Đông A Tái Khởi

Chương 44: Lưỡng bại câu thương.



Chương 44: Lưỡng bại câu thương.

Lý Hằng thoáng cau mày trước những câu hỏi của A Lý Hải Nha, không ngờ mọi động tĩnh của mình đã bị A Lý Hải Nha và Thoát Hoan giá·m s·át chặt chẽ tới vậy. Ý nghĩ chiêu hàng Trần Quốc Toản chỉ vừa mới lóe lên trong đầu Lý Hằng một khắc trước mà thôi.

Lý Hằng biết phía sau những lời nói dễ nghe, ngữ khí nhẹ nhàng của Thoát Hoan đấy là sát ý vô cùng lớn, như con hắc long đang nhe lanh chỉ chờ hắn đi sai một bước sẽ nuốt chửng hắn và đội quân theo hắn không cần nhả xương. Các phe phái trong triều đã vào giai đoạn đấu đá khốc liệt, đặc biệt khi Hoàng Đế Hốt Tất Liệt đã 70 tuổi, các đại thần trong triều ai cũng dần lựa chọn người để phò tá, gửi gắm tương lai của mình và gia tộc thời kỵ hậu Hốt Tất Liệt.

Lý Hằng cho tới giờ luôn cố chấp chọn đứng trung lập, vì đứng trung lập nên Lý Hằng sẽ thành cái gai trong mắt các phe phái muốn nhỏ bỏ khi không thể lôi kéo về phe mình. Tới Đại Việt, phía nam Đại Nguyên nơi mà thế lực của A Lý Hải Nha và Thoát Hoan mạnh nhất hắn phải thật sự cẩn trọng trong từng lời nói nếu không muốn gây họa cho bản thân và gia đình.

Nhưng Lý Hằng là người trung thành tuyệt đối với Hốt Tất Liệt, là người được Hoàng Đế thừa nhận và coi trọng. Nên dù áp lực trước quyền thế của Thoát Hoan và A Lý Hải Nha tới đâu, Lý Hằng vẫn để ý tới sự thành bại của kế hoạch hơn là an nguy của bản thân. Vì vậy Lý Hằng khá bất mãn chuyện A Lý Hải Nha rời khỏi tiền quân để tới đây quan chiến. Lý Hằng rất chuẩn mực khom người, khéo léo đáp lời:

- Bẩm Trấn Nam Vương, Tả thừa đại nhân tình hình hiện tại quân An Nam đã bị chúng ta hoàn toàn dồn ép, buộc chúng phải co cụm về phòng ngự. Nhánh quân này đã không còn nguy hại gì tới kế hoạch vượt sông của chúng ta. Việc muốn chiêu hàng Trần Quốc Toản là lòng tham của mạt tướng dành cho Đại Nguyên và Trấn Nam Vương. Người này là tướng tài, có thể nói là trí dũng song toàn. Dù còn rất trẻ nhưng có thể phán đoán được kế hoạch của chúng ta từ những tin tức ít ỏi, chỉ với 5-7000 quân ít ỏi mà có thể liên tiếp dễ dàng đánh bại Lưu Thế Anh, phục kích tiêu diệt quân của Mãng Cổ Thái để tiến tới đây đủ thấy tài trí và khả năng ứng biến của hắn. Võ thì người có thể khiến Ngọa Bàng tướng quân phải khổ chiến tới mức này xưa nay chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tương lai, được tích lũy thêm kinh nghiệm thì Trần Quốc Toản hoàn toàn có thể thành tướng quân chống đỡ một phương. Nếu thu phục được hắn về dưới trướng thì bẩm Trấn Nam Vương, lãnh thổ phía nam của Đại Nguyên có thể được đảm bảo thêm vài chục năm. Chỉ có điều, bọn An Nam quá cứng đầu, thần lo khó mà chiêu hàng được hắn.

A Lý Hải Nha đứng bên cạnh khẽ kín đáo nhíu mày sau khi nghe câu trả lời của Lý Hằng. A Lý Hải Nha hiểu dụ ý bên trong câu nói của Lý Hằng. Lý Hằng khẳng định “nhánh quân” này đã bị Lý Hằng khống chế sẽ không thể tạo đột phá gì gây ảnh hưởng tới kế hoạch vượt sông nữa. Có nghĩa là ngầm ám chỉ có thể có nhánh quân khác sẽ gây ảnh hưởng tới kế hoạch vượt sông của quân Nguyên.

Lý Hằng muốn nhắc nhở việc này là trách nhiệm của A Lý Hải Nha nếu để xảy ra vấn đề khi tự ý rời bỏ vị trí. A Lý Hải Nha dù đã vài năm không trực tiếp lĩnh quân lên trận nhưng cũng từng là tướng quân thân trải trăm trận, là đại công thần của nhà Nguyên. Ẩn ý trong câu nói của Lý Hằng khiến niềm kiêu hãnh của A Lý Hải Nha cảm thấy bị xúc phạm.

