Đông A Tái Khởi

Chương 31: Trúng kế 2?



Chương 31: Trúng kế 2?

Một số tên quân Nguyên may mắn thoát c·hết do bộ binh Đại Việt phải chia ra phòng ngự các vị trí hàng rào bị vỡ, bắt đầu muốn tập hợp lại để t·ấn c·ông vào phía sau các đội hình phòng ngự của bộ binh Đại Việt hi vọng mở lối thoát cho kỵ binh tràn ra. Những nhóm quân Nguyên vừa có dấu hiệu tập hợp lại này lại thành con mồi của Trần Văn Cảo và kỵ binh Đại Việt đang thay nhau càn quét phía sau hàng rào.

Lượng kỵ binh quân Nguyên có thể vượt qua hàng rào phía trước con đường đất quá ít, không đủ xung lực để đột phá vòng vây lại phải đối mặt với số đông kỵ binh Đại Việt vây g·iết liên tục không có cơ hội tập hợp đủ số lượng để đột phá vòng vây.

Phía trước bị chặn, quân Nguyên dần bị dồn thành một đống phía trước gò đất, giữa các hàng cọc tre còn không ít người ngựa kỵ binh quân Nguyên đang kêu gào vì đau đớn hoặc vì bị xác người ngựa đè lên vùng vẫy muốn thoát ra. Quân Nguyên chưa thể ngay lập tức quay đầu, chỉ có thể bình tĩnh đợi trung quân và hậu quân dừng lại được rồi từ từ rút lui.

Từ giữa đội hình Mãng Cổ Thái phát hiện ra vấn đề ngay từ cú v·a c·hạm đầu tiên, hắn cố gắng điều khiển ngựa chậm dần lại, tên thân binh bên cạnh hiểu ý lập tức nâng tù và thổi lớn. Sau một tuần trà, cuối cùng quân Nguyên cũng có thể dừng đội hình lại, nhưng chỉ thời gian ngắn như thế cũng khiến con số tử thương của quân Nguyên phía trước vô cùng khủng kh·iếp.

Mãng Cổ Thái biết mình đã rơi vào bẫy của Trần Quốc Toản, đây là thời cơ vô cùng tốt để quân Đại Việt phản kích. Mãng Cổ Thải hiểu không thể tiến lên phía trước hoặc vòng sang hai bên, việc có thể làm bây giờ chỉ có thể là nhanh chóng rút lui để bảo toàn được lực lượng. Chỉ cần rút được về doanh trại, hắn vẫn còn 2000 kỵ binh làm vốn liếng để đối kháng với Trần Quốc Toản. Không để hắn phải thất vọng, ngay khi hắn định quay đầu rút chạy thì tiếng hô xung phong quen thuộc làm phải vội vàng rút lui hơn.

- Sát Thát!

Tiếng hô “Sát Thát” từ phía sau lưng truyền tới, Mãng Cổ Thái ước chừng khoảng cách chỉ 300-400 bước mà thôi, tiếng vó ngựa đã rất gần, quân số còn không nhỏ. Dù không biết làm sao quân Đại Việt có thể nhanh như thế vòng ra phía sau nhưng phía trước không thể tiến lên (phía bắc) hắn biết muốn sống sót rời khỏi đây chỉ có thể phá vây rút lui về phía nam. Cần phải lấy lại tốc độ cho ngựa càng sớm càng tốt, Mãng Cổ Thái liền quát lớn:

- Các huynh đệ, theo ta xung phong g·iết về phía sau phá vây. Giết!

Quân Nguyên cố gắng quay đầu ngựa, dàn hàng ngang bắt đầu thúc ngựa hướng phía tiếng vó ngựa đang áp sát ngày càng gần ở phía sau. Trời tối, dưới ánh trăng bị mây che lờ mờ, không nhìn rõ quân địch cách bao xa, có bao nhiêu quân nhưng kinh nghiệm chiến đấu cả đời trên lưng ngựa cho quân Nguyên biết:

"Nếu chúng không nhanh chóng lấy đà cho ngựa, thì khi hai quân giáp chiến chúng sẽ bị đối phương đè lên đầu mà đánh vì tốc độ ngựa thua thiệt".

-------------------------------------



Ở phía nam, Ô Lỗ Đài đang cố gắng dẫn đội hình 2000 kỵ binh quân Nguyên đuổi theo dấu vết quân Đại Việt trên đường. Lờ mờ nghe tiếng chiến đấu, tiếng chiến mã hí lên đau đớn ở phía trước. Ô Lỗ Đài biết phía trước chắc hẳn hai quân đang giao chiến, hắn quay lại hét lên với quân lính theo sau:

- Các huynh đệ, quân địch ở phía trước rồi, nhanh tới tiếp viện cho tướng quân. Giết!

