũng không phải vẻ mặt kiên trung đòi c·hết, giống với vẻ mặt của tên đang kể lể, khoe mẽ giá trị của bản thân hơn. Trần Quốc Toản đặt tay lên miệng ra dấu im lặng rồi nói:

- Đừng làm nhảm nữa, ta không hiểu gì hết cũng không muốn hiểu. Rơi vào tay ta thì dù người có tài giỏi thế nào nhưng ngươi đã g·iết huynh đệ của ta, g·iết con dân Đại Việt thì đừng mong được sống.



Quay ra nói với thân binh bên cạnh:

- Trói hắn lại, đem đến chỗ Trần Văn Phúc tướng quân giao lại cho Trần Văn Cảo tướng quân tùy ý xử lý.

Thân binh bên cạnh bước lên, rút dây mây ở hông tiến tới trói Bột Đặc Cách Nhĩ. Bột Đặc Cách Nhĩ lúc này lại hoảng loạn vô cùng, xạ điêu thủ luôn là tài sản quý giá mà bất cứ quốc gia nào cũng thèm muốn. Thế nên khi bắt được xạ điêu thủ thì bất kỳ ai, bất kỳ vị khả hãn nào cũng đều muốn dùng lễ để chiêu hàng bọn hắn. Nhưng từ ánh mắt của Trần Quốc Toản, hắn biết Trần Quốc Toản không có ý định giữ hắn sống.

Đây là tình huống hắn không ngờ tới, chưa bao giờ hắn nghĩ có người có thể chống lại sức hấp dẫn được sở hữu một xạ điêu thủ trong tay. Ở thảo nguyên không thế này, tình huống bất ngờ khiến Bột Đặc Cách Nhĩ hoảng sợ tột độ, liền đổi giọng liên tục cầu xin Trần Quốc Toản.

Trần Quốc Toản đi tới nhặt cây cung lên lau chùi, cây cung nặng chịch phải tới 30 cân, cú v·a c·hạm vừa rồi vậy mà chỉ làm nó hơi bị lõm và vết rạn li ti như sợi tóc ngay chỗ tay cầm. Về nhà chỉ cần làm một vòng sắt táp vào là ngon. Trần Quốc Toản mặt vô cảm không thèm nhìn Bột Đặc Cách Nhĩ vừa lau cung vừa nói:

- Đừng giãy giụa nữa, không cần kinh ngạc thế vào tay người khác thì ngươi có thể có cơ hội sống, nhưng tận mắt ta thấy ngươi g·iết hại đồng đội của ta mà giờ ngươi còn muốn ta cho ngươi cơ hội để sống à? Giữ chút tôn nghiêm còn lại của ngươi đi.

Nói xong, Trần Quốc Toản mang theo cung, dắt lên con ngựa do thân binh đưa tới mặc kệ Bột Đặc Cách Nhĩ thừ ra ở phía sau. Còn nhiều việc cần Trần Quốc Toản xử lý, cần phải sớm tính toán lực lượng còn lại để chuẩn bị cho trận chiến sắp tới. Ngoài ra, phải xem tình hình Đặng Văn Thiết sau trận ác chiến vừa rồi thế nào.

Dù mặt trời chưa lên, nhưng ánh sáng cũng đủ soi rọi chiến trường. Khắp nơi dọc con đường khoảng 5 dặm là xác c·hết của người ngựa, mặt đất như biến từng ao máu to nhỏ. Chiến mã vô chủ đứng ngây ngốc trên khắp mặt đất, quân Đại Việt đang tản ra khắp nơi bồi thêm một đao vào xác quân Nguyên. Chiến trường thi thoảng vẫn còn văng vẳng tiếng van xin nhưng đều rất nhanh chìm vào im lặng. Trần Quốc Toản không cho thu giữ tù bình, vì rất nhanh thôi, Trần Quốc Toản chuẩn bị dẫn quân vào trận chiến mới, không thể phân tâm coi giữ hàng binh được.



