Triệu Khuông cho kỵ binh vòng ra sau kết hợp cùng bộ binh phía trước và 2 bên cánh vây hoàn toàn quân Đại Việt vào giữa. Kỵ binh quân Nguyên chạy xung quanh, vây lấy 3 mặt Nam, Bắc và Tây quân Đại Việt do Đặng Văn Thiết chỉ huy.
Các kỵ binh quân Nguyên theo lệnh của Triệu Khuông lần lượt tổ chức một số đợt t·ấn c·ông vào bức tường khiên của Đại Việt muốn thăm dò điểm yếu trong đội hình. Kỵ binh quân Nguyên khi có ý định lao vào gần tới nơi thì từ trong hàng khiên, một rùng giáo, tre vót nhọn từ đội hình Đại Việt được đâm ra khiến quân Nguyên phải vội vã lui lại.
Nhìn quân Đại Việt phản ứng nhanh chóng tại mỗi vị trí quân Nguyên thăm dò, Triệu Khuông không dám vội vã đẩy mạnh t·ấn c·ông, tiếp tục chiến thuật q·uấy n·hiễu. Dẫu vậy, xung quanh đội hình quân Đại Việt quân Nguyên cũng phải bỏ lại vài chục xác người ngựa.
Từ bên cánh quân Nguyên, 2 nhánh quân của Đa Lạt Tư (bên trái) Ngột Lỗ Đóa (bên phải) khoảng 1000 kỵ binh được tách ra nhắm thẳng phía sau Trần Quốc Toản cùng 1 nghìn kỵ binh đang càn quét bộ binh quân Nguyên, ý đồ muốn tách hoàn toàn nhóm quân của Trần Quốc Toản khỏi khối đội hình Đại Việt của Đặng Văn Thiết.
Ý đồ của quân Nguyên quá rõ ràng, để đối phó lại Trần Quốc Toản chủ trương đón đánh một cánh quân bẻ gãy một gọng kìm hướng vào mình. Trần Quốc Toản quát lớn vẫy tay ra hiệu:
- Theo ta, đánh nhánh quân bên trái kẻ địch.
Theo sau Trần Quốc Toản, 1000 kỵ binh nhanh chóng rẽ trái, nhắm đánh vào sườn nhánh 1000 kỵ binh bên trái của Đa Lạt Tư.
Đa Lạt Tư đang hùng hổ dẫn đầu 1000 kỵ binh đuổi theo đuôi nhánh quân của Trần Quốc Toản để báo thù cho huynh đệ đã bị tán sát từ đầu giờ chiều tới giờ, nhưng hắn không thể ngờ Trần Quốc Toản đang truy quét bộ binh trên chiến trường có thể nhanh chóng chuyển hướng nhắm vào mình.
“Sát” Trần Quốc Toản hô lớn, thương trong tay nhanh như điện tung ra một loạt cú đâm, liên tiếp đâm gục 3 tên kỵ binh quân Nguyên. Quân Đại Việt được đà đánh mạnh vào sườn cánh quân Đa Lạt Tư của Quân Nguyên.
Dù phát hiện bị Trần Quốc Toản bất ngờ nhắm vào sườn, nhưng trong chiến trường hỗn loạn, đội hình trường xà bị kéo khá dài nên dù phát hiện ra cũng không kịp thời ngăn cản. Đa Lạt tư không thể quay đầu ngăn cản liền quyết đoán cùng Ngột Lỗ Đóa tiếp tục hướng vào phía sau cánh quân Trần Quốc Toản. Chỉ cần tiếp cận được sườn hoặc phía sau quân của Trần Quốc Toản thì Trần Quốc Toản cũng sẽ lâm vào tình cảnh tương tự như hắn bây giờ. Nghĩ tới đây, Đa Lạt Tư quát lớn:
- Bảo hậu quân ở lại cố gắng chống đỡ, số còn lại theo ra nhắm vào hậu quân của chúng.
Muốn đánh vào phía sau Trần Quốc Toản buộc phải chạy ngang qua khối đội hình của Đặng Văn Thiết, đây cũng là mục tiêu thứ 2 của Đa Lạt tư và Ngột Lỗ Đóa. Phải chia cắt liên kết của 2 cánh quân này của Đại Việt. Cố gắng vây diệt từng cánh quân một là điều sáng suốt.
Đây là điều đã được Đặng Văn Thiết và Trần Quốc Toản tính từ trước, phối hợp luyện tập cũng nhiều. Chờ khoảnh khắc này nãy giờ, dù đang phải bận rộn phòng ngự các đợt t·ấn c·ông của Triệu Khuông, từ trong trận Đặng Văn Thiết khẽ mỉm cười lạnh lẽo chỉ kiếm về phía đông hô lớn:
- Cung thủ, mục tiêu kỵ binh phía đông. Bắn!
