Đông A Tái Khởi

Chương 33: Thánh Dực Dũng Nghĩa.



Chương 33: Thánh Dực Dũng Nghĩa.

Bột Đặc Cách Nhĩ chính là xạ điêu thủ nổi tiếng trong truyền thuyết của thảo nguyên. Xạ điêu thủ như cái tên của nó, là người có thể b·ắn c·hết chim điêu trên trời, là dũng sĩ có thể dùng cung 5 thạch mà người thường đừng mơ kéo nổi. Xạ điêu thủ là những người được các dân tộc du mục vô cùng tôn quý và trọng vọng. Với các quốc gia, xạ điêu thủ cũng là tài nguyên quý giá. Việc sở hữu bao nhiêu xạ điêu thủ trong q·uân đ·ội cũng là một cách thể hiện sức mạnh của quốc gia đấy. Với một đế quốc hùng mạnh như Mông Cổ, thì số lượng xạ điêu thủ như Bột Đặc Cách Nhĩ cũng chỉ có khoảng trên 10 người mà thôi.

Hốt Tất Liệt rất ưu ái Thoát Hoan và coi trọng chuyến chinh phạt lần này nên mới phá lệ cử tới 2 xạ điêu thủ tới Đại Việt.

Biết đối thủ của mình là xạ điêu thủ, Trần Văn Phúc dùng cánh tay trái đã tê đi nắm chặt dây cương thúc ngựa phi tới, cố gắng sớm tiếp cận tên xạ điêu thủ trong quân Nguyên kia. Những xạ điêu thủ có thể từ khoảng cách rất xa hạ sát những vị tướng lĩnh trong quân nên nếu để xạ điêu thủ tự do hoạt động sẽ là tai họa với quân ta. Nhưng Bột Đặc Cách Nhĩ không cho Trần Văn Phúc nhiều thời gian như thế.

Chẳng bao lâu sau mũi tên đầu tiên, Mũi tên thứ 2 được Bột Đặc Cách Nhĩ bắn ra kèm theo tiếng xé gió ghê người. Trần Văn Phúc không kịp né tránh, lập tức máu nóng hổi bắn lên mặt, người Trần Văn Phúc liền bay về phía trước.

Lần này Bột Đặc Cách Nhĩ nhắm vào chiến mã, mũi tên trực tiếp bắn xuyên qua đầu chiến mã mang theo một góc đầu như nắm tay. Chiến mã ngã dúi dụi, hất tung người Trần Văn Phúc về phía trước, không đợi Trần Văn Phúc rơi xuống lại một mũi tên nữa xé gió lao tới. Đang ở trên không, không thể né tránh Trần Văn Phúc cố gắng đưa tay lên chắn đường tên miệng nghiến găng căm ghét lẩm nhẩm.

- Chó c·hết.

“Soạt” âm thanh lạnh lẽo vang lên, mũi tên bắn xuyên cánh tay trái chệch hướng ghim thẳng vào ngực phải của Trần Văn Phúc. Thân thể nặng nề của Trần Văn Phúc nặng nề rơi xuống đất, miệng phun ra đống máu. Trần Văn Phúc toàn thân ê buốt đau đớn đờ đẫn nhìn bầu trời đang dần hửng sáng, lầm nhẩm:

- Trần Lực, bảo sao khi c·hết ngươi nhìn trời cười ngây ngốc thế. Đẹp thật!



