Đông A Tái Khởi

Chương 41: Gió đổi chiều.



Chương 41: Gió đổi chiều.

Giữa lúc Ngột Lỗ Đóa, Đa Lạt Tư đang loay hoay tìm cách đối phó, cả đời chinh chiến trên lưng ngựa bọn chúng chưa từng gặp phải tình huống thảm hại như thế này.

Dù có quân số đông hơn, quân Đại Việt lại đang bị bao vây hoàn toàn thế nhưng đội hình kỵ binh của Đa Lạt Tư, Ngột Lỗ Đóa lại cứ liên tục bị quân Đại Việt tại sườn xé nhỏ không còn ra hình dạng gì. Rồi cứ từng nhóm từng nhóm quân Nguyên một bị quân Đại Việt bao vây tiêu diệt.

Trả giá đắt là thế nhưng Ngột Lỗ Đóa và Đa Lạt Tư dù chạy đông chạy tây thì đến thời khắc này vẫn chưa thể một lần chạm vào cái đuôi của Trần Quốc Toản, đến giờ thậm chí chúng còn không biết cánh quân chính của Đại Việt ở đâu. Tiếng tù và thu quân nổi lên cả hai tên biết mình đã thất bại hoàn toàn, thua cực kỳ thảm hại, cực kỳ khó coi. Ngột Lỗ Đóa nghiến răng ken két điên tiết chửi thề rồi quát lên với thân binh bên cạnh:

- Chó c·hết! Chúng ta rút lui, cố gắng thu nhặt huynh đệ tản mát trên đường rút.

Chiến trường quá hỗn loạn, lại có tín hiệu rút quân, Ngột Lỗ Đóa không đủ bình tĩnh quan sát chiến trường nữa, vừa quay đầu ngựa định rút lui thì bất thình lình từ bên hông hắn thấy một nhóm Đại Việt đã áp sát mình.

Nhìn Ngột Lỗ Đóa hét lớn tức tối, Trần Quốc Toản khẽ mỉm cười nhìn Ngột Lỗ Đóa như nhìn thằng ngốc, thương trong tay nhanh như điện đâm tới. Mũi thương như uốn cong giống tên chiêu thức của nó “Long Vuốt” một chiêu nhanh gọn lẹ Ngột Lỗ Đóa không kịp đón đỡ đã bị mũi thương đâm thủng cổ họng. Ngột Lỗ Đóa kinh ngạc đưa tay lên ôm cổ cảm nhận dòng máu nóng hổi chảy dọc theo cánh tay rồi đổ gục xuống đất.

Quân Đại Việt tràn lên tiêu diệt nhóm quân theo Ngột Lỗ Đóa giờ đã như rắn mất đầu. Trần Quốc Toản dừng cương ngựa, nhìn động tĩnh quân Nguyên trên chiến trường rồi quay ra nói với thân binh.

- Quân Nguyên biến trận, bộ binh của chúng dồn lên rồi phạm vi hoạt động của chúng ta sẽ bị thu hẹp lại rất nhiều. Truyền lệnh, toàn quân dừng truy quét quân Nguyên, Trần Quỳnh rút trở về đội hình hỗ trợ Đặng Văn Thiết phòng thủ, bảo hắn tập trung phòng thủ mặt Đông và Bắc. Trần Bảo nhập quân với ta cố gắng quấy phá đội hình của quân Nguyên, giảm bớt áp lực cho Đặng Văn Thiết.

Trần Quỳnh trên tay là đầu của Đa Lạt Tư dẫn theo gần 500 kỵ binh quay về đội hình bộ binh Đại Việt do Đặng Văn Thiết chỉ huy.



-----------------------------------------

Từ Đại Doanh, Lý Hằng nheo mắt nhìn từng chút biến hóa trên chiến trường, bỗng nhiên hắn nắm tay kêu răng răng chửi:

- Thằng ngu!

Lý Hắng quay sang nói với Ngọa Bàng.

- Ngọa Bàng tướng quân, thấy nhóm quân nhỏ đang dừng lại phía trước đội hình mai rùa khoảng 120 bước kia không? Trần Quốc Toản chắc chắn đang ở đó, hắn vừa g·iết Ngột Lỗ Đóa rồi. Cơ hội của ngài tới rồi, đừng để mất dấu hắn. Hắn sẽ không lao vào đội hình bộ binh đâu, ta đoán hắn sẽ tìm cách thọc sườn Triệu Khuông.

Ngọa Bàng gật đầu ra hiệu đã hiểu, liền đeo cung lên vai dẫn theo một nhóm kỵ binh gia nhập chiến trường. Đợi Ngọa Bàng đi rồi, Lý Hằng quay lại truyền lệnh cho thân binh.

- Đi báo với Triệu Khuông, cẩn thận bị Trần Quốc Toản thọc sườn, bảo hắn cố mà giữ mạng đừng như thằng ngu Ngột Lỗ Đóa tự làm lộ vị trí của mình. Dặn hắn không cần truy đuổi Trần Quốc Toản, nhiệm vụ này để Ngọa Bàng làm.

