Đông A Tái Khởi

Chương 38: Hỏa mã.



Chương 38: Hỏa mã.

Cách quân Nguyên 500 bước về phía Tây, Trần Quốc Toản cùng hơn 4000 bĩnh sĩ dừng lại lập đội hình. Trần Quốc Toản không vội t·ấn c·ông, quân Nguyên cũng vậy.

Thám báo hai bên đều đã được rút về, 2 quân đã mặt đối mặt nhìn nhau chuẩn bị cho trận quyết chiến sắp tới. Thế trận quân Nguyên chủ yếu là bộ binh, bộ binh được xếp làm 2 khối riêng biệt rõ ràng mỗi khối khoảng 1 vạn bộ binh, kỵ binh được xếp 2 bên cánh và phía sau.

Trần Quốc Toản quay lại nhìn Đặng Văn Thiết khẽ nói:

- Xem ra Lý Hằng muốn tận dụng lợi thế quân số, dùng kỵ binh hai bên cánh để bọc sườn, bao vây chúng ta. Đặng Văn Thiết, cứ theo kế hoạch mà hành động. Nhớ mục tiêu của chúng ta là thời gian, đừng liều lĩnh.

Đặng Văn Thiết gật đầu hiểu ý rồi lùi lại phía sau.

Quân Nguyên đã vượt sông được 3-4000 kỵ binh, không thể chần chừ thêm nữa Trần Quốc Toản khẽ phất tay, hơn 100 kỵ binh từ phía sau lưng Trần Quốc Toản vọt lên trước, sau ngựa buộc vài cành cây kéo lê trên mặt đất. Chạy tới trước mặt quân Nguyên khoảng 200 bước, 100 kỵ binh Đại Việt chạy qua chạy lại như những chú kiến chăm chỉ, cành cây phía sau ngựa cuốn bụi bốc lên mù mịt, khiến hai bên không thể nhìn thấy hành động của đối phương.

Ở phía sau đội hình bộ binh quân Nguyên, Lý Hằng cau mày nhìn theo động tĩnh của Trần Quốc Toản, ánh mặt trời ngả dần về phía tây làm cản trở tầm nhìn, kèm theo bụi mù phía trước làm Lý Hằng có chút bất an. Nhưng Lý hằng không muốn động thủ trước vì bộ binh đã bị tiêu hao quá nhiều thể lực khi phải phơi nắng vài canh giờ, Lý Hằng biết phải dựa vào kỵ binh để có thể bao vây, diệt cánh quân này của Trần Quốc Toản. Lý Hằng hiểu Trần Quốc Toản chọn thời điểm t·ấn c·ông này để lấy thêm chút lợi thế về tầm nhìn khi quân Nguyên nhìn ngược nắng, tầm nhìn sẽ bị hạn chế đi rất nhiều.

Nhưng mặc kệ Trần Quốc Toản có mưu mẹo gì, chỉ cần dựa vào quân số áp đảo để giữ vững hậu quân thì việc qua sông của đại quân sẽ không bị ảnh hưởng. Vì thế, Lý Hằng quyết định giữ kỵ binh lại để đối phó với tình huống phát sinh mới là lựa chọn an toàn nhất.

Lý Hằng quay lại nói với thân binh phía sau:

- Truyền lệnh, dù có bất cứ chuyện gì bộ binh ở giữa cũng phải liều c·hết cản chân địch. Không có lệnh không được lui, kỵ binh ở hai cánh giữ vững, không được vội vã hành động trước khi có lệnh của ta.

Qua mấy trận chiến vừa rồi, Trần Quốc Toản đã gây ra rất nhiều bất ngờ, hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Lý Hằng. Giờ là thời khắc then chốt, Lý Hằng không muốn mạo hiểm nên lựa chọn chiến thuật an toàn tới cực đoan, bất chấp mọi cái giá phải trả.



Thân binh vừa lĩnh mệnh lao đi truyền đạt mệnh lệnh của Lý Hằng, thì từ phía trước, âm thanh quen thuộc mỗi khi giao chiến với Đại Việt lại vang lên làm Lý Hằng cũng phải nắm chặt giây cương chú ý. Lý Hằng muốn quan sát thật kỹ quân Đại Việt, Lý Hằng dự định chỉ khi thấy rõ tung tích của Trần Quốc Toản mới đưa ra quyết sách cuối cùng.

