Nguyễn Hoài Bộc nghe Đặng Văn Thiết nói thì trở lên bình tĩnh hơn, cẩn thận quan sát tình hình quân Nguyên. Đúng thật là quân Nguyên đội hình rất chặt chẽ nhưng sức chống cự rất yếu ớt có vẻ như lời Đặng Văn Thiết nói. Quân Nguyên đang để cho Trần Quốc Toản quay về đội ngũ. Nguyễn Hoài Bộc thầm nhủ:
- Xem ra quân Nguyên thật sự muốn chiêu hàng cậu chủ.
Đặng Văn Thiết khẽ gật đầu. Nguyễn Hoài Bộc có thể tạm thời yên tâm, chỉ cần quân Nguyên còn ý định chiêu hàng Trần Quốc Toản thì tính mạng Trần Quốc Toản có thể tạm thời được đảm bảo. Nhưng Nguyễn Hoài Bộc hiểu Trần Quốc Toản hơn ai hết, một người tự bỏ tiền huấn luyện gia binh để tham gia đánh giặc từ khi mới 13-14 tuổi. Trần Quốc Toản cực kỳ yêu Đại Việt, căm ghét tất cả những kẻ dám làm hại Đại Việt. Chắc chắn không có chuyện Trần Quốc Toản đầu hàng quân Nguyên.
Nguyễn Hoài Bộc bình tĩnh lại, xuống ngựa vỗ cánh tay trái của Đặng Văn Thiết nói:
- Cực khổ cho các ngươi rồi. Có thể làm ngươi b·ị t·hương tới mức này chắc hẳn đối thủ phải rất lợi hại. Còn sống là tốt, đợi cuộc chiến này kết thúc chúng ta về trang viên cày ruộng trồng dâu không lên chiến trường nữa.
Đặng Văn Thiết mắt rưng rưng gục đầu khóc nức nở, dù lão Bộc luôn khắt khe với hắn nhưng thực sự lão Bộc không khác gì cha của Đặng Văn Thiết, người đã cưu mang chắm sóc hắn và em gái từ khi còn nhỏ. Tình thế ngặt nghèo, bị vây bởi trùng trùng điệp điệp quân Nguyên vốn Đặng Văn Thiết trong lòng đã nghĩ sẽ cầm chắc c·ái c·hết, nhưng vẫn phải kiên cường chống đỡ. Dù vẻ ngoài cao lớn, mạnh mẽ nhưng thực ra Đặng Văn Thiết là người rất tình cảm, rất dễ mềm lòng.
Vui mừng vì Nguyễn Hoài Bộc xưa nay là bức tường vững chắc che chắn cho hắn và Trần Quốc Toản, dù sao mới chỉ có 17-18 tuổi mà phải liên tục chiến đấu gian nan, đối mặt với sinh tử mấy ngày vừa qua, có thể chống đỡ tới giờ đã là cực hạn của Đặng Văn Thiết. Khi nghe được tiếng còi khẩn cấp của chỗ Trần Quốc Toản, tinh thần Đặng Văn Thiết đã muốn sụp đổ rồi. Gặp được Nguyễn Hoài Bộc, Đặng Văn Thiết cảm xúc liền vỡ òa như đứa trẻ đang b·ị b·ắt nạt thấy được người thân của mình tới để đập cho đám người bắt nạt mình một trận.
Nhưng hi vọng chưa được bao lâu, khi thấy tới cùng Nguyễn Hoài Bộc chỉ có 150 gia binh của hầu phủ, cũng thương tích khắp mình mẩy thì lòng Đặng Văn Thiết lại đầy lo lắng suy nghĩ có khi lão Bộc tới đây chỉ để c·hết chùm mà thôi.
Gia binh xung quanh biết ý, cũng không phải lần đầu chứng kiến cảnh này liền quây tròn lấy Đặng Văn Thiết và Nguyễn Hoài Bộc vào trong, mặt hướng ra ngoài cảnh giác. Nguyễn Hoài Bộc xót xa để đứa trẻ của mình được phát tiết cảm xúc một lúc, đợi khi tâm tình Đặng Văn Thiết dần ổn định hơn Nguyễn Hoài Bộc đưa mắt nhìn gần 1000 binh sĩ tả tơi xung quanh hỏi:
- Thiết, theo ngươi cậu chủ có đầu hàng quân Nguyên không?