Trần Văn Phúc muốn nằm nhìn trời để nghỉ ngơi thêm một lúc nhưng quân Nguyên không cho thời gian để Trần Văn Phúc nghỉ ngơi. Đám binh sĩ quân Nguyên định lao lên chém bồi một đao dứt điểm Trần Văn Phúc, quân Đại Việt xung quanh liền liều c·hết tới cứu Trần Văn Phúc. Cảnh chém g·iết diễn ra xung quanh, Trần Văn Phúc gắng sức bò dậy, dùng kiếm trong tay phải chém đứt đuôi tên. Nhướng mắt nhìn ra xa thấy bóng dáng quen thuộc đang âm thầm dẫn theo 10 kỵ binh xuyên phá loạn quân của quân Nguyên phía trước. Trần Văn Phúc khẽ mỉm cười, mặc kệ tay trái lủng lẳng sắp đứt ở trước ngực, nén đau hít một hơi thật sâu hét lớn lao về phía quân Nguyên:

- Thánh dực dũng nghĩa thế c·hết không lui, vì Đại Việt, vì Hoàng Thượng. Giết!

Trần Văn Phúc mặc kệ thương thế, trợn mắt lao tới phía quân Nguyên. Liên tục vung kiếm chém 1, rồi 2, 3, 4 tên quân Nguyên trên đường, dù b·ị t·hương rất nặng, máu đã nhuộm đỏ áo giáp nhưng Trần Văn Phúc giờ như chiến thần giữa đám tôm tép quân Nguyên, không ai có thể cản được. Ở phía sau, quân Thánh Dực mắt cay xè gào hét liều c·hết theo sau Trần Văn Phúc. Quân Nguyên nhất thời bị khí thế của quân Thánh Dực làm cho kh·iếp sợ không chống cự nổi.

Từ phía xa, Bột Đặc Cách Nhĩ sau khi nghĩ Trần Văn Phúc đ·ã c·hết sau mũi tên thứ ba nhưng tiếng hét lớn làm Bột Đặc Cách Nhĩ giật mình không ngờ Trần Văn Phúc vẫn còn sống lầm bẩm:

- Trần Quốc Toản khá lắm, không ngờ ta dùng tới 3 mũi tên cũng không lấy nổi mạng ngươi. Mũi tên thứ tư này là sự tôn trọng ta dành cho ngươi.

Bột Đặc Cách Nhĩ vẫn đang nghĩ Trần Văn Phúc là Trần Quốc Toản do quân của Trần Văn Phúc luôn vác đại kỳ phía sau. Trần Văn Phúc đang chạy bộ, chém g·iết lẫn trong đám quân Nguyên, Bột Đặc Cách Nhĩ ngắm nghía đủ kiểu vẫn không có góc để ngắm bắn.

Bất đắc dĩ, Bột Đặc Cách Nhĩ đành lên chiến mã, leo lên một gò đất khoảng 1m để có tầm nhìn tốt hơn. Điều này làm hắn nổi bật lên giữa đám quân Nguyên xung quanh, đây là đại kỵ với những xạ điêu thủ nhưng hắn mặc kệ, hắn cần phải nhanh chóng hạ Trần Quốc Toản (Trần Văn Phúc) trước mặt để hoàn thành nhiệm vụ và sớm rời khỏi đây. Tình hình xung quanh ngày càng bi đát cho quân Nguyên, không còn nhiều thời gian cho Bột Đặc Cách Nhĩ. Hắn không có ý định c·hết ở đây.



Bột Đặc Cách Nhĩ kéo căng cung năm thạch, ngắm thật kỹ, thậm chí hắn có thể thấy Trần Quốc Toản (Trần Văn Phúc) đang mỉm cười nhìn hắn chắm chằm. Điều này làm hắn rất khó chịu. Chưa từng có con mồi nào dùng ánh mắt không một chút sợ hãi nhìn gã thợ săn là hắn như Trần Quốc Toản (Trần Văn Phúc).

Bột Đặc Cách Nhĩ miệng khó chịu lẩm bẩm “c·hết đi” rồi buông tay. Mũi tên xe gió vụt lao đi.

