Đông A Tái Khởi

Chương 39: Dũng khí đáng khen.



Chương 39: Dũng khí đáng khen.

Đáp lại hi vọng của đám tướng hiệu quân Nguyên, chỉ là lưa thưa vài mũi tên bắn ra. Đám đao thuẫn thủ quay đầu lại nhìn cung thủ phía sau. Chỉ thấy tay đám cung thủ run run nghiến răng không kéo nổi dây cung, đầu ngón tay máu chảy đầm đìa đã lộ cả xương.

Sau loạt t·ấn c·ông đầu tiên, cung thủ bắn quá nhiều, cánh tay đã căng cứng mỏi nhừ không giương nổi cung. Đầu ngón ngay đã bị dây cung mài mòn tới tận xương, máu chảy ra nhuộm đỏ cả dây cung rồi. Cung thủ đã gần như bị loại bỏ, đối mặt với toán ngựa điên phía trước, đao thuẫn thủ chỉ còn có thể hi vọng vào bản thân mình.

Vẫn không có tín hiệu lui quân được phát ra, đám tướng hiệu không dám cho binh sĩ bước lùi một bước. Dù biết cầm chắc c·ái c·hết, nhưng đám binh sĩ quân Nguyên sức lực kiệt quệ vẫn bình tĩnh chờ đợi vận mệnh tàn khốc của mình, không một chút r·ối l·oạn.

Nhìn đội hình quân Nguyên tơi tả những vẫn không lùi một bước phía trước, Trần Quốc Toản cũng phải thầm khen ngợi:

- Đây mới thật sự là đội quân thể hiện trọn vẹn phẩm chất, tinh thần, kỷ luật của quân Nguyên. Khác biệt hoàn toàn với quân Hán trong tay Khắc Bột Hải và Lưu Thế Anh. Hi sinh hơn 4000 chiến mã để đánh tan đội quân này là hoàn toàn xứng đáng.

Không bị cung thủ bắn, không bị thuẫn binh, trường thương và đội hình ngăn cản làm giảm tốc độ. Chiến mã cứ thế phi nước đại như một cơn đ·ại h·ồng t·hủy tràn tới đội hình quân nguyên. Khối đội hình đầu tiên của quân Nguyên tuyệt vọng vung đao chém tới nhưng nhanh chóng bị hất văng bị dòng n·ước l·ũ chiến mã nhấn chìm, giống như cuộc đại tàn sát, lượng đao thuẫn thủ và cung binh kiệt sức còn lại nhanh chóng bị chìm trong vó ngựa nhưng vẫn không có binh sĩ quân Nguyên quay đầu bỏ chạy.

Khối đội hình đầu tiên của quân Nguyên hoàn toàn bị nhấn chìm, con số tử thương chiếm tới hơn 6 thành. Chiến mã đã trực tiếp xuyên qua khối đội hình đầu tiên, tiến vào khối đội hình thứ 2. Khối đội hình thứ 2 có thuẫn bĩnh, có thương binh nhưng số lượng rất ít, phần lớn là đao thuẫn thủ và cung binh. Dù là chiến mã đã mất đà và giảm số lượng cũng đủ khiến khối đội hình thứ 2 vất vả chống đỡ, vẫn tiếp tục phải dùng mạng mình đổi mạng với chiến mã. Cung thủ phía sau cũng phải không tiếc sức má bắn yểm trợ cho đao thuẫn thủ.

Nhìn thế trận quân Nguyên, dù bộ binh đang vất vả chống đỡ nhưng kỵ binh vẫn đứng im chưa hành động gì. Trần Quốc Toản có thể đoán ra, Lý Hằng đang đợi quân Đại Việt xung trận sẽ dùng kỵ binh hai bên cánh vòng ra sau vây lấy quân Đại Việt để đánh.

Trần Quốc Toản có thể đoán định Lý Hằng không tiếc hi sinh tính mạng bộ binh vì mục tiêu cao nhất của kế hoạch tái chiếm Thăng Long. Dù đã biết trước, Trần Quốc Toản khẽ tặc lưỡi nuối tiếc vì Lý Hằng không có hành động vội vã, không có sơ hở nào cho Trần Quốc Toản lợi dụng. Nhưng thành quả của chiến mã mang lại cũng đã tạm chấp nhận được, Trần Quốc Toản quay lại nói Đặng Văn Thiết:



- Đi thôi, tới lượt chúng ta rồi. Cứ làm như chúng ta từng tập luyện, chỉ là vai trò đổi lại thôi. Cẩn thận kỵ binh ở hai cánh, ngoài ra cần lưu ý trong quân Nguyên có thể vẫn còn xạ điêu thủ chưa lộ diện. Nhớ kỹ, khi bộ binh quân Nguyên ép lên phải tập trung phòng thủ, cố gắng dần dần thu hẹp phạm vi phòng thủ lại. Ta sẽ cố gắng ở ngoài trận giảm bớt áp lực cho ngươi.

