Triệu Khuông thấy Ngọa Bàng đã thất bại liền theo căn dặn của Lý Hằng, dồn quân tới muốn bắt sống Trần Quốc Toản. Quân Nguyên ùa vào t·ấn c·ông hơn 200 kỵ binh còn lại của Đại Việt. Nhóm binh sĩ cố gắng tạo thành vòng tròn bảo vệ Trần Quốc Toản đã kiệt sức ở giữa. Một thân binh của Trần Quốc Toản đưa còi đồng lên thổi, tiếng còi lập tức vang vọng khắp chiến trường.
Đặng Văn Thiết, đang cố gắng chỉ huy binh sĩ cố gắng phòng thủ, trước cách t·ấn c·ông liều mạng quân Nguyên, đội hình của Đại Việt phải liên tục co cụm, thu nhỏ phạm vi phòng thủ. Quân số còn lại chỉ hơn 1000 người mà thôi. Tiếng còi rền vang từ phía Trần Quốc Toản vang lên khiến Đặng Văn Thiết giật mình, tay cầm kiếm hơi run run chực rơi xuống. Đặng Văn Thiết hoảng hốt hô lớn:
- Tập hợp toàn bộ kỵ binh còn lại theo ta phá vây. Việc ở đây giao lại cho lão Quỳnh chỉ huy.
Tiếng còi đồng là giao hẹn trong Hoài Văn quân, còi đồng chỉ được thổi khi Trần Quốc Toản đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Nghe tiếng còi đồng, các nhóm quân khác phải nhanh chóng tới cứu viện cho Trần Quốc Toản.
Đặng Văn Thiết vừa dứt lời, toán kỵ binh Đại Việt phía sau đã vọt lên trước hướng về phía Trần Quốc Toản, giọng Trần Quỳnh oang oang vọng lại.
- Lệnh của cậu chủ là ngươi ở đây chỉ huy phòng thủ. Ở yên đây theo lệnh cậu chủ đi, cứu viện cậu chủ có lão Quỳnh ta lo.
Hơn 400 kỵ binh còn lại liền theo sát Trần Quỳnh hướng tới vị trí Trần Quốc Toản để giải vây. Đặng Văn Thiết nghiến răng ken két không ngờ có ngày hắn phải đứng trơ mắt nhìn Trần Quốc Toản đang bị uy h·iếp tính mạng mà không thể làm gì thế này.
Đặng Văn Thiết đá văng tấm khiên trên đất để trút giận, quay ra hô lớn:
- Thu hẹp đội hình phòng ngự, toàn bộ cung thủ hướng về phía bắc bắn tự do mở đường cho kỵ phá vậy.
Trần Quốc Toản được bĩnh sĩ đỡ ngồi dậy, eo đã được quấn băng cầm máu tạm. Hơn 200 kỵ binh ít ỏi cố gắng lập vòng tròn phòng ngự xung quanh Trần Quốc Toản. Trần Quốc Toản bị mất máu quá nhiều, cuộc chiến với Ngọa Bàng dường như đã bào toàn bộ sức lực của Trần Quốc Toản. Phải mất một thời gian nghỉ ngơi, hồi sức dù đầu óc có choáng váng nhưng Trần Quốc Toản đã đủ sức quan sát nắm bắt tình hình xung quanh.
Dù quân Nguyên không dùng cung tiễn vì muốn bắt sống Trần Quốc Toản nhưng chỉ với quân số áp đảo cũng đủ khiến binh sĩ Đại Việt vất vả chống đỡ. Chứng kiến binh sĩ Đại Việt dù có chiến đấu dũng cảm tới đâu nhưng giữa trùng trùng quân Nguyên thì quân số Đại Việt vẫn giảm sút nhanh chóng. Trần Quốc Toản biết nếu ngồi yên thì số bĩnh sĩ Đại Việt ở đây chỉ có c·hết, dù cơ hội rất mong manh nhưng Trần Quốc Toản chưa muốn từ bỏ, dơ tay ra nói với thân binh đang băng bó v·ết t·hương cho mình nói:
- Mấy v·ết t·hương nhỏ không cần băng bó nữa, dìu ta lên ngựa, ta muốn quan sát tình thế xung quanh.