Nhìn về phía Trần Văn Phúc đang nằm, xung quanh là binh lính Thánh Dực quân đang quỳ gối than khóc, Trần Văn Cảo 2 tay dơ đao lên trời đọc văn tế, dưới chân là Bột Đặc Cách Nhĩ đang quỳ đầu gục xuống như người đ·ã c·hết. Trần Quốc Toản rất muốn đi tới nhưng Trần Quốc Toản không dám tới, Trần Quốc Toản sợ không kìm được lòng. Thời khắc này không cho phép Trần Quốc toản thể hiện quá nhiều cảm xúc ra ngoài, đội quân Đại Việt này hiện giờ cần một thống soái cứng rắn, coi c·hết như về chứ không phải một người quá tình cảm, ủy mị trước c·ái c·hết của đồng đội.

Trần Văn Cảo khẽ nhìn về phía Trần Quốc Toản để xin phép, thấy Trần Quốc Toản gật đầu, Trần Văn Cảo khấu đầu thầm tạ ơn rồi liền vung đao chém xuống. Đầu Bột Đặc Cách Nhĩ rơi xuống máu bắn ra xối xả. Binh sĩ bên cạnh nhặt Đầu Bột Đặc Cách Nhĩ đặt lên khay phía trước Trần Văn Phúc.

Để lại Trần Văn Cảo tiếp tục tiễn đưa Trần Văn Phúc, Trần Quốc Toản thúc ngựa nhanh hơn về phía Đặng Văn Thiết, thân binh đã báo lại tình trạng của Đặng Văn Thiết khiến Trần Quốc Toản khá sốt ruột.

Đặng Văn Thiết được đặt trên một tấm thảm dưới gốc cây to, các v·ết t·hương đã được băng bó. Trần Quốc Toản nhíu mày nhìn cánh tay trái của Đặng Văn Thiết bị chặt đứt mất gần một nửa. Xuống ngựa tới gần, Trần Quốc Toản hơi đặt tay lên mũi Đặng Văn thiết, hơi thở yếu nhưng vẫn rất đều. Xem ra chỉ bị ngất do quá sức và mất máu nhiều thôi. Lần mò các v·ết t·hương đã băng bó máu đều đã ngừng chảy mới thở phào yên tâm hơn. Trần Quốc Toản không ngờ đối phương lợi hại như vậy, nếu chỉ đọ về sức mạnh Trần Quốc Toản chỉ nhận mình bằng 7 phần Đặng Văn Thiết, không ngờ đối phương có thể dồn ép Đặng Văn Thiết tới mức này.

Lấy từ trong ngực ra một hộp thuốc nhỏ, là lọ thuốc lão Bộc đưa riêng cho Trần Quốc Toản. Chỉ nghe lão dặn “khi nào gần c·hết thì lấy ra uống”. Nhìn hộp thuốc rồi đưa cho thân binh đang túc trực bên canh dặn:

- Nghiền nhỏ, hòa với nước cho hắn uống từng ngụm nhỏ một. Đừng nói chuyện này với bất kỳ ai. Nếu có bất kỳ ai biết chuyện này thì cẩn thận ta đuổi nhà ngươi khỏi trang viên đấy.

Thân binh toát mồ hôi hột, cuộc sống ở đất phong của Hoài Văn Hầu rất thoải mái, hắn muốn cả đời được ở đấy. Vội vã vâng dạ rồi chạy đi tìm đồ nghiền thuốc. Trần Quốc Toản đặt cây cung của Bột Đặc Cách Nhĩ xuống bên cạnh Đặng Văn Thiết, lo lắng nhìn Đặng Văn Thiết, thầm nói:

- Ta đang không biết đuổi người về thế nào. Ngươi bị thế này cũng tốt, ít ra ngươi có thể sống sót trở về, ta cũng khỏi cần nghĩ nhiều, lão Bộc cũng chả thể cằn nhằn gì được. Ta biết ngươi chỉ muốn làm ruộng, chăm sóc gia đình và em gái, sống cuộc sống bình yên. Chỉ vì ta mà ngươi mới phải lên chiến trường, tỉnh dậy đừng áy náy, nếu ta không về được, ngươi và lão Bộc đừng tìm c·hết, cũng đừng trả thù cho ta, thay ta chăm sóc mẹ ta và trang viên mới là điều ta cần ngươi làm.



