Đông A Tái Khởi

Chương 32: Xạ điêu thủ?



Chương 32: Xạ điêu thủ?

Đầu Ô Lỗ Đài trong chớp mắt rơi xuống, thậm chí Trần Quốc Toản còn không giảm tốc độ ngựa là bao, nhìn phó tướng quân mình rơi đầu quân Nguyên há mồm đã loạn càng thêm loạn. Quân Đại Việt thấy tướng quân mình một chiêu g·iết tướng địch sĩ khí lại càng cao hô lớn theo sau.

“Sát Thát” Tiếng sát thát lại được quân Đại Việt hô lớn trước khi giáp chiến với quân Nguyên, lần này lại có cả từ phía sau.

Trần Văn Phúc, Trần Văn Cảo thấy Trần Quốc Toản phía trước đã xuất trận liền thúc quân đánh từ phía sau để cùng Trần Quốc Toản 2 đầu giáp kích quân Nguyên. Quân Nguyên vốn đã mệt mỏi, tử thương trầm trọng chỉ còn chưa đầy 3000 kỵ binh, tinh thần xuống thấp nhanh chóng bị quân Đại Việt từ bốn phía tràn tới đè lên đầu mà đánh.

Quân Đại Việt với bốn mũi t·ấn c·ông Trần Quốc Toản, Đặng Văn thiết, Trần Văn Phúc, Trần Văn Bách liên tục xuyên phá xé nát đội hình quân Nguyên thành từng mảng nhỏ. Không thể tập hợp được đội hình, không nhận được lệnh từ tướng hiệu, quân Nguyên nhanh chóng bị chia thành từng nhóm nhỏ rồi lần lượt bị quân Đại Việt vây diệt gọn từng nhóm.

Mãng Cổ Thái được hơn 100 thân binh vây vào giữa để bảo vệ, hắn miễn cưỡng chỉ có thể tập hợp được đội hình quân Nguyên ở gần hắn, còn với những nhóm quân ở xa Mãng Cổ Thái chỉ có thể trơ mắt nhìn quân mình bị kỵ binh Đại Việt tàn sát. Thấy tình thế không thể xoay chuyển, tên đội trưởng thân binh bên cạnh bất chấp có thể phạm quân luật vội vàng khom người nói với Mãng Cổ Thái:

- Chủ tướng, quân ta bị chia cắt quá nhiều, không thể điều khiển được nữa rồi. Xin tướng quân nhanh chóng rút khỏi đây.\

Mãng Cổ Thái không cần thân binh nhắc nhở cũng nắm được tình hình đã không thể cứu vãn. Nhưng hắn không cam tâm nhưng giờ đã không còn lựa chọn nào khác, Mãng Cổ Thái liền quyết đoán cùng thân binh và số quân tập hợp ở lân cận tiến hành phá vây.

Mãng Cổ Thái cũng là dũng tướng có tiếng trong quân, hắn không chịu đi sau mà trực tiếp dẫn đầu quân phá vây. Có tướng quân đi đầu, quân Nguyên phục hồi được chút sĩ khí dần tạo thành một mũi nhọn để phá vòng vây của Đại Việt.



Từ xa, Đặng Văn Thiết thấy Mãng Cổ Thái đang dũng mãnh liên tục chém gục 4,5 kỵ binh Đại Việt để đột phá vòng vây, các kỵ binh khác có vẻ không đủ sức cản Mãng Cổ Thái Lại. Đặng Văn Thiết liền dẫn theo quân phi tới muốn chặn đường đón đánh Mãng Cổ Thái.

Đặng Văn Thiết quát lớn vung chùy nhắm thẳng Mãng Cổ Thái lao tới:

- Tướng địch, chạy đi đâu!

Mãng Cổ Thái vừa chém c·hết một kỵ binh, nghe tiếng hét lớn liền quay lại nhìn. Thấy Đặng Văn Thiết đang vung chùy liên tục quật ngã quân Nguyên trên đường lao tới phía hắn. Mãng Cỗ Thái nghiến răng vung đao đón đánh hô hớn:

- Tên ngông cuồng. Xem đây!