Dưới ánh mắt kiên định của Trần Quốc Toản, thân binh đành miễn cưỡng giúp Trần Quốc Toản leo lên lưng ngựa. Eo Trần Quốc Toản truyền tới cảm giác rất đau nhói khác thường. Bị thương không phải lần đầu, Trần Quốc Toản đoán v·ết t·hương này hẳn có vấn đề. Nhưng tính mạng của 200 binh sĩ ở đây, phụ thuộc vào hành động sắp tới của mình nên Trần Quốc Toản không có nhiều thời gian để ý tới v·ết t·hương.
Đưa mắt nhìn chiến trường, xung quanh quân Nguyên đã bao vây tầng tầng lớp lớp. Nhìn cánh quân của Trần Quỳnh đang chật vật xông tới chỗ mình, Trần Quốc Toản nhẩm tính Trần Quỳnh không có khả năng tới được chỗ mình. Thế trận quân Nguyên quá kín kẽ khi Lý Hằng đã dồn được lượng lớn trường thương binh lên tiền tuyến, gây rất nhiều khó khăn cho kỵ binh.
Trần Quốc Toản co duỗi tay, cố hít thở thật sâu để phục hồi thể lực thật nhanh. Khoảng một khắc sau (15 phút) khi thấy cơ thể đã quen với cơn đau ở eo, vận động trở lên dễ dàng hơn một chút Trần Quốc Toản hạ lệnh:
- Truyền lệnh, toàn quân theo ta phá vây, chúng ta phải tới chỗ Trần Quỳnh.
Xung quanh Trần Quốc Toản chỉ còn khoảng 20 thân binh, nghe Trần Quốc Toản nói toàn bộ đều giật thót mình quỳ rạp xuống đất nói:
- Tướng quân, xin người để bọn thuộc hạ đi trước mở đường. Thương thế của người đã quá nghiêm trọng rồi.
Trần Quốc Toản khẽ nhìn lần lượt thân binh của mình, những người sát cánh cùng Trần Quốc Toản bao năm, rong ruổi khắp chiến trường. Giờ chỉ còn lại chưa tới 20 người, ai nấy máu me đầy mình với đủ loại v·ết t·hương. Trần Quốc Toản giọng nghiêm nghị nói:
- Đừng nhiều lời nữa, các ngươi cũng không khá hơn ta là bao. Không cẩn thận có thể khiến toàn bộ 200 binh sĩ phải chôn xác ở đây. Không còn nhiều thời gian đâu, đi thôi. Nhớ theo sát ta.
-------------------------------------
Lý Hằng cùng A Lý Hải Nha, Thoát Hoan quan sát chiến trường, cả hai nhóm quân Đại Việt đều đã vây chặt không có khả năng phá vây. A Lý Hải Nha mở lời nhận xét:
- Quân An Nam có vẻ đã sức cùng lực kiệt, không có khả năng tạo đột phá. Xem ra dù Ngọa Bàng tướng quân đã t·ử t·rận nhưng cũng làm Trần Quốc Toản b·ị t·hương không nhẹ.
Thoát Hoan gật đầu ra vẻ đồng tình nói:
- Đợi bọn chúng hoàn toàn từ bỏ, ta muốn đối mặt với Trần Quốc Toản xem hắn là người như thế nào.
Lý Hằng vẫn trầm ngâm quan sát chiến trường, nói với Thoát Hoan.
- Bẩm Trấn Nam Vương, theo mạt tướng Trần Quốc Toản không phải là kẻ dễ dàng bỏ cuộc vậy đâu. Người không nên nóng vội gặp hắn, tránh tình huống bất ngờ xảy ra. Người xem, chúng lại bắt đầu rồi.
Thoát Hoan đưa mắt theo hướng chỉ tay của Lý Hằng.
Ở giữa chiến trường quân Đaị Việt tưởng như đã sức cùng lực kiệt không thể được làm gì trong thế trận chặt chẽ của quân Nguyên. Nhưng lại lần nữa quân Đại Việt bất ngờ bùng lên sức sống mạnh mẽ, dần lấy lại đà t·ấn c·ông. Hai nhóm kỵ binh Đại Việt đang hướng tới nhau, khoảng cách ngày càng gần.
A Lý Hải Nha vốn là kẻ nổi tiếng với sự tàn bạo, hắn rất thích đối phó với những người trọng tình trọng nghĩa vì những người này luôn có nhiều điểm yếu để lợi dụng. Thấy Thoát Hoan có vẻ có ý muốn chiêu hàng Trần Quốc Toản về dưới trướng, A Lý Hải Nha khẽ khom người hiến kế với Thoát Hoan.