Trần Quốc Toản không để mình mềm lòng quá nhiều, như thế là đủ còn rất nhiều việc cần Trần Quốc Toản xử lý. Bị mất 2 trên 4 tướng cầm quân, công việc sắp tới sẽ gian nan hơn rất nhiều. Trần Quốc Toản đi ra nói với thân binh đang cảnh giới:

- Nổi kèn triệu tập toàn bộ binh sĩ. Chúng ta cần lập tức chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.

Kèn hiệu tập hợp vang lên, từ khắp chiến trường binh lính dần tụ tập về đội ngũ. Trừ những thương binh nặng được sắp xếp nghỉ ngơi dưới những tán cây, còn lại ai đi được đều cố gắng đi tới vào hàng ngũ của mình.

Trận chiến vừa rồi, nhờ có thể lừa được quân Nguyên vào bẫy kèm theo một chút may mắn nhờ Khắc Bột Hải báo lão quân tình làm quân Nguyên chủ quan, quân Đại Việt có thể hạn chế được tổn thất xuống rất thấp, khi chỉ có hơn 500 binh sĩ Đại Việt tử thương đổi lại là cánh quân 5000 kỵ binh của Mãng Cổ Thái gần như bị tiêu diệt hoàn toàn. Trần Quốc Toản cũng thu về được gần 3000 chiến mã khỏe mạnh của quân Nguyên, đây là nguồn vốn rất lớn cho Trần Quốc Toản đánh trận sắp tới.

Trong lúc đang chờ đội hình tập hợp, Trần Quốc Toản chú ý thấy một nhóm kỵ binh Đại Việt đang phi nhanh xuyên qua chiến trường đầy xác c·hết khiến đám quạ đang mổ xác phải r·ối l·oạn bay lên. Hơi bước tới trước chờ nhóm kỵ binh tới, một tiểu binh xuống ngựa đáp:

- Bẩm tướng quân, thám mã báo về. Tại Thạch Đà quân Nguyên đã gần xây dựng xong 3 cầu phao, đến khoảng giữa giờ thìn quân Nguyên sẽ có thể bắt đầu vượt sông.

Gật đầu cho tiểu binh lùi xuống. Trần Quốc Toản thoáng cau mày, dù vẫn trong dự tính nhưng quả thật khi nghe tin quân Nguyên có thể sớm vượt sông thế này cũng không dễ chịu chút nào. Trần Quốc Toản lẩm bẩm:

- Xem ra, chúng ta không còn nhiều thời gian rồi.

Nhìn xuống đội hình đã tập hợp đầy đủ, Trần Quốc Toản khẽ quét mắt điểm qua gần 5400 người còn lại: có người quần áo rách tả tơi vì đao kiếm chém, có người băng trắng quấn kín đầu, dù tất cả đều mệt mỏi sau trận chiến xuyên đêm nhưng không ai nghiêng ngả, than vãn một câu. Tất cả đều cố gắng đứng nghiêm trong hàng ngũ.

“Kỷ luật rất tốt” Trần Quốc Toản thầm khen ngợi. Đội quân tinh nhuệ, thiện chiến này đã phải chiến đấu liên miên suốt mấy ngày qua, khi hy vọng chiến thắng ngày càng rõ rệt thì chờ đợi phía trước những con người này là một trận chiến khác, một trận chiến vô cùng khó khăn, tới mức có thể nói là tuyệt vọng. Sau trận chiến sắp tới, không biết có bao nhiêu gương mặt trong này có thể trở về cùng gia đình, cũng có thể là không có ai.

Trần Quốc Toản luôn hi vọng những gương mặt đứng ở đây có thể trở về đoàn tụ cùng gia đình. Bởi họ đã chiến đấu, hi sinh vì đất nước này quá đủ rồi. Nhưng khắp Đại Việt bây giờ chỉ có hơn 5000 binh sĩ này mới có thể cầm chân quân Nguyên đợi quân cứu viện tới, chỉ có họ mới có thể cứu Đại Việt trong tình thế nước sôi lửa bỏng này.