Đặng Văn Thiết dùng tay quệt mắt, chớp mắt lấy vẻ dũng mãnh vốn có, đứng dậy lắc đầu quầy quậy nói:
- Chắc chắn không có chuyện đấy. Chú Bộc, ngoài chú ra còn toán viện binh nào không?
Nhìn lão Bộc lắc đầu, dù đã đoán từ trước nhưng khi thấy xác nhận từ chính lão Bộc, Đặng Văn Thiết muốn á khẩu, đúng như dự đoán khi lão Bộc tới đây chỉ để c·hết chùm cùng họ.
Khi Trần Quốc Toản không hàng thì chắc chắn quân Nguyên sẽ dồn sức để g·iết Trần Quốc Toản cùng toàn bộ cánh quân này. Trước khi việc đó xảy ra Nguyễn Hoài Bộc cần tìm cách đối phó, còn nước còn tát hi vọng ít nhất có thể cứu Trần Quốc Toản khỏi đây. Nhưng quả thật tình hình quá khó khăn cho Đại Việt. Nguyễn Hoài Bộc đánh giá tình hình chiến trường rồi quay lại hỏi Đặng Văn Thiết:
- Đừng nghĩ vớ vẩn nữa, cậu chủ chắc chắn không đầu hàng nên chúng ta phải nghĩ cách thoát khỏi đây. Ta cũng không phải tới để c·hết chùm. Chúng ta chỉ còn gần 1000 quân tàn tạ này thôi à? Trên đường tới đây ta gặp tiểu Sửu, nói cho ta biết cậu chủ đang có kế hoạch gì?
Đặng Văn Thiết khẽ nhíu mày nhìn về phía tây chỉ còn vài tia sáng yếu ớt nói:
- Cậu chủ đang đánh cược.....
Chưa nói hết câu, từ phía bắc Trần Quốc Toản đã tiếp cận được với đội hình Đại Việt, cả Đặng Văn Thiết và Nguyễn Hoài Bộc liền dừng câu chuyện đi về phía Trần Quốc Toản. Dù quân Nguyên không quyết liệt ngăn chặn, nhưng có thể về đây cùng Trần Quốc Toản chỉ còn chưa tới 300 kỵ binh Đại Việt.
Nguyễn Hoài Bộc mắt nhòe đi khi thấy Trần Quốc Toản máu me đầy người, băng quấn eo và ngực trái còn có máu đỏ chót thấm ra. Không ngờ thương thế của Trần Quốc Toản nặng tới thế. Lão Bộc run rẩy đi tới ngựa Trần Quốc Toản đang ở giữa đội hình. Dù các v·ết t·hương đang rất đau buốt cũng không khiến Trần Quốc Toản phải nhăn nhó, khi thấy Nguyễn Hoài Bộc đang lập cập đi tới Trần Quốc Toản khẽ mỉm cười lắc đầu ngao ngán: “Quanh mình toàn kẻ cứng đầu, Khắc Bột Hải đúng là đồ vô dụng, ngần đấy quân cũng không giữ được lão Bộc lại hộ mình”. Thấy Nguyễn Hoài Bộc muốn đỡ mình xuống, Trần Quốc Toản khẽ dơ tay ra nói:
- Chú Bộc, có chuyện gì thì nói sau. Chú nhanh tới gặp lão Quỳnh đi.
Nghe Trần Quốc Toản nói, dù muốn hỏi thăm thương thế của Trần Quốc Toản trước nhưng Nguyễn Hoài Bộc cũng phải chú ý sang tìm Trần Quỳnh. Trần Quỳnh được 2 kỵ binh khiêng xuống nằm ngay ngắn trên mặt đất, bụng còn có cán thương xuyên qua được chặt ngắn đi, khắp mình mẩy toàn v·ết t·hương đang chảy máu, chòm râu dài dài đã bết lại vì dính máu.
Lão Bộc khẽ tới, ngồi quỳ xuống bên cạnh nắm lấy tay Trần Quỳnh giọng run run nói:
- Lão Quỳnh, ta tới rồi!
Lão Quỳnh nghe được giọng lão Bộc như trút được gánh nặng trong lòng, mặt hơi giãn, cố mở mắt đỏ ngầu do máu bắn vào nói:
- Bộc, ngươi tới rồi. May mà mắt ta không thấy gì, nếu không nhìn bộ dạng của ngươi bây giờ chắc phải buồn cười lắm. Giờ ta không cười nổi nữa rồi. Bộc, hứa với ta, ngươi nhất định phải đưa cậu chủ và Thiết trở về gia trang.