Ngoài ra, Lý Hằng cũng khẳng định trong lòng hắn lợi ích Đại Nguyên xếp thứ nhất, sau đó mới tới Thoát Hoan khi nói: việc muốn chiêu mộ Trần Quốc Toản là “lòng tham dành cho Đại Nguyên rồi mới tới Thoát Hoan”. Lý Hằng có ý nhắc nhở Thoát Hoan, dù có chiếm được An Nam thì dù Thoát Hoan là người đứng đầu trị sở, có là Trấn Nam Vương thì vẫn “thuộc lãnh thổ của Đại Nguyên”.



Thoát Hoan cũng biết ẩn ý trong lời nói của Lý Hằng, Thoát Hoan không ngờ Lý Hằng cứng đâu tới vậy khi tới giờ phút này vẫn nhất quyết không đứng về phe Thoát Hoan. Nhưng Thoát Hoan không hề tỏ ra khó chịu, cứ như không có chuyện gì đáp:

- Lý Hằng tướng quân vốn là người kiệm lời, khôn khéo nhưng không bao giờ nịnh bợ ai. Thật không ngờ hôm nay Lý Hằng tướng quân lại không tiếc lời khen ngợi tướng giặc như thế. Đúng là chuyện hiếm thấy, xem ra Trần Quốc Toản không phải nhân vật đơn giản. Nếu được, tý nữa ta muốn tận mắt xem xem Trần Quốc Toản là người như thế nào.

Nói xong, Thoát Hoan quay người ra lệnh cho cấm binh bên cạnh:

- Truyền lệnh, bảo với Ngọa Bàng rằng ta muốn bắt sống Trần Quốc Toản.

Nhưng không đợi cấm binh lĩnh mệnh rời đi, dưới chiến trường đã xảy ra biến hóa. A Lý Hải Nha đứng sau Thoát Hoan đang quan sát chiến trường chắp tay nói:

- Bẩm Trấn Nam Vương, xem ra không cần phái người đi nữa rồi. Người xem.

A Lý Hải Nha chỉ tay về phía chiến trường, nơi Trần Quốc Toản và Ngọa Bàng đang quyết chiến.

Giữa chiến trường, sau một hồi chiến đấu quyết liệt, cả Trần Quốc Toản và Ngọa Bàng đều mình mẩy sứt sát vô số v·ết t·hương đang chảy máu. Trần Quốc Toản và Ngọa Bàng mắt đỏ lòm, đang cố gắng gồng hết sức thở phì phò như hai con trâu ghì nhau giữa vòng vây của binh sĩ hai bên. Binh sĩ 2 bên vừa cố gắng chém c·hết tướng quân đối phương khi có cơ hội, vừa cố gắng bảo vệ tướng quân mình khỏi lưỡi đao của tên quân tốt khác.



Trần Quốc Toản tay trái đang nắm lấy tay phải cầm kiếm cong của Ngọa Bàng, Tay phải thì gồng sức đẩy cán thương đang bị Ngọa Bàng kẹp nách dùng tay trái ghì chặt. Ngọa Bàng lợi dụng thể hình cao lớn, cao hơn Trần Quốc Toản cả cái đầu dần dần ép tay phải xuống khiến Trần Quốc Toản dần vào thế yếu.

Thấy Trần Quốc Toản dần đuối sức đang ngoan cố cầm cự, Ngọa Bàng dần tự tin hơn thở phì phò nói:

- Ngươi khá lắm, không ngờ dáng người nhỏ bé lại có sức mạnh tới mức này. Nhưng nếu người không nhanh lên thì ngươi và quân của ngươi đừng hòng có ai sống sót rời khỏi đây.

Trần Quốc Toản biết xung quanh mình chỉ còn 200-300 binh sĩ Đại Việt đang dần rơi vào thế yếu trước quân số áp đảo của quân Nguyên. Liệu tình hình khó có thể lật ngược, nếu để kéo dài thêm rất có thể toàn quân Đại Việt có thể bị tiêu diệt toàn bộ ở đây, Trần Quốc Toản quyết đoán làm liều, nói với Ngọa Bàng:

- Thích thì chiều.