Trong tích tắc, Trần Văn Phúc thấy ngực mình mát lạnh, cả người bắn ra sau. Miệng vẫn mỉm cười khi thấy tên xạ điêu thủ đứng nổi bật giữa đám quân Nguyên, mắt Trần Văn Phúc lại ngây ngốc nhìn bầu trời. Cuộc đời Trần Văn Phúc như thước phim lần nữa chiếu lại trong đầu, từ những ngày ấm áp ngắn ngủi trong lòng bố mẹ mà hắn không nhớ rõ mặt, tới những ngày tháng lang thang đói rét kiếm ăn khi là trẻ mồ côi. Rồi hắn được Thái Thượng Hoàng Thánh Tông cứu giúp, ngày ngày hắn miệt mài rèn luyện võ nghệ cùng các huynh đệ, được cất nhắc làm đô chỉ huy của Thánh Dực quân. Cuộc đời hắn như sang trang, cuộc sống như tràn ngập niềm vui khi hắn có nhà có vợ, hắn mếu máo khi hắn được bế đứa con đỏ hỏn, hạnh phúc nhũn người khi con hắn bập bẹ gọi cha,.... tới cuối cùng là bầu trời đẹp đẽ của Đại Việt. Trần Văn Phúc thở dài một hơi như trút hết mệt mỏi, mắt nhắm lại kèm theo vài giọt nước mắt tiếc nuối, miệng vẫn đang mỉm cười trong những ký ức hạnh phúc.

-----------------------------------

Trần Quốc Toản đang dừng lại quan sát chiến trường, thấy Đặng Văn Thiết đang khổ chiến nhưng không định tới giúp, đây là thỏa thuận của Trần Quốc Toản và Đặng Văn Thiết: không cho phép người kia xen vào trận chiến của mình. Hơn nữa Trần Quốc Toản tin tưởng Đặng Văn Thiết có thể đối phó được. Tình huống bất ngờ bên phía Trần Văn Phúc khiến Trần Quốc Toản phải chú ý hơn. Nheo mắt cố gắng nhìn thật rõ, Trần Quốc Toản chợt hiểu ra quay lại nói với thân binh bên cạnh:

- Là xạ điêu thủ, Trần Quỳnh dẫn 10 người theo ta. Còn lại tiếp tục dẫn quân truy bắt quân Nguyên.

Không đợi Trần Quỳnh can ngăn, Trần Quốc Toản lao lên cố gắng luồn lách trong đám loạn quân quân Nguyên để tìm tên Xạ điêu thủ đang ẩn nấp. Trần Quốc Toản cố gắng hạn chế tối đa chiến đấu dọc đường để tiết kiệm thời gian và tránh thu hút sự chú ý của tên xạ điêu thủ. Nhưng tên Xạ điêu thủ quá ranh mãnh, hắn lẩn trốn trong hàng ngũ quân Nguyên, lại liên tục di chuyển nên rất khó để tìm được hắn.

Đang âm thầm di chuyển giữa loạn quân, bất ngờ tiếng gầm hét của Trần Văn Phúc vang vọng khắp chiến trường làm Trần Quốc Toản chú ý nhìn về phía Trần Văn Phúc. Thấy ánh mắt Trần Văn Phúc đang nhìn mình, Trần Quốc Toản khẽ gật đầu ra hiệu đã hiểu.

Trần Quốc Toản biết Trần Văn Phúc đang cố gắng thu hút chú ý của tên xạ điệu thủ, để hắn phải lần nữa lộ diện, tạo cơ hội cho Trần Quốc Toản tiếp cận. Còn rất trẻ, biết mình dễ bị xúc động, Trần Quốc Toản cắn răng ngăn không để mình rơi lệ, cố gắng quan sát mọi động tĩnh của quân Nguyên phía trước, thầm cảm phục ý chí, tinh thần của Trần Văn Phúc.



Khi thấy một tên quân Nguyên vạm vỡ đứng lên mỏm đất trên tay còn là cánh cung lớn đen xì đang nhìn chằm chằm về hướng Trần Văn Phúc, Trần Quốc Toản như nổi điên xông tới. Không cần giấu diếm, thương trong tay Trần Quốc Toản múa nhanh như điện, liên tục đâm gục bất cứ tên quân Nguyên nào cản đường mình. Trần Quốc Toản cố gắng thật nhanh, nhanh hơn nữa mong có thể cản được mũi tên cuối cùng này.