Ô Lỗ Đài vừa dứt lời, từ phía trước liền vang lên tiếng xung phong của quân Đại Việt.

- Sát Thát!

Tiếng sát thát từ phía trước truyền tới, kèm theo tiếng vó ngựa đang dần dần tiến tới. Bằng kinh nghiệm cả đời trên lưng ngựa, Ô Lỗ Đài biết đây là tiếng vó ngựa bắt đầu lấy đà xung phong hoặc đang quay đầu bỏ chạy về phía sau. Tướng quân Mãng Cổ Thái đã dặn tướng quân sẽ chặn đường rút của quân An Nam. Nghe tiếng chiến đấu ở phía trước, lại nghe tiếng ngựa rục rịch tăng tốc về phía sau, Ô Lỗ Đài càng chắc chắn vào phán đoán của mình, Ô Lỗ Đài nghiến răng hét lớn:

- Quân An Nam đang muốn rút chạy, các huynh đệ, theo ta g·iết vào bọn chúng, không để quân An Nam chạy thoát. Giết!

Ô Lỗ Đài cùng 2000 kỵ binh rút trảm mã đao sáng loáng gầm thét lao nhanh về phía tiếng hô “Sát Thát” sẵn sàng chém bất kỳ ai xuất hiện trước mắt. Hôm nay trời nhiều mây hơn mọi ngày, ánh sáng yếu ớt từ mặt trăng không đủ để chiếu xuống tới mặt đất. Khi lờ mờ thấy nhóm quân phía trước đội hình tán loạn, ngựa mới bắt đầu lấy lại tốc độ Ô Lỗ Đài khẽ mỉm cười trước con mồi ngon ăn này liền thúc ngựa phi tới càng hăng.

Tới khi khoảng cách còn 30m, những kỵ binh hàng đầu lờ mờ thấy rõ đối phương cả 2 bên liền trợn mắt kinh ngạc, mồm há hốc bất ngờ muốn hô lớn:

- Dừng……………

Nhưng khoảng cách quá ngắn, ngựa 2 bên v·a c·hạm chỉ trong tích tắc, mới chỉ thốt lên được một chữ, nhưng kỵ binh hàng đầu đã thấy mình bay lên theo sau là loạt tiếng va đập, tiếng ngựa hí, tiếng xương cốt vợ vụn kèm theo máu huyết đầy trời rơi như mưa.

Các kỵ binh hàng sau tiếp tục lao lên kèm theo tiếng hô chém g·iết. Chiến trường khốc liệt, chém g·iết tới đỏ mắt, sống c·hết chỉ trong tích tắc nên phần lớn không có thời gian suy nghĩ đối phương là ai. Thấy bóng đen phía trước đang lao về phía mình thì lập tức dơ đao lên liều c·hết chém tới. Kỵ binh hai bên đan cài, chiến đấu xảy ra khắp nơi trên chiến trường, trong thời gian rất ngắn từ khi v·a c·hạm, con số tử thương tăng lên không ngừng.



Trên một gò đất thấp cạnh chiến trường, Trần Quốc Toản lặng lẽ nhìn chiến trường phía trước, dựa vào tiếng chém g·iết truyền tới Trần Quốc Toản khẽ mỉm cười. Hài lòng nhìn toán kỵ binh đang từ phía chiến trường chạy về nói:

- Các ngươi làm tốt lắm, về đội hình đi, chuẩn bị tới lượt chúng ta xuất trận rồi.

Dưới chiến trường, cảnh chém g·iết hỗn loạn diễn ra khắp nơi, nhưng rất nhanh một số tướng hiệu trong quân Nguyên còn giữ được tỉnh táo phát hiện ra vấn đề. Chẳng bao lâu có người hét lớn:

- Dừng lại, dừng lại. Là quân mình, đều là quân mình.

Lập tức tiếng tù và từ chỗ Mãng Cổ Thái và Ô Lỗ Đài vang lên, chiến trường dần bình tĩnh lại. Từ nãy tới giờ, quân Nguyên của Mãng Cổ Thái và Ô Lô Đài liên tục chém g·iết nhau, dù mới chỉ trong một thời gian rất ngắn nhưng xác người ngựa đã la liệt đầy đất, con số tử thương lên tới hơn 500 người. Thấy Ô Lỗ Đài dẫn quân tới đây, Mãng Cổ Thái quát lớn:

- Ô Lỗ Đài, người không giữ doanh trại mà chạy tới đây làm gì?

Thấy Mãng Cổ Thái truy hỏi, Ô Lỗ Đài biết mình trúng gian kế phạm phải tội lớn rồi liền quỳ rạp xuống nói:

- Bẩm tướng quân, mạt tướng nhận được lệnh của tướng quân từ lính truyền tin nên mạt tướng lập tức cho quân đuổi theo quân An Nam.