- Bẩm Trấn Nam Vương, theo mạt tướng thấy có vẻ Trần Quốc Toản lại bất chấp thương thế đi đầu giúp cổ vũ, nâng cao tinh thần chiến đấu cho quân An Nam. Xem ra Trần Quốc Toản khá được lòng binh sĩ, ngược lại có vẻ hắn cũng rất coi trọng tính mạng binh sĩ của mình. Mạt tướng có ngu ý, để nhóm quân An Nam kia tập hợp về một chỗ. Chúng ta sẽ vây toàn bộ chúng lại rồi dựa vào tính mạng hơn 1000 binh sĩ còn lại kia để uy h·iếp, biết đâu có thể thuyết phục được Trần Quốc Toản đầu hàng.
Lý Hằng khẽ cau mày vì ý tưởng này, nhưng Thoát Hoan nghe ý kiến của A Lý Hải Nha mặt thoáng hiện nét vui vẻ nói:
- Dù sao quân số chúng ta cũng gấp bội chúng, để chúng về một chỗ cũng không thể phá vòng vây của quân ta được. Cứ theo ý của A Lý Hải Nha đại nhân đi, Lý Hằng đại tướng quân thấy sao?
Lý Hằng chưa kịp đáp lời, thì từ phía Tây một nhóm khoảng 200 kỵ binh Đại Việt đang liều lĩnh xông vào đội hình quân Nguyên, dường như muốn phá vây hội quân với nhóm quân Đại Việt đang bị vây bên trong. Thoát Hoan nheo mắt nhìn theo nói:
- Chỉ có 200 viện binh, không làm được tích sự gì. Cứ cho chúng gặp nhau đi.
Thoát Hoan đã mở lời, việc hỏi ý kiến Lý Hằng chẳng qua là còn có chút nể nang. Lý Hằng không có cách nào khác, hơn nữa tình hình chiến trường thực sự đã hết cơ hội phá vây cho quân Đại Việt nên Lý Hằng cũng đành hạ lệnh:
- Truyền lệnh cho Triệu Khuông, không cần tốn sức ngăn cản bọn chúng, để bọn chúng tập hợp vào một chỗ rồi vây lại.
--------------------------------------
Dưới chiến trường, nhóm kỵ binh Đại Việt tới tiếp viện cuối cùng cũng có thể tiếp cận được đội hình bộ binh Đại Việt đang bị vây ở giữa. Dù quân Nguyên không quyết liệt ngăn cản nhưng để tới được đây, quân Đại Việt cũng bị tử thương hơn 50 người.
Nguyễn Hoài Bộc toàn thân máu me bước nhanh tới chỗ Đặng Văn Thiết ở giữa đội hình, nhìn Đặng Văn Thiết băng bó toàn thân còn cụt một tay lòng lão Bộc vô cùng xót xa. Dù luôn khắt khe với Đặng Văn Thiết nhưng trong lòng lão Bộc, địa vị Đặng Văn Thiết cũng không kém Trần Quốc Toản mấy, lão coi hai người như con cháu của mình dốc lòng dạy bảo. Nhưng Nguyễn Hoài Bộc không có thời gian hỏi han nhiều, lão Bộc nhìn Đặng Văn Thiết nói:
- Đặng Văn Thiết, cậu chủ đâu?
Đặng Văn Thiết không dám nhìn thẳng vào mắt lão Bộc, chỉ tay về cánh kỵ binh đang cố gắng mở đường về đội hình nói:
- Cậu chủ đang ở kia, xem ra cậu chủ cũng đã b·ị t·hương nặng, đối phương rất lợi hại.
Nguyễn Hoài Bộc mắt đỏ như máu lập tức nhảy lên ngựa định xông tới chỗ Trần Quốc Toản nhưng Đặng Văn Thiết kịp giữ cương ngựa nói:
- Chú Bộc, người bình tĩnh. Xem ra quân Nguyên không có ý ngăn cản cậu chủ về đây nên chống cự rất hời hợt, không quyết liệt như lúc nãy. Xem ra chúng tự tin có thể vây chúng ta ở đây, muốn dùng ta làm con tin để chiêu hàng cậu chủ.