Cờ hiệu vữa vẫy xuống, hàng trăm cung thủ Đại Việt chờ sẵn lập tức nhắm toán kỵ binh quân Nguyên đang chen vào giữa bọn họ và nhánh kỵ binh Đại Việt phía trước để bắn tên. Nghe tiêng tên xé gió lao tới, Đa Lạt Tư và Ngột Lỗ Đóa giật mình nhìn về phía sau, chỉ thấy trên trời hàng trăm mũi tên đang hướng xuống đâu bọn chúng. Ngột Lỗ Đóa hoảng hồn hét lớn:
- Cúi xuống, ôm sát cổ ngựa.
Trên chiến trường tiếng hét không có mấy hiệu quả, tên trên trời như mưa rơi xuống đội hình kỵ binh quân Nguyên. Vì bắn từ bên hông và sau lưng hiệu quả cao hơn hẳn, mới chỉ một loạt tên đã khiến hàng chục kỵ binh quân Nguyên trúng tên ngã ngựa, cầm chắc c·ái c·hết.
Tên từ trong trận Đại Việt vẫn tiếp tục bắn thêm 2 loạt nữa, Đa Lạt Tư, Ngột Lỗ Đóa bị kìm chân, đội hình tạm thời bị r·ối l·oạn làm mất đà đuổi theo quân của Trần Quốc Toản. Thấy Trần Quốc Toản không bị q·uấy r·ối ở bên sườn và phía sau, đã dễ dàng xuyên phá, cắt đôi đội hình của Đa Lạt Tư. Đa Lạt Tư và Ngột Lỗ Đóa nghĩ quân Đại Việt tối đa chỉ có thể bắn tên yểm hộ mà thôi liền bỏ qua nhóm quân Đại Việt do Đặng Văn Thiết chỉ huy, chúng nghiến răng ken két thúc ngựa đuổi theo Trần Quốc Toản. Chúng muốn tiêu diệt nhóm quân Đại Việt bên ngoài kia trước.
Từ trong trận hình của Đại Việt, Đặng Văn Thiết nhìn 2 nhánh quân Nguyên chăm chăm vây bắt Trần Quốc Toản hoàn toàn không để ý tới mình thì lạnh lùng nói:
- Lũ ngu xuẩn. Truyền lệnh, bộ binh mở trận, Kỵ binh phía đông. Phá!
Dứt lời, hàng khiên Đại Việt bất ngờ được mở ra 4 cửa lớn, Trần Quỳnh từ trong trận dẫn 500 kỵ binh ùa ra như kiến. Đợi kỵ binh cuối cùng chạy ra ngoài, hàng khiên lại được các binh sĩ khiêng lại vị trí ban đầu, đóng kín mọi kẽ hở. Trần Quỳnh hăm hở xuất trận, nhắm thẳng vào đội hình phía sau của Đa Lạt Tư và Ngột Lỗ Đóa xông tới hét lớn:
- Đâm vào hậu quân của chúng. Sát!
500 Kỵ binh Đại Việt lập tức xộc vào phía sau và hậu quân quân Nguyên chém g·iết tưng bừng trong ánh mắt kinh ngạc của quân Nguyên.
Bị bỏ lại cách xa tướng hiệu, không nhận được hiệu lệnh hành động cụ thể, kỵ binh quân Nguyên mạnh ai nấy đánh nhanh chóng bị kỵ binh Đại Việt tràn lên tiêu diệt. Trần Quỳnh võ nghệ còn hơn cả Nguyễn Hoài Bộc dẫn quân đánh rất mạnh, muốn nhanh chóng tiêu diệt cái đuôi của Đa Lạt Tư, cánh quân đã bị Trần Quốc Toản cắt đôi.
Cánh quân Trần Quốc Toản cùng Trần Quỳnh như hợp thành vòng vây vây 300 kỵ binh quân Nguyên vào giữa đánh cho tan nát. Đa Lạt Tư đầu đuôi khó ứng cứu, Ngột Lỗ Đóa từ phía đối diện thấy kỵ binh Đại Việt ra ngoài đánh vào hậu quân Đa Lạt Tư liền muốn rẽ sang cứu viện.
Trần Quốc Toản dù đi đầu đội hình vẫn bình tĩnh quan sát chiến trường, thấy cánh quân của Ngột Lỗ Đóa đổi mục tiêu muốn đuổi theo Trần Quỳnh liền nói với thân binh bên cạnh:
- Lệnh Trần Bảo ở hậu quân, dẫn 500 quân tách ra, đánh vào sườn cánh kỵ binh bên phải, cắt đôi đội hình của chúng ra.
Cờ hiệu được vẫy lên, Trần Bảo ở hậu quân chờ nãy giờ liền cười ha hả nói:
- Các anh em, đến thời điểm của chúng ta rồi. Theo ta.
Trần Bảo nắm cương ngựa giật mạnh lập tức rẽ sang phải dẫn theo 500 kỵ binh làm như muốn đánh vào đám bộ binh quân Nguyên nhưng lại bất ngờ đánh mạnh vào sườn quân của Ngột Lỗ Đóa. Đội hình của Ngột Lỗ Đóa đang nhắm vào phía sau quân Trần Quỳnh, nhìn đội hình bị kéo giãn của Ngột Lỗ Đóa, Trần Bảo liếm môi nhìn miếng mồi ngon lành.