Câu nói của Trần Quốc Toản khiến Ngọa Bàng bất ngờ. Trong ánh mắt bất ngờ của Ngọa Bàng, Trần Quốc Toản lập tức buông tay phải đang ghì cán thương, tay trái Ngọa Bàng bất ngờ bị mất đà, Ngọa Bàng liền thuận thế đấm tới ngực Trần Quốc Toản. Trần Quốc Toản có thể cảm nhận rõ cú đấm nặng nề của Ngọa Bàng có thể đã khiến Trần Quốc Toản gãy 1-2 xương sườn. Trần Quốc Toản nghiến chặt răng nhịn đau, cố gắng không để mình bị hụt hơi nhanh chóng xoay người nắm lấy tay phải của Ngọa Bàng, dùng hết sức 2 tay giật mạnh tay phải của Ngọa Bàng qua vai mình.

“Rắc” tiếng xương gãy ghê rợn liền vang lên, cánh tay phải Ngọa Bàng bị bẻ quặt lòi cả xương ra ngoài, nhưng tay trái Ngọa Bàng vẫn kịp rút chủy thủ đâm mạnh vào eo Trần Quốc Toản.

“Soạt” mũi chủy thủ cắm sâu vào mạn sườn, Trần Quốc Toản có thể nghe rõ tiếng rít ghê rợn của mũi chủy thủ cứa vào xương sườn mình. Trần Quốc Toản và Ngọa Bàng cùng hét lên đau đớn:



- C·hết đi!

Ngọa Bàng rút chủy thủ lập tức máu từ eo Trần Quốc Toản phun ra thành dòng, chủy thủ tiếp tục nhắm ngực trái Trần Quốc Toản đâm tới. Trần Quốc Toản cùng đồng thời giật thanh kiếm cong trong cánh tay đã gãy lủng lẳng của Ngọa Bàng, dùng chiêu hồi mã thương đâm ngược về sau.

“Soạt” tiếng kim loại xuyên vào da thịt cùng lúc vang lên, thanh chủy thủ trong tay Ngọa Bàng đang cắm trước ngực Trần Quốc Toản, may mắn là Trần Quốc Toản kịp dùng tay phải chặn không cho mũi chủy thủ tiền sâu hơn. Tay trái Trần Quốc Toản đang nắm chặt cán thanh kiếm cong đã đâm xuyên người Ngọa Bàng.

- Đã lắm, ngươi đúng là đối thủ đáng gờm, không ngờ ngươi có thể lật thuyền trong mương!

Ngọa Bàng miệng phun ngụm máu, thều thào chút hơi tàn nói với Trần Quốc Toản. Trần Quốc Toản không để ý tới lời nói của Ngọa Bàng, dùng tay phải đang nắm chặt tay trái của Ngọa Bàng, từ từ kéo cả tay và chủy thủ cắm sâu tới nửa tấc ở ngực mình ra. Trần Quốc Toản rút mạnh thanh kiếm cong đang cắm ở ngực Ngọa Bàng đồng thời xoay người đứng lên.

Một tay trái bịt chặt v·ết t·hương ở eo, đổi kiếm sang tay phải nhìn Ngọa Bàng còn chút hơi tàn đang quỳ gục trên đất, máu ở ngực vẫn đang không ngừng chảy ra. Cuộc chiến này đã lấy đi không biết bao nhiêu huynh đệ, người quen của Trần Quốc Toản. Vô số gia đình tan nhà nát cửa vì vó ngựa quân Nguyên.

Trước hoàn cảnh đó, Trần Quốc Toản căm hận toàn bộ quân Nguyên, không có chút hứng thú nào về việc so tài hơn thua với lũ điên này, chỉ có mong muốn mãnh liệt là nhanh chóng đuổi sạch đám quân Nguyên này khỏi Đại Việt, trả lại cho Đại Việt cuộc sống bình yên vốn có. Trần Quốc Toản đứng trước Ngọa Bàng lạnh lùng không thèm để ý tới lời khen ngợi của hắn nói:

- Đến lúc mày phải đền mạng rồi!

Dứt lời, Trần Quốc Toản vung tay phải, một đường kiếm sáng loáng ánh lên kéo theo vô số giọt máu huyết bắn theo. Lưỡi kiếm dễ dàng chém đứt đầu Ngọa Bàng. Trần Quốc Toản cũng như cạn kiệt sức lực cả người đổ ngược về sau, cố gắng bịt chặt v·ết t·hương đang chảy máu ở eo. Mắt thẫn thờ nhìn bầu trời chỉ còn vài ánh hồng từ mặt trời đang lặn.

Cái đầu to lớn của Ngọa Bàng rơi xuống đất kèm theo tiếng hò reo vui mừng của những binh sĩ Đại Việt.

Xung quanh, quân Nguyên như không tin vào mắt mình, mới lúc trước Ngọa Bàng đang còn ở cửa trên đến mức tưởng như đã cầm chắc chiến thắng trong tay. Chớp mắt cái không ngờ đầu Ngọa Bàng đã lăn lông lốc dưới đất.