“Sát Thát” từ sau lớp bụi, hiệu lệnh xung phong của Đại Việt lần nữa vang lên. Bộ binh quân Nguyên cố gắng nheo mắt ngược nắng nhìn về phía lớp bụi. âm thanh của hàng nghìn vó ngựa rầm rập tăng tốc từ sau làn bụi dần truyền tới. Cũng là bộ binh, nhưng cánh quân này khác hẳn bộ binh trong tay của Khắc Bột Hải hay Lưu Thế Anh, dù có chút căng thẳng theo tiếng vó ngựa ngày càng dồn dập, nhưng đội hình quân Nguyên không một chút r·ối l·oạn.

Bộ binh quân Nguyên hàng đầu nép sát mình sau hàng thuẫn dùng bản thân như cây chống chống đỡ cho hàng thuẫn phía trước, thương binh phía sau dựng thương chéo 45 độ chuôi thương cắm xuống đất chờ đợi những cú v·a c·hạm sắp tới với kỵ binh, hàng nghìn cung thủ bên trong đội hình quân Nguyên tên đã lên dây sẵn sàng, các tướng hiệu trong quân Nguyên giương cờ chờ đợi quân Đại Việt tiến vào phạm vi bắn tên rất thuần thục.

Từ trong đám bụi, xuất hiện một vài đốm lửa nhỏ khiến quân Nguyên phải nghi hoặc. Dần dần đốm lửa xuất hiện nhiều hơn, tới khi vọt ra khỏi làn bụi là hàng trăm hàng ngàn chiến mã như nổi điên đau đớn cắm đầu chạy về phía trước, mắt bị vải bịt kín, đuôi đang bị ngọn lửa đốt cháy xèo xèo. Tên tướng hiệu đứng đầu quân Nguyên há hốc mồm hét lớn:

- C·hết tiệt, là trận hỏa ngưu, không, là hỏa mã.

Tầm nhìn bị ngược nắng, lại bị làn bụi che mắt khiến quân Nguyên chỉ phát hiện được vấn đề khi đàn chiến mã đã vào phạm vi 150 bước. Nếu có thể kéo giãn đội hình để hạn chế v·a c·hạm trực tiếp sẽ giúp quân giảm tổn thất đi rất nhiều. Nhưng chiến mã chỉ còn cách hơn 100 bước, không còn đủ thời gian cho quân Nguyên kéo giãn đội hình để đối phó với đàn chiến mã điên cuồng kia, bây giờ mà hấp tấp thay đổi đội hình thì t·hảm h·ọa sẽ còn tồi tệ hơn. Hiểu rõ điều đó, quân Nguyên đành cắn răng chọi cứng với đàn ngựa đang nổi điên vì bị đốt đít kia.

Lý Hằng hiểu rõ sự lợi hại của chiến thuật này vì ngày trước quân Nguyên thi thoảng cũng dùng chiến thuật này đối phó với đội bộ binh đông đảo của quân Tống. Trong đầu Lý Hằng thầm chửi rủa không ngờ có ngày mình phải đối mặt với chiến thuật này. Lý Hằng biết rõ, nếu bộ binh không liều c·hết chống giữ, 2 vạn bộ binh kia có thể bốc hơi dưới vó ngựa bất kỳ lúc nào. Bất chấp có thể phải hi sinh hàng ngàn hàng vạn bộ binh, Lý Hằng quát lớn:

- Truyền lệnh khối bộ binh phía trên liều c·hết chống giữ, bất kể thế nào cũng không được lùi lại. Kẻ nào lui, chém!

Cờ trong đại doanh phất liên hồi, tức thì tên trong trận quân Nguyên bắn ra như mưa nhắm tới đám ngựa điên đang bất chấp lao tới thế trận quân Nguyên.

Trần Quốc Toản sau trận chiến với Mãng Cổ Thái thu được rất nhiều chiến mã, dù rất xót tiền khi phải dùng cách này nhưng đây là cách hiệu quả nhất giúp Trần Quốc Toản có thể phá vỡ đội hình quân Nguyên. Trần Quốc Toản cho binh sĩ dùng vải bịt mắt ngựa, đuôi ngựa bị tẩm dầu đốt khiến chúng đau đớn nổi điên. Chiến mã mắt bị vải bịt kín, phía sau lại bị đốt bỏng rát chỉ có thể theo bản năng cắm đầu phi về phía trước.

Hàng nghìn chiến mã điên loạn lao tới phía quân Nguyên, phía sau là cái đuôi bị đốt khiến khói đen bốc lên ngùn ngụt lừa dần lan lên mông lên cả lưng của chiến mã. Mũi tên như mưa trên trời rơi xuống, hàng chục chiến mã đau đớn vì trúng tên ngã xuống, mặc kệ tất cả, dòng chiến mã như thác lũ vẫn giẫm nát tất cả để tiến lên.



