Đông A Tái Khởi

Chương 30: Trúng kế?



Chương 30: Trúng kế?

Thấy doanh trại quân Nguyên phản ứng chậm chạp, r·ối l·oạn vị tướng đi đầu quân Đại Việt khẽ mỉm cười, đây là cơ hội rất tốt để tập doanh địch. Quân Đại Việt thúc ngựa phi càng nhanh.

Khi phạm vi còn 100 bước, vẫn không có một mũi tên nào được bắn ra từ doanh trại quân Nguyên, vị tướng đi đầu toán kỵ binh đang xung phong khẽ cau mày:

- Không thể có chuyện lính gác bị hạ hết toàn bộ, quân Nguyên lại phản ứng chậm chạp tới mức độ này được.

Thấy có mùi không lành, vị tướng quân liền ra hiệu toàn quân Đại Việt giảm tốc độ xung phong lại. Tới gần sát doanh trại quân Nguyên, cuối cùng ngựa cũng chậm lại, mọi tình hình trong doanh trại quân Nguyên đã có thể thấy rõ mồn một. Một số xác c·hết lính canh nằm la liệt trên mặt đất, trong doanh trại quân Nguyên đám binh tốt vẫn đang chạy loạn thành một bầy nhưng không thấy khối đội hình nào được lập lên. Tới đây thì có quá nhiều bất thường rồi, vị tướng giật cương ngựa quay đầu hô lớn:

- C·hết tiệt, trúng kế rồi! Rút lui, lập tức rút lui!

Vùa dứt lời, 2000 kỵ binh Đại Việt lập tức giật cương ngựa quay đầu theo chỉ huy, nhắm thẳng phía bắc thúc ngựa bỏ chạy.

-------------------------------

Mãng Cổ Thái đang dẫn quân nhanh chóng đi về phía quân Đại Việt, hắn muốn để quân Đại Việt tiến sâu vào đại doanh mới tiến ra khóa đường rút. Đã tới khá gần nhưng vẫn không nghe thấy tiếng chém g·iết như dự định, Mãng Cổ Thái đang muốn thúc ngựa tới nhanh hơn để tới gần quan sát thì một kỵ binh quân Nguyên từ phía trước phi như bay tới từ xa hô lớn:

- Tướng quân, quân Đại Việt tới đại doanh nhưng không tiến vào, dường như đang có dấu hiệu muốn rút lui.



Mãng Cổ Thái trợn mắt nghiến răng ken két, hắn đã đoán được quân Đại Việt sẽ tập kích để bày ra cái bẫy này, muốn một đòn nhổ cái gai phía sau lưng quân Nguyên này. Bây giờ, kế hoạch sắp thành công, con mồi bỗng nhiên bỏ chạy làm sao hắn cam tâm đứng nhìn cho được, liền hét lớn:

- C·hết tiệt, chả nhẽ chúng nhận ra rồi. Nhanh, toàn quân đuổi theo không để chúng thoát. Sát!!

Toàn bộ 3000 kỵ binh Mông Cổ hô lớn theo Mãng Cổ Thái đuổi theo quân Đại Việt.

Bột Đặc Cách Nhĩ không phải là tướng cầm quân, cũng không suy nghĩ nhiều lập tức đi theo. Nhiệm vụ của hắn là mang đầu Trần Quốc Toản về cho Trấn Nam Vương, cứ đi theo Mãng Cổ Thái hắn sẽ có cơ hội lấy đầu Trần Quốc Toản. Chiến mã Mông Cổ vốn rất nhanh, chưa đến một tuần trà Mãng Cổ Thái đã nghe thấy tiếng võ ngựa quân Đại Việt rõ ràng phía trước nên càng hứng khởi thúc ngựa đuổi gấp hơn.

-------------------------------------

Bên trong doanh trại quân Nguyên, phó tướng của Mãng Cổ Thái là Ô Lỗ Đài đang lăm lăm đao trong tay chú ý quan sát đợi quân Đại Việt vào trong đại doanh sẽ đổ ra đánh, cùng Mãng Cổ Thái hợp vây toàn bộ quân Đại Việt. Khi quân Đại Việt xung phong, chuẩn bị tới lúc hành động thì quân Đại Việt bất ngờ dừng lại rồi quay đầu rút lui làm Ô Lỗ Đài ngẩn tò te không biết vấn đề gì xảy ra.

Giữa lúc đang phân vân không biết phải làm thế nào thì từ đầu doanh một kỵ binh chạy ngang qua dùng tiếng nửa Hán nửa Mông hét lớn:

- Mãng Cổ Thái tướng quân có lệnh! Toàn quân lập tức xuất trại đuổi theo quân An Nam, không được để chúng thoát! Mãng Cổ Thái tướng quân sẽ chia quân chặn đánh chúng phía trước, các ngươi từ phía sau giáp kích chúng.