Ý đồ của Lý hằng rất rõ ràng, Lý Hằng muốn dùng bộ binh ở phía đông áp sát thu hẹp phạm vi hoạt động của kỵ Đại Việt, ép Trần Quốc Toản phải rút vào trong trận hình con rùa kia hoặc phải đột phá ra ngoài nếu không muốn từng bước bị bóp nghẹt. Cùng với bộ binh ở phía đông, kỵ binh ở phía bắc được tiếp viện thêm 2000 quân sẽ đủ sức giam Trần Quốc Toản ở giữa đồng thời tạo thành 2 mặt giáp công ép vỡ đội hình phòng ngự của Đại Việt hoặc buộc Đại Việt phải thu hẹp phạm vi đội hình vì lượng quân phòng thủ có hạn.

Khi Đại Việt thu hẹp phạm vi phòng thủ thì sẽ chẳng khác nào ba ba trong rọ, quân Nguyên sẽ dễ dàng tổ chức vòng vây nhiêu lớp vây chặt hoàn toàn quân An Nam tại đây, khi đấy mọi nguy cơ với quân Nguyên sẽ hoàn toàn tan biến.

Triệu Khuông hiểu ý đồ của Lý Hằng, quân Nguyên liền nhanh chóng thay đổi chiến thuật theo ý đồ của Lý Hằng, từ tổ chức t·ấn c·ông thăm dò liên tục, tìm cơ hội đột phá thành dồn sức đánh mạnh vào đội hình Đại Việt.



Chỉ trong chớp mắt, tình hình thế trận như đảo ngược, quân Đại Việt rất nhanh liền bị dồn vào thế phải chật vật chống đỡ từng đợt t·ấn c·ông mạnh mẽ của quân Nguyên.

Thiết kỵ Mông Cổ mặc kệ mưa tên trong trận bắn ra, liên tục tiếp cận hàng thuẫn của Đại Việt, tung móc sắt dùng sức ngựa kéo bung hàng thuẫn. Không đợi binh sĩ Đại Việt kịp lấp vào chỗ trống, thiết kỵ Mông cổ khác như không cần mạng liền liều c·hết lao vào lỗ hổng mới mở ra mặc kệ thương từ sau hàng thuẫn được binh sĩ Đại Việt đâm ra dày đặc.

Lợi dụng số lượng áp đảo của mình và độ cơ động cao của chiến mã, quân Nguyên nhanh chóng tạo ra hiệu quả, dần dần số vị trí bị hở trên hàng thuẫn phòng ngự của Đại Việt ngày càng nhiều. Mất hàng thuẫn cứng rắn bảo vệ, binh sĩ Đại Việt đành liều c·hết cản chân kỵ binh quân Nguyên, ngăn chúng tràn vào trận câu thêm chút thời gian đợi thuẫn binh phía sau có thể lấp lỗ hổng.

Trong chớp mắt, cuộc chiến trở lên tàn khốc vô cùng, cả hai bên đều không tiếc con số tử thương đang tăng lên nhanh chóng để đạt được mục đích của riêng mình. Vô số binh sĩ Đại Việt thành vong hồn dưới vó ngựa, lưỡi đao của quân Nguyên đổi lại cũng là vô số kỵ binh quân Nguyên bị cung thủ bắn như nhím, cơ thể bị chọc thủng như tổ ong.

Dần dần, hàng rào phòng ngự của Đại Việt dần bị đẩy lùi, đội hình phía bắc, phía đông bị lõm vào như lưỡi liềm. Đặng Văn Thiết ở trong trận liên tục chỉ huy phòng thủ trước áp lực ngày càng lớn. Bỗng nhiên, từ phía bắc bùng lên đống lửa lớn kèm theo tiếng la hét của binh sĩ Đại Việt đang bị thiêu cháy. Đặng Văn Thiết vội vã.

- Lão Quỳnh, dẫn 300 huynh đệ dự bị tăng viện cho phía mặt bắc, lập hàng thuẫn lùi vào bên trong, bên đấy không ổn rồi.

Trần Quỳnh mặt mày dính đầy máu quay lại nhìn về vị trí đang bốc lửa hét lớn:

- Được, để ta.



Đặng Văn Thiết nhìn mặt trời đỏ rực ở phía tây, rồi quay lại nói với thân binh bên cạnh

- Rút bớt binh sĩ phòng ngự phía tây và phía nam, thu hẹp phạm vi đội hình, điều bĩnh sĩ tăng viện cho phía bắc. Cố gắng cầm cự thêm 1 canh giờ nữa.