Bột Đặc Cách Nhĩ hoàn toàn chú ý về phía Trần Văn Phúc, không để ý Trần Quốc Toản đang tới gần. Tới phạm vi 50m, Trần Quốc Toản cầm thương sang tay trái, đưa tay phải sang bên, thân binh hiểu ý lập tức đặt một cây thương khác vào tay. Dù khoảng cách vẫn xa, 30m mới là khoảng cách tốt nhất nhưng mắt thấy tên xạ điêu thủ đã kéo cung, Trần Quốc Toản không đợi được nữa hét lớn:

- Dừng lại. Thằng chó c·hết!

Kèm theo tiếng hét, Trần Quốc Toản rướn người ném thật mạnh cây thương đi, nhưng cũng đã chậm 1 nhịp. Tiếng dây cung bật lên, cũng là lúc tiếng hét Trần Quốc Toản truyền tới. Bột Đặc Cách Nhĩ giật mình nhìn về phía tiếng hét, trên trời có mũi hàn quang lao tới phía hắn, khoảng cách rất xa nên khá chậm. Bột Đặc Cách Nhĩ kịp nghiêng người, mũi thương sượt qua tai hắn đâm xuyên người tên quân Nguyên phía sau cắm hắn xuống đất.

Thấy đối phương tiếp cận, Bột Đặc Cách Nhĩ nhanh chóng rút 2 mũi tên lấy hơi kéo cung. Khoảng cách rất gần chỉ có chưa tới 50m Bột Đặc Cách Nhĩ không giỏi cận chiến, hắn chỉ có 1 cơ hội duy nhất lần này để hạ đối phương. Bột Đặc Cách Nhĩ quyết định bắn 2 mũi tên cùng lúc, điều rất ít khi hắn phải làm

vì bắn như thế sẽ rất tốn sức.

Trần Quốc Toản chỉ tay sang bên, lập tức các thân binh rướn lên sang 2 bên mở rộng phạm vi cho Trần Quốc Toản chiến đấu. Trần Quốc Toản tay trái ghì chặt cương ngựa, 2 chân co lên yên ngựa, mắt nhìn chằm chằm vào từng hành động của tên xạ điêu thủ. Đây là điều lão Bộc từng cấm tiệt Trần Quốc Toản không được sử dụng, chiêu này quá nguy hiểm chỉ cần sơ sẩy một chút thôi Trần Quốc Toản sẽ phải trả giá bằng cả đôi chân của mình. Nhưng giờ là tình huống quá nguy hiểm, khoảng cách quá gần rất khó tránh né mũi tên bắn thẳng, đặc biệt lại tới từ xạ điêu thủ. Trần Quốc Toản chỉ còn cách này để tăng thêm khả năng né tránh cho bản thân mà thôi.

Cả hai như nín thở quan sát từng hành động nhỏ nhất của đối phương, sống c·hết chỉ trong tích tắc này mà thôi. Bột Đặc Cách Nhĩ nhẩm tính khoảng cách: 40m, 30m, 20m. “Bặc” tiếng bật giây vang lên, 2 mũi tên xé gió lao đi, gần như ngay lập tức chiến mã của Trần Quốc Toản bị một mũi tên bắn gục ngã dúi dụi kèm theo bụi đất, máu thịt bắn lên.

Trần Quốc Toản chú ý quan sát ngón tay của xạ điêu thủ, ngay khi còn 20m, ngón tay Bột Đặc Cách Hải khẽ động, lập tức Trần Quốc Toản dồn lực vào chân đạp mạnh vào yên ngựa nhảy về phía trước. “Soạt” một mũi tên sượt qua vai xé toang giáp vai của Trần Quốc Toản. Có tốc độ của ngựa cùng sức bật của bản thân, cơ thể Trần Quốc Toản lao đi rất xa.