Dù tên bắn ra rất nhiều nhưng để g·iết được một con ngựa bằng cung tên chỉ có cách bắn thẳng, nên chỉ có vài chục chiến mã chạy phía trước ngã xuống, không thấm vào đâu với con số hàng nghìn chiến mã đang tới.

Mặt đất run bần bần cùng với khoảng cách tiếng vó ngựa áp sát ngày càng gần. Từ trong trận quân Nguyên, thuẫn binh và thương binh khi biết đối thủ của mình chỉ là đàn ngựa điên, chỉ có thể thầm chửi rủa trong đầu không ngờ mình phải đem mạng ra để đánh đổi với súc sinh.

Khi cảm nhận thời khắc đã đến, một bách phu trưởng đứng hàng đầu quân Nguyên chỉ kịp nhìn đồng đội bên cạnh bật ra khỏi mồm câu chửi xót xa cho số phận của mình:

- Chó c·hết!

Vừa dứt lời, loạt tiếng v·a c·hạm ghê rợn vang lên khắp chiến tường cùng với máu thịt và nội tạng bắn lên tung tóe theo nhịp tiến của chiến mã. Chiến mã không thấy phía trước không sợ hãi húc văng hàng thuẫn cùng thân thể bộ binh quân Nguyên. Những mũi thương đâm xuyên cơ thể chiến mã cũng không khiến chiến mã dừng lại ngay tức khắc.

Chẳng mấy chốc những mũi thương dày đặc như lông nhím gãy tan tành, trước sức mạnh áp đảo của chiến mã, hàng thuẫn và thương binh quân Nguyên nhanh chóng bị xóa sổ. Trong chớp mắt, hàng trăm quân Nguyên bị vó ngựa dẫm nát, máu thịt của người và ngựa hòa lẫn ngổn ngang khắp chiến trường. Chiến mã vẫn liên tục dồn tới không ngừng, bất chấp dưới chân có giẫm phải cái gì chúng vẫn cố gắng tung vó tiến lên chạy trốn khỏi cái nóng rát bỏng ở phía sau.

Loạt tướng hiệu, hiệu úy chỉ huy đao thuẫn thủ quân Nguyên thấy thương binh và thuẫn binh không thể chống đỡ liền tiến lên hét lớn:

- Đao thuẫn thủ, liều c·hết cản chiến mã, chém vào cổ và chân chúng, đừng để chúng tiến sâu vào đội hình. Cung thủ bắn tự do, bắn về phía sau đao thuẫn thủ.

Khác hoàn toàn với những Hán quân hay Tân Phụ quân, Cánh quân này của Lý Hằng là lực lượng tinh nhuệ của quân Nguyên, đều là những binh sĩ chuyên nghiệp trải qua hàng trăm trận chiến lớn nhỏ. Dù cảnh tàn khốc phía trước cũng không khiến đội hình phía sau quân Nguyên bị r·ối l·oạn. Chúng đều biết, nếu đội hình r·ối l·oạn sẽ c·hết càng nhanh hơn, chỉ có dựa vào nhau chống đỡ mới có hi vọng sống sót.

Theo hiệu lệnh của chỉ huy, đao thuẫn thủ trong quân Nguyên liều c·hết tìm cách chém chân hoặc cổ ngựa, cung thủ nghiến răng nghiến lợi bắn nhanh hết sức. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như thế, như một cuộc chiến lấy mạng đổi mạng, từng đao thuẫn thủ liều c·hết lao lên chém vào cổ hoặc chặt chân chiến mã. Nhưng cứ chém được một con thì lại bị chiến mã khác húc văng rồi nhanh chóng thành vong hồn dưới vó ngựa.

Đối mặt với dòng lũ chiến mã, sức mạnh con người quá nhỏ bé. Một bách phu trưởng trong quân Nguyên vung đao chém c·hết một chiến mã, mắt đỏ kè quay sang hét lớn với đồng đội:



- Cố gắng giữ vững, kéo giãn đội hình ra. Nhắm vào những con ngựa ngoài rìa. Đừng lùi lại.

Nhưng đáp lại lời kêu gào khản cổ của hắn chỉ có tiếng hét đau đớn của người và ngựa, xung quanh hắn đồng đội không còn được mấy người, số còn lại đều thành bùn nhão dưới vó ngựa.

