Nhìn người huynh đệ Đặng Văn Thiết đang sụt sùi lau máu trên người lão Quỳnh. Trần Quốc Toản không định nói ra chuyện mình đã dùng viên thuốc đấy cho Đặng Văn Thiết với bất kỳ ai.
Ánh mắt Nguyễn Hoài Bộc bỗng nhiên chứa đầy sát khí nhìn về phía cờ soái quân Nguyên, miệng lẩm bẩm:
- Chắc chắn chỗ Lý Hằng, Thoát Hoan sẽ có thuốc giải.
Thấy ánh mắt của Nguyễn Hoài Bộc, Trần Quốc Toản vội vã khuyên can:
- Chú Bộc, không được liều lĩnh. Không thể vì tính mạng của cháu mà đem mọi người vào nguy hiểm. Hơn nữa, giờ đang là thời điểm mấu chốt quyết định thành bại của kế hoạch, không được để xảy ra sai sót gì.
Nguyễn Hoài Bộc đang rời đi, nghe câu nói của Trần Quốc Toản thì quay đầu chuyển ánh mắt nghiêm nghị nhìn Trần Quốc Toản nói:
- Cậu chủ, người vì Đại Việt người có kế hoạch của người. lão Bộc vì cậu chủ lão Bộc tự có tính toán của mình. Cậu chủ yên tâm, lão Bộc sẽ không làm ảnh hưởng tới kế hoạch của người.
Trần Quốc Toản biết không thể ngăn cản Nguyễn Hoài Bộc nên đành để lão rời đi, Trần Quốc Toản quay lại nói với Đặng Văn Thiết:
- Đặng Văn Thiết, không còn thời gian đau buồn đâu, chúng ta cần chuẩn bị để đối mặt với Lý Hằng.
----------------------------------------
Trên chiến trường, quân Đại Việt và quân Nguyên như đang tạm đình chiến, gần 1200 quân Đại Việt thì co cụm thành hình tròn ở chính giữa chiến trường, những tấm khiên lớn lại được dựng lên ngay ngắn từ xa nhìn như chiếc mai rùa. Quân Nguyên thì xếp thành từ khối phương trận dày đặc hoàn toàn vây quân Đại Việt vào giữa, khoảng cách hai bên chỉ khoảng 50 bước. Lúc này trời đã tối hẳn, khắp chiến trường được vô số ngọn đuốc soi sáng.
Ở đại bản doanh, Lý Hằng quay lại chắp tay khấu đầu với Thoát Hoan nói:
- Bẩm Trấn Nam Vương, quân An Nam đã hoàn toàn bị quân ta vây vào giữa. Mọi lối thoát đã bị bịt kín. Xin Trấn Nam Vương cho phép mạt tướng tới phía trước đối thoại với Trần Quốc Toản.
Thoát Hoan khẽ gật đầu nói:
- Được, ta sẽ đi cùng đại tướng quân.
Lý Hằng vội hoảng hốt cúi đầu thêm sâu nói:
- Không được. Trấn Nam Vương, làm thế quá nguy hiểm. Xin Trấn Nam Vương suy nghĩ lại.
A Lý Hải Nha vội xua tay nói:
- Đại tướng quân quá cẩn thận rồi, quân An Nam đã hoàn toàn bị bao vây, sức lực đã cạn kiện. Chỉ cần Trấn Nam Vương đứng cách quân An Nam 120 bước thì sẽ không còn nguy hiểm gì.
Thoát Hoan gật đầu bảo:
- Cứ làm như thế, Ta và A Lý Hải Nha sẽ giả làm thân binh của Đại tướng quân để đứng gần quan sát là được.
Lý Hằng đành miễn cưỡng tuân theo, cùng Thoát Hoan và A Lý Hải Nha dẫn theo đội thân binh di chuyển về phía quân Đại Việt. Tới khoảng cách 120 bước về phía đông, Thoát Hoan cùng A Lý Hải Nha dừng lại cùng đội thân binh. Riêng Lý Hằng bước lên trước thêm khoảng 10 bước, khẽ gật đầu với thân binh bên cạnh, lập tức thân binh bên cạnh dùng tiếng Hán hô lớn:
- Đại tướng quân Đại Nguyên - Lý Hằng mời Hoài Văn Hầu Đại Việt - Trần Quốc Toản tới trước đối thoại.
Lý Hằng thực sự tôn trọng Trần Quốc Toản, ngoài ra cũng rất muốn chiêu hàng nên dùng lời lẽ rất lịch sự.
Từ phía quân Đại Việt, hàng khiên lớn khẽ hạ xuống, từ trong đội hình Đại Việt, Trần Quốc Toản thúc ngựa bước lên, theo sau là Đặng Văn Thiết đang cầm chắc cây đại kỳ “Phá Cường Địch, Báo Hoàng Ân”. Trần Quốc Toản bước lên nói lớn:
- Hoài Văn Hầu Trần Quốc Toản ở đây.
Lý Hằng khẽ nheo mắt nhìn kỹ vị tướng trẻ tuổi gây cho hắn hết bất ngờ này tới bất ngờ khác trong mấy ngày qua. Lý Hằng mở lời bằng một câu khen ngợi, tâng bốc Trần Quốc Toản:
- Tài không đợi tuổi, thật không ngờ Trần Quốc Toản tướng quân tuổi còn trẻ như thế mà có thể lĩnh số quân ít ỏi liên tiếp đánh bại các thuộc tướng của ta, thậm chí còn có thể đánh bại Ngọa Bàng. Tướng quân đúng là văn võ song toàn.