- Ta truyền lệnh cho ngươi đuổi theo quân An Nam?

Mãng Cổ Thái kinh ngạc với mệnh lệnh mình không đưa ra, rất nhanh hắn hiểu ra quát lớn:

- C·hết tiệt, trúng kế rồi. Nhanh rút lui về đại doanh. Nhanh lên!



Nhưng Mãng Cổ Thái nhận ra thì đã muộn, ngay từ khi tiếng chém g·iết trên chiến trường chậm lại, Trần Quốc Toản cùng Đặng Văn Thiết từ 2 bên cánh dần tiếp cận chiến trường, chặn đường lui của quân Nguyên. Trần Quốc Toản hét lớn:

- Các huynh đệ, vì Đại Việt, xung phong!

“Sát Thát” hơn 3000 kỵ binh từ 2 bên cánh theo Trần Quốc Toản và Đặng Văn Thiết gầm lớn xông tới. Tiếng hô, tiếng vó ngựa rầm rập của đội kỵ binh đông đảo từ trong bóng tối truyền tới, làm quân Nguyên vừa chiến đấu tơi tả run sợ dần lùi lại muốn quay đầu bỏ chạy. Từ nãy tới giờ, liên tục đuổi theo quân Đại Việt đã khiến chúng tiêu hao rất nhiều thể lực, lại phải chém g·iết với chính người của mình khiến tinh thân quân Nguyên càng suy sụp.

Ô Lô Đài biết mình phạm phải tội tày đình, hắn quỳ ôm sát mặt đất nói lớn:

- Tướng quân, là do mạt tướng trúng gian kế của địch mới làm đại quân lâm vào cảnh này. Xin tướng quân để mạt tướng dùng tính mạng mở đường cho tướng quân cùng đại quân rút lui. Đại cục còn cần tướng quân chủ trì. Đa tạ ơn tri ngộ của tướng quân.

Ô Lỗ Đài nói xong dập đầu 3 lần với Mãng Cổ Thái. Ô Lỗ Đài đã theo Mãng Cổ Thái nhiều năm, chinh chiến khắp đông tây nam bắc. Dù không khôn khéo nhưng lòng trung thành của Ô Lỗ Đài thì không cần bàn. Mãng Cổ Thái không đành lòng nhưng không đợi Mãng Cổ Thái đồng ý, Ô Lỗ Đài liền đứng bật dậy nhảy lên lưng ngựa quát lớn:

- Các huynh đệ theo ta phá vây. Giết!

Thân binh của Ô Lỗ Đài cố gắng hô lớn lấy sĩ khí theo sau Ô Lỗ Đài phá vây. Chưa kịp tăng tốc thì đã thấy quân Đại Việt tới gần rồi. Ô Lỗ Đài thúc ngựa phi lên trước nhắm thẳng người có vẻ là tướng quân đi đầu quát lớn:

- Tướng địch mau báo danh chịu c·hết đi.

Trần Quốc Toản thấy có tên tướng địch nhắm thẳng mình phi tới nói gì đó. Trần Quốc Toản ngọt nhạt đáp:

- Ta không hiểu?

Đặng Văn Thiết muốn lao tới trước nhưng không kịp, Trần Quốc Toản đã nhắm thẳng Ô Lỗ Đài to mồm nhất mà tới rồi. Ô Lỗ Đài rút 2 thanh kiếm cong đặc trưng của quân Mông Cổ lao tới. Trần Quốc Toản 2 tay nắm thương gần nhau vung thiết thương tới muốn tận dụng tầm đánh dài hơn của thương để làm đòn đập từ trên xuống.

Ô Lỗ Đài thấy cây thương đang từ trên cao đánh xuông, hắn bất đắc dĩ phải dơ kiếm lên đỡ. Ít nhất, hắn phải chống đỡ được tới khi thu hẹp được phạm vi, rồi lợi dụng sự linh hoạt của kiếm cong để t·ấn c·ông Trần Quốc Toản.

Thấy Ô Lỗ Đài dơ kiếm muốn đỡ, Trần Quốc Toản khẽ mỉm cười tay phải lập tức rút thương về phía sau, tầm với của thương bất ngờ giảm mạnh. Tay trái dùng lực điều chỉnh hướng mũi thương tay phải liền đẩy tới. “Soạt” mọi chuyện chỉ xảy ra chỉ trong tích tắc, Ô Lỗ Đài chỉ kịp thấy có hàng quang lao tới, tức thì cổ họng như bị ngứa, rồi cảm giác mát lạnh từ từ lan ra khắp thân thể, hắn không điểu khiển được cơ thể của mình, lại thấy cơ thể của mình vẫn còn trên lưng ngựa nhưng đầu đâu mất rồi.