Cả 2 sức lực lớn, người vung đại đao kẻ vung chùy đánh tới. Tiếng v·a c·hạm đinh tai nhức óc vang lên cả Đặng Văn Thiết, Mãng Cổ thái đều nghiến răng cố khống chế cánh tay tê rần sau cú v·a c·hạm đầu tiên. Xung quanh thân binh của hai bên cũng bắt đầu lao vào chém g·iết.

Chỉ sau cú v·a c·hạm đầu tiên, cả Đặng Văn Thiết và Mãng Cổ Thái đều biết đã gặp phải đối thủ ngang tài ngang sức rồi. Chỉ tích tác sau cú v·a c·hạm đầu tiên, Đặng Văn Thiết lại vung chùy đánh tới, Mãng Cổ Thái không muốn đón đỡ mà vung đại đao chém mạnh để đổi hướng hoặc đánh bật thiết chùy. Không ngừng lại một khắc nào, Mãng Cổ Thái liền vung đao trả đòn bổ xuống, Đặng Văn Thiết cũng liền vận sức vung ngược chùy từ dưới lên đánh bật đại đao. Liên tục là những đòn đánh trực diện không màu mè, không chiêu thức, không tiểu xảo chỉ là những cú vung hết sức đơn giản nhưng vô cùng mạnh, vô cùng nhanh của cả Mãng Cổ Thái và Đặng Văn Thiết.

Đặng Văn Thiết, Mãng Cổ Thái nghiến răng ken két nhằm đối phương đánh tới. Cả thế giới xung quanh như tan biến chỉ còn 2 người kèm theo tiếng quạt gió vù vù của chùy, tiếng rít xé gió của đại đao và tiếng v·a c·hạm đinh tai của kim loại. Thi thoảng có kẻ xung quanh xấu số bị đại đao chém đôi hoặc bị thiết chùy đập nát như dưa hấu. Cuộc chiến thuần túy của sức mạnh được cả 2 thể hiện điên cuồng tốc độ cứ thế dần được đẩy lên nhanh hơn. Mặc kệ những v·ết t·hương trên cơ thể rỉ máu, mặc kệ cơ bắp kêu gào đau đớn trong đầu Mãng Cổ Thái, Đặng Văn Thiết chỉ có ý nghĩ duy nhất là phải tiếp tục vung đao (chùy) đánh tới. Nhịp độ chiến đấu càng lúc càng nhanh, càng lúc càng điên cuồng.

Chìm đắm trong chiến đấu, Mãng Cổ Thái như quên mất việc chỉ huy đội quân phá vây, Đặng Văn Thiết như quên mất an nguy Trần Quốc Toản. Trong con mắt đỏ như máu của cả hai chỉ còn đối thủ ngang tài ngang sức trước mắt. Chỉ cần một tích tắc chậm trễ trả đòn để v·ũ k·hí của đối phương tiến sát tới mình hơn sẽ là t·hảm h·ọa, thế và lực sẽ dần dần bị đối thủ lấn át ngay. Hiểu rõ điều đó, cả Mãng Cổ Thái và Đặng Văn Thiết không ai dám phân tâm một khắc vào lúc này, cũng không dám thi triển những thứ chiêu thức rườm rà. Đột nhiên một tiếng động lớn đinh tai nhức óc vang lên làm cả Đặng Văn Thiết và Mãng Cổ Thái đều bị đẩy lùi ra sau.



Tay Đặng Văn thiết tê rần bỏng rát, khóe miệng còn có chút máu rỉ ra, trên mặt còn có hai vết chém nhỏ đang chảy máu. Thiết chùy bị đại đao chém mẻ mất vài miếng, Đặng Văn Thiết nhân thời gian ngừng chiến ngắn ngủi cố gắng tập trung lấy hơi tích thêm chút sức lực trước khi tái chiến. Trong đầu Đặng Văn Thiết thoáng nghĩ về hình ảnh cô người yêu “hiền hậu” xinh đẹp và đứa em gái xinh xắn đang yêu của mình đang ở nhà.