Nói xong, kỵ binh lập tức phi vọt đi bỏ mặc đám tướng hiệu mặt đang nghệt ra chưa hiểu chuyện gì ở trong doanh trại. Trong quân Nguyên có đủ các loại người, đủ loại dân tộc hợp thành nên loại tiếng nửa nạc nửa mỡ không hiếm.

Ô Lỗ Đài dù đang ù ù cạc cạc chưa hiểu vấn đề nhưng mắt thấy quân Đại Việt chỉ có 2000 kỵ binh đang quay đầu bỏ chạy, lại có lệnh đuổi theo thì hắn nghĩ hẳn không sai được liền quyết đoán làm theo. Quay đầu lại hô lớn:



- Toàn quân lên ngựa, lập tức đuổi theo quân An Nam. Nhanh lên.

Lập tức, 2000 quân Nguyên mai phục trong trại vội vàng lên ngựa đuổi theo sau quân Đại Việt.

-----------------------------------

Kỵ binh Đại Việt nhanh chóng rút chạy, biết sự lợi hại của kỵ binh Mông Cổ, vị tướng quân đi đầu liên tục thúc giục tăng tốc độ rút lui. Tấm đại kỳ được Trần Văn Cảo giữ chắc trong tay bay phần phật như muốn rách ra. Toàn quân Đại Việt cúi người ôm sát cổ ngựa để tránh cản gió. Từ phía sau, tiếng dồn dập của kỵ binh đuổi tới ngày càng rõ ràng, bắt đầu lác đác có tên của kỵ binh Mông cổ bắn tới.

Tài kỵ xạ của kỵ binh Mông Cổ xưa nay độc bá thiên hạ, chưa có bất kỳ kỵ binh của nước nào có thể so sánh với người Mông Cổ về tài cưỡi ngựa bắn cung. Dù còn ở khá xa nhưng thi thoảng vẫn có kỵ binh Đại Việt bị trúng tên vào lưng, vai cố gắng bám lấy cố ngựa để tiếp tục theo đại quân rút lui không để mình ngã xuống. Trong hoàn cảnh này ngã xuống đồng nghĩa với thịt nát xương tan, tồi tệ hơn có thể khiến đồng đội khác bị ngã ngựa theo vì ngựa đạp phải bản thân mình. Trần Văn Phúc quay lại hét lớn:

- Các huynh đệ cố gắng lên, nhanh nữa lên, sông Cà Lồ ngay phía trước rồi!

Có thể nghe rõ tiếng vó ngựa quân Nguyên đã ở ngay phía sau đang đuổi theo rất rát. Cả vùng này là đồng bằng, chỉ có vài lùm cây nên Mãng Cổ Thái có thể yên tâm không sợ bị phục kích, Mãng Cổ Thái cứ một đường phi thẳng đuổi theo quân Đại Việt không cần lo lắng hai bên đường. Truy đuổi khoảng một tuần hương thì Mãng Cổ Thải đã lờ mờ thấy tấm đại kỳ phía trước. Mãng Cổ Thái cười lớn quát:

- Nhanh nữa lên, chúng ta sắp đuổi kịp chúng rồi. Không được để chúng vượt qua sông Cà Lồ.



Tới một con đê cũ, giờ là con đường làng cao hơn đồng bằng xung quanh khoảng 1 m, phía dưới con đường là con mương nhỏ dẫn nước. Kỵ binh Đại Việt nhanh chóng vọt qua con đường đất hướng tới phía sông Cà Lồ. Bên kia con đường, một số bộ binh Đại Việt nép sát người vào con đường đất để tránh bị kỵ binh của mình dẫm phải, tay còn đang nắm chắc sợi dây thừng.

Đợi kỵ binh Đại Việt vượt qua hết, nhóm binh sỹ Đại Việt ngoái đầu về phía sau nhìn quân Nguyên đang tới. Khi quân Nguyên còn cách con đường đất 50m, viên tướng hiệu trong quân phất tay, lập tức binh lính Đại Việt giật mạnh dây thừng trong tay, buộc chặt vào cọc gỗ được đóng từ trước. Thức thì trước con đường đất, 3 hàng chông tre dày đặc thân to như bắp tay dài tới hơn 2m được dựng chéo từ dưới đất bật lên, đầu được vót nhọn hoắt chĩa chéo lên Trời.