Đặng Văn Thiết tay phải cầm kiếm, nhìn Trần Quốc Toản nói:

- Cậu chủ cẩn thận. Sửu cho người tới báo tin, mọi sắp xếp đã sẵn sàng theo căn dặn của cậu chủ, khi trời tối có tín hiệu từ cậu chủ các huynh đệ sẽ phối hợp hành động.

Trần Quốc Toản, quay về sau nhìn hàng nghìn kỵ binh đang chăm chú nhìn mình hạ mặt nạ quỷ xuống, giật cương ngựa làm chiến mã hí dài hét lớn:

- Các huynh đệ, thời khắc của chúng ta đã tới. Cho chúng thấy tinh thần của Đại Việt, Sát Thát!

“Sát Thát” hai nghìn kỵ binh Đại Việt gầm lớn theo sau Trần Quốc Toản thúc ngựa tiến tới đội hình đang tản mát của quân Nguyên. Trần Quốc Toản ưa thích luồn sâu đánh hiểm để phá đội hình của đối phương nên luôn mặc giáp trụ như binh sĩ bình thường.

Phía đội hình quân Nguyên, khối đội hình đầu tiên tàn tạ sau hai đợt chiến mã điên càn quét, chỉ còn chưa tới 4 thành quân số. Sức cùng lực kiệt, có lẽ điều đám binh sĩ này hi vọng nhất, muốn nghe nhất là tín hiệu lui quân từ đại doanh. Nhưng lọt vào tai gần 4000 binh sĩ quân Nguyên còn lại chỉ là tiếng hô xung phong của Đại Việt. Đám binh sĩ tuyệt vọng mò mẫm binh khí dưới đất như bùn nhão lẫn trong đống xác người ngựa.

Cuối giờ mùi, ánh mặt trời quá chói khiến đám binh sĩ quân Nguyên không thể nhìn quá xa, chỉ có thể phán đoán dựa vào tiếng vó ngựa để phán đoán khoảng cách. Gắng chút sức lực cuối cùng dựng v·ũ k·hí nặng nề lên chống đỡ. Tới khi thấy bóng dáng kỵ binh Đại Việt lờ mờ xuất hiện, tên Đô chỉ huy trong quân Nguyên vốn quen việc t·ấn c·ông người khác, hắn căm ghét việc phải căng mình chống đỡ thụ động như thế này, đằng nào cũng c·hết hắn quyết đoán hét lớn:

- Hậu duệ của thiên lang thần không có kẻ hèn nhát, các huynh đệ theo ta. Giết!



Quân Nguyên tôn thờ loài sói, luôn coi mình là hậu duệ của thiên lang thần. Vào phút cuối để chứng minh mình xứng đáng là hậu duệ của Thiên Lang, binh sĩ quân Nguyên gầm thét vung đao lao tới đón đánh quân Đại Việt.

Trần Quốc Toản và kỵ binh Đại Việt khá bất ngờ trong tình thế hiện tại, không những quân Nguyên không tan vỡ, còn giữ lại được chút tinh thần để đối mặt với quân Đại Việt. Dù là kẻ thù Trần Quốc Toản cũng phải khen ngợi:

- Dũng khí thật đáng khen.

Nhưng tinh thần dù có cao đến đâu cung không bù đắp được chênh lệch quá lớn, từ sức lực, trang bị tới đội hình. Quân Nguyên dù gắng hết sức cũng chỉ có thể gây ra được một số sát thương rất ít lên quân Đại Việt. Rất nhanh chóng liền bị 2000 kỵ binh tràn lấp.

Trên chiến trường, quân Đại Việt liên tục vung đao chém tới, quân Nguyên sức kháng cự rất yếu gần như không có. Khắp chiến trường là cảnh kỵ binh liên tục chém gục bộ binh quân Nguyên trên đường tiến quân. Trần Quốc Toản và 2000 kỵ binh dễ dàng khoét sâu vào khối đội hình đầu tiên của quân Nguyên, tàn sát đám quân còn lại.