Ở trung quân Lý Hằng nhìn cuộc tàn sát phía trước nghiến răng ken két, hắn rất muốn ra lệnh lui quân nhưng không thể, chỉ cần bộ binh phía tước lùi lại thế trận sẽ lập tức tan vỡ. Lý Hằng chỉ có thể liên tục hạ lệnh yêu cầu bộ binh liều c·hết không được lùi lại một bước. Lý Hằng không ngờ, một nước khan hiếm chiến mã như Đại Việt lại dám dùng chiêu này.

Những cố gắng của bộ binh quân Nguyên cũng đem lại chút hiệu quả, cùng với sự cố gắng của quân Nguyên, lượng chiến mã cuối cùng cũng giảm dần, tốc độ của ngựa cũng dần chậm lại. Dù tử thương thảm trọng, khối đội hình đầu tiên bị khoét sâu như cái bát hơn nửa đội hình nhưng cũng có thể coi vẫn còn giữ được thế trận.

Giữa ánh mắt bất ngờ của thân binh và tham mưu bên cạnh Lý Hằng lạnh lùng hạ lênh:

- Bộ binh bên cánh lấp vào chỗ hổng liều c·hết chống giữ. Không được lùi, kẻ nào lùi. Chém! Khối đội hình thứ 2 chuẩn bị, sẵn sàng đón đánh quân địch t·ấn c·ông.

Không phải là lệnh lui về nghỉ ngơi mà là lệnh những bộ binh vừa mới trải qua một màn chém g·iết, sức cùng lực kiệt kia phải tiếp tục liều mạng chống đỡ. Là người hiểu chiến thuật này hơn ai hết, Lý Hằng biết sẽ không có chuyện chỉ có một đợt t·ấn c·ông, chắc chắn Trần Quốc Toản còn giữ lại chiến mã cho đợt t·ấn c·ông tiếp theo. Lý Hằng chỉ còn cách tiếp tục dùng mạng khối đội hình đầu tiên chống giữ làn sóng tiếp theo, chỉ cần giữ vứng được khối đội hình bộ binh thứ 2 thì Lý Hằng tự tin có thể ép c·hết Trần Quốc Toản.

Như Lý Hằng dự đoán, ở phía Tây, Trần Quốc Toản quan sát đội hình quân Nguyên dù rất vất vả chống đỡ đợt chiến mã đầu tiên, số tử thương đã rất lớn nhưng vẫn không hề có dấu hiệu quay đầu bỏ chạy. Thấy quân Nguyên đã dần chống đỡ được đợt t·ấn c·ông đầu tiên của chiến mã, Trần Quốc Toản lạnh lùng hạ lệnh tiếp tục t·ấn c·ông đợt 2.

Trần Quốc Toản cố tình chia làm 2 đợt t·ấn c·ông vì không muốn dồn quá nhiều chiến mã vào 1 đợt, lượng chiến mã quá lớn sẽ làm phía trước bị dồn ứ khiến tốc độ chiến mã chậm đi rất nhiều, làm giảm hiệu quả của chiến mã, đồng thời lại giúp cung thủ quân Nguyên hoạt động hiệu quả hơn.

Các binh sĩ Đại Việt tiếc nuối nhìn chiến mã quý giá cứ thế đi c·hết nhưng quân lệnh đã ra, tất cả đều phải nhất nhất thi hành. Lại một đợt hỏa mã nữa tiến tới, vẫn như cũ, vẫn là chiến mã bị bịt mắt, tẩm dầu đốt đít đang điên cuồng phi tới đội hình mỏng manh còn lại của quân Nguyên.

Một số bộ binh quân Nguyên lóp ngóp bò dậy từ giữa đống xác người ngựa. Chưa kịp vui mừng còn sống sót, từ phía sau lại là tiếng động hỗn loạn của vó ngựa truyền tới, lần này thậm chí còn lớn hơn làm những binh sĩ sống sót đẫn đờ, chỉ có một số ít tỉnh táo chạy về phía đội hình của mình theo hiệu lệnh.

Tướng hiệu quân Nguyên thở hổn hển bò dậy sau khi vừa chém c·hết xong chiến mã cuối cùng, nghe tiếng vó ngựa rầm rập đang tới gần hắn hơi đảo mắt nhìn về phía trung quân. Vẫn không có tín hiệu rút quân được phát ra, hắn tuyệt vọng quát lớn.

- Cung thủ, cung thủ tiếp tục bắn tên, Đao thuẫn thủ nhanh lập lại đội hình phòng ngự, kéo giãn đội hình ra.