Mãng Cổ Thái cố gắng khống chế đôi tay đang run rẩy, cố hít thật sâu để bản thân bình tĩnh hơn trấn áp cảm giác bất an trong lòng. Đại đao trong tay hắn đã sứt mẻ không thấy lưỡi đao nữa đâu rồi. Đánh khắp đất Tống, hắn chưa từng gặp đối thủ ngang tài ngang sức, thấm chí có chút vượt trội thế này. Mãng Cổ Thái ngửa mặt lên trời hét lớn để giải tỏa áp lực:

- Sảng khoái lắm! Không ngờ tới đất An Nam nhỏ bé lại có thể gặp được đối thủ mà đi khắp đất Tống ta cũng không tìm được. Tới đây, ta và người đánh cho thống khoái.

Mãng Cổ Thái thúc ngựa tiếp tục tới đối chiến. Nghe Mãng Cổ Thái dùng tiếng Hán bập bẹ hét lên, Đặng Văn Thiết không chần chừ cũng thúc ngựa xông tới chửi:

- Sảng khoái cái con mẹ nhà ngươi.

Chả ai thích tự nhiên phải đi đánh nhau sống c·hết, bỏ lại vợ con sau lưng cả. Đặng Văn Thiết nghiến răng căm hận lũ khốn nạn phá vỡ cuộc sống thanh bình của hắn.

Tiếp tục là tiếng quạt gió vù vù của chùy, tiếng rít xe gió của đao kèm theo tiếng v·a c·hạm đinh tai của kim loại. Trận chiến lại nhanh chóng trở lên điên cuồng như vốn có. Tia lửa tóe lên tung tóe, vô số mảnh vỡ kim loại bay ra xung quanh vô tình gây sát thương cho hàng chục quan lính đang chiến đấu xung quanh.



Chiến đấu quyết liệt, đến v·ũ k·hí cũng như đang gào thét, dần có dấu hiệu nứt gãy cả rồi. Cả Đặng Văn Thiết và Mãng Cổ Thái đều đang cắn chặt răng không hé một lời gồng chút sức lực cuối cùng để vung v·ũ k·hí của mình, cố gắng không để mình hụt hơi. Tưởng chừng cả hai cứ thế im lặng tới khi có một bên c·hết hoặc cả hai cùng c·hết nhưng bỗng Đặng Văn Thiết gầm lớn vung chùy tới, Mãng Cổ Thái cũng gầm lớn vung đao tới.

Cả hai như biết bản thân tới giới hạn, v·ũ k·hí trong tay cũng giới hạn liền dùng toàn bộ sức lực cuối cùng vung chùy(đao) lần cuối đánh tới đối phương. Cả 2 như đặt toàn bộ tính mạng của mình vào cú ra đòn này, gân xanh nổi lên chằng chịt, cơ bắp căng cứng như muốn xé da để ra ngoài. “Choang” sau tiếng động đinh tai kèm theo âm thanh kim loại vỡ vụn, bụi tung lên mù mịt.

Đặng Văn Thiết không kìm được miệng phun ra cục máu, tay phải không cầm nổi cây chùy rơi bịch xuống đất, Mãng Cổ Thái mặt đỏ gay rồi chuyển tím như quả cà mỉm cười như cố nói gì đấy nhưng không nói được.

Thân binh Mãng Cổ Thái gầm thét lao thẳng về phía Đặng Văn Thiết và Mãng Cổ Thái, thân binh của Đặng Văn Thiết mắt ướt nhòe nhưng cũng không chậm chễ liền lao lên đón đánh, hai thân binh liều c·hết kéo Đặng Văn Thiết lui về sau. Thân binh hai bên như không cần mạng, cuộc chiến bỗng chốc trở lên khốc liệt vô cùng.