Kỵ binh quân Nguyên không biết từ đâu kiếm được 3 bình dầu hỏa, đối mặt với hàng thuẫn của Đại Việt quá lỳ lợm, chúng không chần chừ châm lửa ném cả 3 bình dầu hỏa về phía hàng thuẫn của Đại Việt. Ánh l·ửa b·ùng l·ên đỏ rực, thuẫn có thể chặn được đao kiếm, cung tên chứ không thể chặn được lửa. Hàng chục thuẫn binh và binh sĩ Đại Việt bị ngọn lửa nuốt chửng đau đớn gào thét, cả một mảng đội hình phòng ngự của Đại Việt bị thiêu cháy không còn lại gì.

kỵ binh quân Nguyên ở ngoài tay lăm lăm đao nhìn ngọn lửa. Chờ lửa nhỏ lại, lập tức chúng ùa vào lỗ hổng vừa mở ra tận dụng thời cơ muốn tiến vào sâu đội hình Đại Việt.

Tiếp viện vẫn chưa tới hàng phòng ngự của Đại Việt tại đây đã rất mỏng. Lê Nghĩa là Bách phu trưởng kệ cánh tay bỏng rát vì dính lửa, vung đao quát lớn:

- Các huynh đệ, theo ta liều c·hết cản quân Nguyên lại, không thể để chúng xuyên thủng đội hình được. Sát thát!

Bĩnh sĩ Đại Việt cần lao về phía quân Nguyên thật nhanh để sớm thu hẹp khoảng cách với kỵ binh quân Nguyên, tránh chiến mã quân Nguyên có đủ khoảng cách, thời gian để tăng tốc. Nếu để chiến mã quân Nguyên kịp tăng tốc, chỉ riêng với sức ngựa cũng đủ để biến toàn bộ bộ binh Đại Việt ở đây thành thịt vụn. Bộ binh bên cạnh đều biết điều đó nên dù biết xông về phía trước là cầm chắc c·ái c·hết nhưng không hề do dự gầm thét theo sau Lê Nghĩa lao về phía kỵ binh quân Nguyên.

Lê Nghĩa lao nhanh về trước vung đao chém cụt chân tên kỵ binh đang lao tới, khiến chiến mã ngã dúi dụi, không đợi tên kỵ binh kịp bò dậy một bĩnh sĩ khác đã bồi cho hắn một đao vào cổ, dòng máu nóng hổi bắn đầy lên binh sĩnh Đại Việt. Nhưng binh sĩ Đại Việt cũng không kịp trở mình liền bị kỵ binh quân Nguyên khác vọt lên chém đôi người.

Cuộc chiến nhanh chóng trở lên vô cùng khốc liệt, hai bên đỏ mắt lao vào nhau chém g·iết. Bĩnh sĩ Đại Việt dù bị cụt một tay cũng cố gắng nhảy lên dùng tay còn lại quật ngã kỵ binh quân Nguyên. Binh sĩ hai bên đều không tiếc mạng lao vào cuộc chiến, dùng tới thứ cuối cùng mình có để g·iết đối phương. Một bên muốn chọc thủng hàng phòng ngự để mở đường lao vào trong, một bên muốn chặn lại lỗ hổng để lập hàng thuẫn phòng ngự mới cuộc chiến không có chút nhân nhượng nào. Chẳng mấy chốc, phía trước đống lửa vừa nãy còn cháy ngùn ngụn giờ ngổn ngang xác c·hết chất thành đống.

Chiến đấu liên tục không được nghỉ ngơi, Lê Nghĩa kiệt sức loạng choạng dùng cánh tay bỏng rát loang lổ máu vung đao chém c·hết tên quân Nguyên đang lóp ngóp dưới mặt đất. Cố đưa mắt nhìn xung quanh mình chẳng còn mấy huynh đệ mà viện binh vẫn chưa tới, phía sau là cánh cửa để xông vào thế trận phòng thủ của Đại Việt.

Lê Nghĩa không thể lui, định quay người tiếp tục xông lên trước thì bỗng từ trên trời một ngọn giáo lao tới, Lê Nghĩa chỉ thấy ngực mình đau nhói, dù vẫn đang đứng nhưng không thể bước tới, Lê Nghĩa cố gắng nâng tay rút thứ vướng víu cắm ở ngực nhưng sức lực không đủ, mọi thứ xung quanh cứ tối dần, điều cuối cùng hắn thấy là có kỵ binh từ sau mình vừa vọt qua. Miệng hắn khẽ mỉm cười rồi cơ thể thả lỏng chìm hẳn vào bóng tối.

- Làm tốt lắm người anh em, việc còn lại để bọn ta, các ngươi có thể yên tâm đi trước rồi.

Trần Quỳnh cùng 300 kỵ binh vọt qua Lê Nghĩa đang đứng trên mặt đất, nhắm thẳng toán kỵ binh phía trước lao tới. Cuối cùng viện binh cũng đã tới, bộ binh nhanh chóng tranh thủ thời gian kỵ binh đang chống đỡ cố gắng lập hàng thuẫn phòng ngự mới ngay phía sau những huynh đệ vừa mới hi sinh nằm đó.