-------------------------------------
Trong lúc Trần Quốc Toản và Lý Hằng bắt đầu mặt đối mặt nói chuyện, thì bên bờ sông Hồng, quân Nguyên vẫn đang tiếp tục vượt sông dù tốc độ có chậm lại vì trời đã tối. Các công tượng vẫn miệt mài xây dựng thêm cầu phao, nhưng vì xung quanh quá ít rừng việc xây dựng cầu phao mới tiến hành khá chậm. Cả ngày nay, rất nhiều tốp phụ binh, binh lính được phái đi kiếm gỗ. Rất nhiều nhóm kỵ binh được phái đi để bảo vệ các đội phụ binh vận chuyển gỗ này.
Doanh trại quân Nguyên được canh gác rất cẩn thận, vòng ngoài phần lớn do Mông Cổ quân tinh nhuệ bảo vệ. Lần lượt từng đoàn xe chở gỗ về được đều phải thông qua chúng kiểm tra trước khi vào doanh. Trời đã tối, phần lớn các đội xe ra ngoài kiếm gỗ đã lần lượt quay về, tên Mông Cổ thấy sắp tới giờ, chuẩn bị đóng cổng doanh lại thì từ bóng tối truyền tới tiếng Hán í ới hò hét. Tên lính Mông Cổ báo cho Bách Phu trưởng của mình nhìn về phía tiếng hét.
Dần dần, từ bóng tối một đoàn gần 50 xe chở đầy gỗ to như bắp đùi tiến về phía cổng doanh trại. Sau mỗi xe có 3-4 tên phụ binh lấm lem đang cong đít đẩy xe. Một tên lính người Hán thấy cổng doanh trại sắp đóng liền hớt hải chạy lên hoa chân múa tay nói:
- Tướng quân, tướng quân xin chờ một chút. Xe chúng tôi chở nặng quá, lại bị quân An Nam quấy phá nên bị về muộn một chút. Xin tướng quân thông cảm cho bọn tiểu nhân nhập doanh.
Tên Bách Phu trưởng dơ thương ngăn đoàn xe lại, hắn không hiểu tên người Hán đang nói gì, hắn chỉ biết đã quá giờ nhập doanh không thể tùy tiện ra vào, dù trên xe là đống gỗ mà quân Nguyên đang cật lực tìm kiếm. Hắn dùng tiếng Mông Cổ nói:
- Đã quá giờ, các ngươi không được phép nhập doanh. Để xe gỗ lại, rời đi đi.
Tên lính người Hán mặt nghệt ra không hiểu tiếng Mông Cổ, nhưng nhìn thái độ là hắn có thể đoán ra mình bị đuổi đi liền cuống cuồng chỉ tay về phía sau nói:
- Xin tướng quân, ngoài kia có kỵ binh An Nam luôn rình mò tiêu diệt bất kỳ ai đi kiếm gỗ theo lệnh của Trấn Nam Vương, nhờ có kỵ binh của ta anh dũng ngăn chặn kịp thời bọn tiểu nhân mới sống sót về được tới đây. Bọn An Nam vẫn còn đang lởn vởn ngoài kia, xin tướng quân rủ lòng thương cho bọn tiểu nhân nhập doanh, nếu để bọn tiểu nhân quay lại thì không khác gì tìm c·hết. Cầu xin tướng tuần, xin tướng quân.
Tên lính người Hán rối rít ôm chân tên bách phu trưởng Mông Cổ cầu xin. Tên Bách phu trưởng dù không hiểu tiếng Hán nhưng nghe cũng ra được từ gì mà An Nam rồi Trấn Nam Vương. Hắn biết Trấn Nam Vương muốn tăng tốc độ sang sông nên điều rất nhiều tốp lính đi kiếm gỗ. Nhưng các đội dân phu đi kiếm gỗ liên tục bị quân An Nam c·ướp phá nên phải cử nhiều nhóm kỵ binh khác theo sau bảo vệ. Tên Bách phu trưởng nhìn thái độ tên lính Hán luồn cúi lạy lộc mình thì mũi hểnh lên cũng có chút mủi lòng. Nhưng hắn vẫn chỉ muốn cho xe gỗ qua còn đám lính người Hán này thì không được.
- Sát Thát!
Bông từ trong bóng tối khoảng 400 bước phía trước, tiếng hô “Sát thát” vang lên, kèm theo tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới. Chẳng bao lâu sau, 2-3 xe ngựa chở gỗ phía sau cùng bị kỵ binh Đại Việt tưới dầu đốt cháy. Thấy xe gỗ bị kỵ binh Đại Việt đốt cháy cả đám phụ binh đẩy xe gỗ cuống cuồng như bò chảo nóng. Tên quân lính người Hán kêu khóc gào lớn:
- Xin tướng quân cứu mạng, không thể hỏng việc của Trấn Nam Vương được.
Tiếng gọi tên Trấn Nam Vương kèm theo hình ảnh xe gỗ phía trước bị đốt cháy ngày càng nhiều khiến tên Bách phu trưởng toát mồ hôi lạnh. Nếu đểu đám xe gỗ này bị quân An Nam đốt hết, làm hỏng việc của Thoát Hoan thì hắn và cả nhà hắn có mọc thêm 10 cái đầu cũng không đủ để chặt. Nhìn đám phụ binh rách rưới, tay không tấc sắt cũng không nguy hiểm gì hắn liền hạ lệnh:
- Mở cổng, cho bọn chúng vào. Kỵ binh theo ta đánh đuổi quân An Nam.