Lời nói của Trần Quỳnh bị cơn ho truyền tới làm ngắt quãng, kèm theo mỗi cơn ho là một lần v·ết t·hương khẽ giật khiến máu lại trào ra. Nguyễn Hoài Bộc nghẹn giọng không muốn đồng đội nghe thấy nên áp mặt vào tay lão Quỳnh gật đầu ra hiệu đồng ý. Trần Quốc Toản thập thễnh tay trái ôm eo, được Đặng Văn Thiết đỡ quỳ xuống bên cạnh Trần Quỳnh đang thoi thóp. Trần Quốc Toản nhe răng nói:
- Chú Quỳnh, cảm ơn chú. Sau trận này, chúng ta sẽ cùng tới gốc đa trước nhà chú uống rượu. Cháu đủ tuổi uống rượu rồi, không cần cùng a Thiết lén lút trộm rượu của chú nữa.
Trần Quỳnh khẽ mỉm cười yếu ớt đưa cánh tay còn lại lên đợi Trần Quốc Toản nắm lấy, cố gắng nấc cụt nói:
- Cậu chủ, lão Quỳnh không còn cơ hội theo cậu chủ ra chiến trường nữa rồi. Người nhất định phải sống lâu trăm tuổi, con đàn cháu đống. lão Quỳnh ở dưới vừa hầu hạ Vũ Uy Vương vừa ủ rượu, người đừng vội.
Máu trào lên họng lão Quỳnh, khiến mỗi từ nói ra là một lần máu trào lên. lão Quỳnh vẫn cố nói dù chỉ còn tiếng ọc ọc của máu đẩy lên nhưng ai cũng hiểu những lời trong lòng lão Quỳnh muốn nói. Đặng Văn Thiết mắt nhòe đi, kệ nước mắt nhỏ tong tong Đặng Văn Thiết liên tục dùng tay phải quyệt máu trên miệng đang trào ra theo mỗi từ của lão Quỳnh. Cho tới khi, bàn tay lão Quỳnh được thả lỏng, nét mặt được giãn ra xung quanh chỉ còn lại sự tĩnh lặng.
Đặng Văn Thiết mím môi ngăn mình nấc lên, dùng cánh tay cụt lủn lau nước mắt. Trần Quốc Toản khẽ đưa tay lên vuốt mắt lão Quỳnh rồi đấm mạnh đất 3 cái như để xả mối bực tức trong lòng. Cuộc chiến này đã c·ướp đi rất nhiều đồng đội xung quanh Trần Quốc Toản, nhưng Trần Quốc Toản không có thời gian đau buồn quá lâu, tiếng chém g·iết xung quanh đã dừng hẳn xem ra đã tới lúc phải đối mặt trực tiếp với Lý Hằng. Bước cuối của kế hoạch tới rồi.
Trần Quốc Toản chống gối đứng lên thì Nguyễn Hoài Bộc chợt nắm lấy tay Trần Quốc Toản. Nguyễn Hoài Bộc đã nhanh chóng ổn định lại tâm tình, lấy lại vẻ điềm đạm thường ngày. Nguyễn Hoài Bộc khẽ hỏi:
- Cậu chủ, lão Bộc thấy v·ết t·hương của cậu chủ vẫn đang chảy máu, điều này không bình thường. Có phải người trúng độc rồi không?
Trần Quốc Toản biết không giấu được lão Bộc liền gật đầu nói:
- Có vẻ là thế. Cháu đoán chủy thủ của tên xạ điêu thủ có độc.
Lúc đầu chỉ có chút nghi ngờ, lão Bộc vẫn hi vọng do v·ết t·hương mới nên máu chưa đông lại, nhưng Trần Quốc Toản xác nhận khiến Nguyễn Hoài Bộc rụng rời chân tay đứng như trời trồng. Như sực nhớ ra gì đó Nguyễn Hoài Bộc vội vã nói:
- Cậu chủ, viên thuốc ngày trước lão Bộc đưa người đâu. Nó sẽ giúp người hồi sức, nó cũng sẽ giúp làm chậm quá trình phát tác độc tính, trong thời gian đó, lão sẽ tìm cách kiếm thuốc giải cho người.
Trần Quốc Toản khẽ lắc đầu nói:
- Vốn dĩ cháu luôn mang theo người, nhưng có lẽ cháu làm rơi trong lúc chiến đấu rồi. Từ qua tới giờ cháu phải thay chiến mã tới 4 lần rồi.