- Các huynh đệ, sát!
“Sát” Trần Bảo vung đao chém bay đầu tên quân Nguyên trước mặt, dẫn theo 500 kỵ binh dễ dàng đâm sâu vào đội hình quân Nguyên.
Ngột Lỗ Đóa chạy nãy giờ chưa kỵ chạm được vào kỵ binh Đại Việt nào đã thấy bản thân lại bị tại sườn y như cách mà Đa Lạt Tư đang bị thì nghiến răng ken két quát lớn:
- Lũ khốn này, lẩn như trạch. Bảo hậu quân cố gắng chống giữ, tiền quân theo ta tiếp tục tiến lên.
Dù bị quay như dế, Ngột Lỗ Đóa ít ra cũng biết, nếu vòng lại cứu hậu quân thì sẽ lại phải vòng ngược về, khả năng sẽ chỉ thấy bóng của kỵ binh Đại Việt thôi. Ngột Lỗ Đóa đành quyết toán tiến lên bá·m s·át mục tiêu duy nhất phía trước. Nhưng chưa tiến lên được bao xa, từ phía đội hình bộ binh Đại Việt một cơn mưa tên lại ập tới đầu đội quân của hắn. Ngột Lỗ Đóa tức xì khói nghiến răng ken két hét lên:
- Lũ chó c·hết!
Lý Hằng từ đại bản doanh bình tĩnh quan sát tình hình chiến trường, thấy 3 nhánh kỵ binh Đại Việt luồn như trạch liên tục xé nhỏ kỵ binh của Ngột Lỗ Đóa và Đa Lạt Tư ra từng nhóm để tiêu diệt, khi gần b·ị b·ắt thì cung thủ từ khối đội hình sẽ bắn yểm trợ để chặn đầu. Ngột Lỗ Đóa và Đa Lạt Tư nãy giờ bị quay như dế, 2000 kỵ binh bị xe nhỏ không còn ra hình dáng gì rồi.
Sau một hồ quan sát thấy kỵ binh và bộ binh Đại Việt phối hợp quá tốt, dường như đã luyện tập thế trận này nhiều lần. Không có khe hở cho quân Nguyên luồn vào để chia tách nhóm kỵ binh và khối đội hình bộ binh kia, Lý Hằng bèn hạ lênh:
- Lệnh Ngột Lỗ Đóa và Đa Lạt Tư thu quân, chúng đấu không lại Trần Quốc Toản đâu. Bộ binh nhanh chóng ép lên phối hợp với kỵ binh vây lấy toàn bộ quân Đại Việt, thu hẹp phạm vi hoạt động của chúng lại. Điều thêm 2 ngàn kỵ binh cho Triệu Khuông, bảo hắn đánh mạnh vào mặt bắc của khối đội hình. Nói với hắn, cẩn thận bị tập kích bất ngờ, không cần cố gắng đuổi theo kỵ binh bên ngoài.
Đợi thân binh đi truyền lệnh, Lý Hằng quay lại nói với Ngọa Bàng phía sau:
- Ngọa Bàng tướng quân, nhìn tốc độ ứng biến của An Nam ta có thể khẳng định Trần Quốc Toản ở 1 trong 3 nhánh kỵ binh kia. Lát nữa bọn chúng chắc hẳn sẽ rút bớt kỵ binh về, cánh quân còn lại bên ngoài chắc chắn có Trần Quốc Toản. Ngọa Bàng tướng quân, ngài chỉ cần theo sát cánh quân đó là có thể tìm thấy Trần Quốc Toản.
Ngọa Bàng kinh ngạc nhìn Lý Hằng, chỉ một thời gian ngắn quan sát trận chiến Lý Hằng đã có thể đưa ra chiến thuật đối phó kèm theo đoán định vị trí Trần Quốc Toản ở đâu trong chiến trường hỗn loạn rộng lớn phía trước. Nếu Lý Hằng không nói, Ngọa Bàng còn đang nghĩ Trần Quốc Toản ở trong đội hình kín mít như cái mai rùa kia. Nhưng để hiểu rõ hơn Ngọa Bàng dùng giọng ồm ồm hỏi lại Lý Hằng:
- Đại Tướng quân vì sao có thế khẳng định chắc chắn như thế? mạt tướng còn đang nghĩ Trần Quốc Toản sẽ ở trong cái mai rùa kia chứ.
Lý Hằng không quay lại nhìn Ngọa Bàng vẫn tiếp tục quan sát chiến trường như hồi tưởng lại thời trẻ của mình nói:
- Luồn sâu đánh hiểm là điều ta thường làm ngày trước khi phải đương đầu với những đội quân đông đảo hơn nhiều lần. Trần Quốc Toản cũng đang làm y hệt như thế.