Thấy hàng chông tre từ dưới đất mọc lên, những kỵ binh quân Nguyên chạy phía trước giật mình muốn quay ngựa đổi hướng nhưng đã quá muộn, tốc độ ngựa đang chạy quá nhanh khiến cơ hội của bọn chúng tan biến hoàn toàn.

Trong nháy mắt, khắp màn đêm tĩnh mịch chỉ còn tiếng v·a c·hạm rợn người, toàn trời đất dường như chỉ còn máu thịt của người và ngựa. Những mảnh cơ thể người ngựa như mưa trên trời ào ào rơi xuống, văng xa cả chục mét. Một số binh lính Đại Việt nép mình sau gò đất vô tình hứng cơn mưa máu thịt từ trên trời xuống, dù trải qua vô số trận chém g·iết nhưng vẫn có người lập tức n·ôn m·ửa vì cảnh tượng kinh hãi trước mắt.

Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, tên quân Nguyên đi đầu không hiểu sao mình lại nhìn rõ ngựa và nửa thân dưới của mình đang bị cọc tre xiên giữ lại ở kia. Có tên bị hất văng đi ngã dúi dụi xương chân tay nát vụt, chỉ đầu óc còn chút tỉnh táo, hắn kinh hãi nhìn cảnh những con ngựa bị cây tre xiên qua như xiên thịt, những con khác phía sau vẫn đang không ngừng lao tới tiếp tục xiên thêm vào những cây tre dày đặc. Hắn tuyệt vọng nhìn máu huyết đồng đội bắn tứ tung rồi nhìn những binh lính Đại Việt như quỷ đòi mạng từ phía sau những hàng tre tay đang lăm lăm đao sẵn sàng chém c·hết bất kỳ kỵ binh may mắn có thể đứng lên sau cú ngã.

Trần Văn Phúc cùng 2000 kỵ binh Đại Việt dừng lại lạnh lùng nhìn về phía quân Nguyên đang như thiêu thân lao vào chỗ c·hết. Trần Văn Phúc nhếch môi cười rồi quay ra nói với Trần Văn Cảo:

- Trần Văn Cảo, ngươi mang theo 500 huynh đệ đi tới hỗ trợ bộ binh phòng thủ. Cản quân Nguyên lại, đừng để chúng chọc thủng hàng rào phía trước.

- Mạt tướng tuân lệnh!

Trần Văn Cảo chắp tay nhận lệnh rồi nhanh chóng điểm binh rời đi. Trần Văn Cảo đi rồi, Trần Văn Phúc dẫn theo gần 1500 kỵ binh còn lại vòng sang bên quan sát chuẩn bị phối hợp cùng Trần Quốc Toản t·ấn c·ông trực tiếp vào quân địch.

---------------------------------

- Trúng kế, trúng kế! Dừng lại, mau dừng lại.

Loạt tướng hiệu trong quân Nguyên nhanh chóng nhận thức được vấn đề ở phía trước cố gắng hét lớn cảnh báo đồng đội phía sau, tiếng tù và lập tức được thổi lên. Nhưng tất cả dường như vô ích, chiến mã phi nước đại tốc độ quá lớn việc dừng lại lập tức là điều bất khả thi. Những chiến mã quân Nguyên liên tục lao vào để rồi bị những cây tre dẻo dai xiên như xiên thịt. Tuy nhiên, dù dẻo dai tới mấy thì lực v·a c·hạm quá lớn cũng đủ khiến một số vị trí hàng chông tre bị gãy, bật ra khỏi đất mở ra một số lối thoát hiếm hoi cho quân Nguyên. Có lối thoát được mở, quân Nguyên liền cố gắng điều khiển ngựa lách qua để phá vòng vây.

Ở phía sau hàng chông tre, bộ binh Đại Việt liên tục vây g·iết những tên kỵ binh may mắn thoát được hàng chông tre phía trước. Một số vị trí hàng chông tre bị chọc thủng, tướng hiệu trong quân lập tức chỉ huy cho bộ binh Đại Việt lập đội hình phòng ngự không để cho kỵ binh quân Nguyên vượt qua, v·ũ k·hí được dùng lại chính là những cây tre dài khoảng 3m còn để nguyên các ngạnh tre. Vũ khí có sẵn này của Đại Việt tỏ ra rất có hiệu quả khi chống lại kỵ binh, tre rất cứng lại còn dẻo dai, ngạnh tre rất nhiều nên có phạm vi phòng ngự rộng. Trước một hàng giáo bằng tre như thế, lối mở lại nhỏ hẹp, ngựa không có khoảng cách để tăng tốc khiến kỵ binh quân Nguyên chật vật tìm cách vượt qua nhưng hiệu quả gần như không có.