Từ đại doanh quân Nguyên, phó tướng Triệu Khuông của Lý Hằng đứng bên cạnh không kìm được, sốt ruột gặng hỏi Lý Hằng:

- Chủ tướng, địch đã sắp xuyên phá khối đội hình đầu tiên, sao chúng ta chưa cho kỵ binh vòng ra sau bao vây chúng lại.

Lý Hằng đang chăm chú quan sát chiến trường, quay lại nói:

- Chưa được, địch chưa vào đủ sâu, giờ kỵ binh hành động chúng vẫn có thể bỏ chạy được. Hơn nữa chúng mới cho 2000 kỵ binh xuất trận, số còn lại vẫn chưa xuất hiện. Chúng ta cần bình tĩnh đợi chúng tới.



Lý Hằng quay lại nói với Triệu Khuông, thấy vẻ mặt kinh ngạc của Triệu Khuông đang lấy tay chỉ về phía chiến trường nói với mình:

- Chủ tướng, người xem bọn chúng định làm gì?

Lý Hằng quay lại dùng tay chắn ánh nắng mặt trời, nheo mắt nhìn một khối đội hình đen xì như mai rùa đang từ từ tiến về phía đội hình quân Nguyên, bốn xung quanh được những hàng khiên lớn bằng gỗ dày che chắn, bên trong cũng được che khiên trên đỉnh đầu. Cả đội hình như con rùa đang di chuyển rất chậm chạp.

Lý Hằng hơi cau mày không hiểu lý do quân Đại Việt bỏ ngựa dùng bộ binh để đối chọi với quân Nguyên. Nếu dùng bộ binh thế này thì tính cơ động sẽ rất ít, không tạo thành nguy hiểm gì với quân Nguyên đang vượt sông. Chỉ cần đề phòng 2000 kỵ binh đang càn quét chiến trường kia không tới được cầu phao là ổn. Đây là chiến thuật không hợp lý trong tình thế hiện tại, chiến thuật này để câu giờ thì tốt hơn là muốn đột kích.

Lý Hằng mang theo những nghi vấn trong lòng quay lại nói với Triệu Khuông:

- Triệu Khuông, truyền lệnh kỵ binh 2 cánh tiến lên, vây lấy quân An Nam. Mỗi bên chia 1000 kỵ binh chặn đánh đám kỵ binh An Nam, tách đám kỵ binh ra khỏi bộ binh của chúng. Ngươi chỉ huy 4000 kỵ binh vây lấy khối đội hình kia, cố gắng tổ chức các đợt đánh phá tìm điểm yếu để phá đội hình của chúng. Truyền lệnh cho khối bộ binh thứ 2 ổn định lại đội hình, cố gắng chống giữ thời điểm đầu, có 2 kỵ binh bên cánh bọc hậu đám kỵ binh An Nam kia sẽ không dám tiến sâu. Sau đó dần dần ép lên, khóa chặt phạm vi hoạt động của quân An Nam lại.

- Mạt tướng tuân lệnh.

Triệu Khuông hồ hời tuân lệnh rời đi, nhìn quân Nguyên c·hết như rạ nãy giờ làm hắn khó chịu lắm rồi.

Trần Quốc Toản vừa chiến đấu vừa để ý tình hình quân Nguyên, khi thấy 2 cánh quân Nguyên có động tĩnh, Trần Quốc Toản vu·ng t·hương đánh bay một tên quân Nguyên rồi nói với thân binh bên cạnh.

- Trần Quỳnh, truyền lệnh kỵ binh giữ khoảng cách với bộ binh, đừng để quân Nguyên kẹp vào giữa. Chú dẫn 1000 kỵ binh quay về hỗ trợ Đặng Văn Thiết. Trần Bảo, nổi hiệu lệnh, báo 1000 kỵ binh còn lại thu hẹp phạm vi t·ấn c·ông theo sát ta, đừng để địch xé nhỏ đội hình của ta.

Hiệu lệnh nổi lên, quân Đại Việt cũng từ từ chia tách thành 2 con trường xà rẽ về hai hướng. Trần Quốc Toản dẫn theo 1000 quân tiếp tục càn quét những nhóm quân Nguyên còn sống sót trên chiến trường, cố gắng duy trì khoảng cách 100 bước với khối đội hình bộ binh.