Đặng Văn Thiết cố gắng mở mắt trước khi mất đi ý thức, hắn chỉ lờ mờ nhìn chỉ thấy thiết chùy của mình sứt sẹo liểng xiểng đang nằm trên mặt đất, trên cán chùy vẫn còn bàn tay trái của hắn vẫn đang nắm chặt cán chùy. Nhìn Mãng Cổ Thái nằm trên mặt đất, đao gãy vẫn nắm trong tay nhưng ngực bị lõm vào như quả bóng máu chảy ra đầm đìa.

--------------------------------------------------

Bột Đặc Cách Nhĩ từ đầu cuộc chiến vẫn bình tĩnh quan sát, hắn như thợ săn đang rình chờ con mồi của mình xuất hiện. Trên tay là cánh cung to lớn khác thường, thân cung đen xì cứng cáp làm từ thiết mộc. Trên cung đã cài sẵn tên to như ngón cái cũng bằng thiết mộc, mũi tên bằng bạch ngân sắc bén lạnh lẽo.

Bột Đặc Cách Nhĩ bình tĩnh bỏ mặc mọi cảnh chém g·iết xung quanh, chỉ tới khi cây đại kỳ quen thuộc lần nữa xuất hiện, Bột Đặc Cách Nhĩ liền theo sát mọi hướng đi của cây đại kỳ như thợ săn đang quan sát chuyển động của con mồi của mình. Cho tới khi xác định được đối tượng là vị tướng đi đầu dũng mãnh kia, Bột Đặc Cách Nhĩ liền giương cung. Bắp tay to lớn cuồn cuộn nổi gân xanh gồng sức, ánh mắt như ưng cẩn thận ngắm nghía mục tiêu, chẳng bao lâu tiếng cung kẽo kẹt nặng nề dần vang lên.

Trần Văn Phúc từ đầu đã luôn mang theo cây đại kỳ giả làm Trần Quốc Toản đề nhử quân Nguyên đuổi theo cho đến giờ. Trần Văn Phúc là đội trưởng của Thánh Dực quân, là đội quân tinh nhuệ nhất, trung thành nhất chuyên bảo vệ Thăng Long và nhà vua. Không cần phải chia phiên thực hiện ngụ binh ư nông như các đội quân khác nên toàn bộ cuộc đời binh nghiệp của hắn dùng để rèn luyện võ nghệ và binh pháp. Nhờ thế Thánh Dực quân luôn là đội quân đặc biệt tinh nhuệ của Đại Việt. Đây là niềm tự hào của Thánh Dực quân.

Trần Văn Phúc luôn đi đầu, dùng võ lực của mình để mở đường cho đại quân phía sau vì thế sau mỗi trận chiến hắn đều có vô số v·ết t·hương. Hiền giờ cũng thế, mặc kệ v·ết t·hương cũ còn há miệng, thấy một nhóm quân Nguyên đang có dấu hiệu tập hợp đội hình, Trần Văn Phúc liền thúc ngựa đánh tới đập tan đội hình vừa có chút hình dạng của quân Nguyên.

Trần Văn Phúc vung đao chém bay một tên quân Nguyên, khi vừa xuyên qua đội hình của chúng, thình lình trước mặt xuất hiện hàn quang đang lao tới. Dựa vào bản năng, Trần Văn Phúc liền nghiêng mình né tránh. “Soạt” tiếng mũi tên xuyên qua da thịt vang lên, bả vai trái của Trần Văn Phúc đau nhói, cả người như sắp bay lên. Trần Văn Phúc cố gắng ghìm cương ngựa, chân kẹp chặt bụng ngựa tránh để mình khỏi ngã ngựa. Mũi tên xuyên qua vai Trần Văn Phúc dư lực bắn xuyên thân binh phía sau. Trần Văn Phúc nhìn lỗ thủng như ngón tay ở vai trái, máu chảy ra xối xả, nhìn đầu mũi tên còn rung rinh trên ngực thân binh đằng sau, Trần Văn Phúc lập tức nhận ra đối thủ là ai liền nghiến răng nói:

- Xạ điêu thủ?