Đông A Tái Khởi

Chương 48: Tập kích.



Chương 48: Tập kích.

Có lệnh từ tên Bách phu trưởng cổng doanh trại dần mở ra, 200 phụ binh giáp trụ rách nát như tìm thấy đường sống liên cong đít nhanh chóng đẩy những chiếc xe ngựa chở đầy gỗ qua cổng doanh trại. Tên lính người Hán thì dập đầu lia lịa luôn mồm tạ ơn.

Tên Bách phu trưởng xua tay như đuổi phiền phức đi thật xa rồi lên ngựa dẫn theo 50 kỵ binh hướng về phía kỵ binh Đại Việt đang đ·ốt p·há phía sau để đánh đuổi.

Đoàn xe chở gỗ nhanh chóng men theo bờ sông tiến về phía bãi đất trống nơi các công tượng đang miệt mài chế tác các bè nổi để dựng cầu phao ở sâu trong doanh trại. Đoàn phụ binh lấm lem cứ thế cúi gằm mặt cong người đẩy xe ngựa vượt qua rất nhiều tốp lính tuần doanh của quân Nguyên. Quân Nguyên chẳng thèm kiểm tra họ vì ngày hôm nay đã có vô số chuyến xe ngựa chở gỗ ra vào cả ngày, đoàn xe này chả có gì khác biệt.

Trần Văn Cảo trong bộ quần áo quân Nguyên rách rưới vừa đẩy chiếc xe gỗ chất cao tới vai vừa đưa mắt nhìn bốn phía doanh trại quân Nguyên. Cứ mỗi khi đi qua một nhóm công tượng, Trần Văn Cảo lại khẽ gật đầu tách 1-2 xe gỗ ra chở về phía nhóm công tượng đấy. Dần dần trước mắt Trần Văn Cảo hiện ra 3 cây cầu phao, mỗi cầu cách nhau chỉ 30 bước. Nhìn quân Nguyên vẫn đang lũ lượt dắt ngựa vượt sông, Trần Văn Cảo khẽ đánh mắt với binh sĩ người Hán trong quân, binh sĩ khẽ gật đầu hiểu ý tiếp tục đẩy xe gỗ hướng về phía cầu phao.

Cho tới khi tới cách cầu phao 50m, đội xe bị tốp lính Mông Cổ bảo vệ cầu phao chặn lại, một tên bách phu trưởng Mông Cổ bước tới trước đoàn xe gỗ quát hỏi:

- Dừng lại, các ngươi chở gỗ tới cầu phao làm gì?

Binh sĩ người Hán thấy tên lính Mông Cổ lớn giọng liền tỏ ra sợ hãi luống cuống đáp:

- Bẩm tướng quân, công tượng sai tiểu nhân chở gỗ tới để sửa chữa một số vị trí cầu phao bị hư hại.

Tên bách phu trưởng Mông Cổ nghe không hiểu gì quay lại quát với binh sĩ dưới quyền:

- Ngươi đi tìm người biết tiếng Hán tới đây cho ta.



Nhìn tên lính dưới quyền nhận lệnh chạy đi, tên bách phu trưởng quay lại quan sát các xe chở gỗ hỏi tên lính người Hán:

- Sao ta không thấy công tượng đi theo các ngươi? các ngươi thuộc doanh nào? ai chỉ huy?

Binh sĩ người Hán hoa chân múa tay ý nói mình không hiểu tên Mông Cổ đang nói gì. Nhất thời chưa nghĩ ra cách, hắn nói thêm một tràng giang đại hải chả ai hiểu gì. Trần Văn Cảo khẽ đưa mắt nhìn những xe gỗ phía sau, thấy các xe đã rẽ vào chỗ các công tượng, binh sĩ đã bắt đầu từ từ hạ gỗ xuống. Trần Văn Cảo đánh mắt cho đồng đội xung quanh, binh sĩ theo sau Trần Văn Cảo liền đưa mắt hiểu ý, quan sát các vị trí đốm lửa gần mình nhất.

Tên bách phu trưởng Mông Cổ bỗng nhiên quát lớn về phía Trần Văn Cảo chỉ tay nói:

- Ngươi có răng đen? ngẩng lên, nhe răng ra cho ta xem?

Tên lĩnh Mông Cổ như thoáng thấy răng Trần Văn Cảo màu đen, mà chỉ có Đại Việt mới có tục lệ nhuộm răng thành màu đen, hắn liền tiến tới kiểm tra. Trần Văn Cảo đầu cúi gằm như không nghe thấy, làm tên bách phu trưởng sốt ruột tiến lại gần Trần Văn Cảo. Các binh sĩ xung quanh Trần Văn Cảo thấy chỉ huy sắp bị lộ, cả đám đều biết thời khắc hành động sắp tới, tay luồn sẵn vào xe gỗ.

Thấy tên binh sĩ rách rưới vẫn như không nghe thấy mình, tên bách phu trưởng bực tức vừa nói vừa tiến lại gần định dùng tay túm tóc Trần Văn Cảo kéo lên xem:

- Ngươi điếc à? hay bị…………..ọc ọc.

Chưa kịp nói hết câu, một thanh chủy thủ trong tay phải Trần Văn Cảo nhanh như chớp đâm xuyên cổ họng tên Bách phu trưởng, tiếng tên bách phu trưởng ngay lập tức bị đứt đoạn, chỉ còn tiếng òng ọc của máu trào lên cổ họng. Tay trái Trần Văn Cảo giữ chặt gáy tên bách phu trưởng, không để hắn gục câu thêm chút thời gian cho đồng đội chuẩn bị.

- Sát thát.



Tiếng hô lớn kèm theo ánh lửa dữ dội bùng lên ở phía doanh trại công tượng đang chế tác cầu phao. Quân Nguyên bảo vệ cầu phao bị bất ngờ nhìn về phía ánh l·ửa b·ùng l·ên ở khắp nơi, chưa kịp phản ứng thì Trần Văn Cảo đứng rất gần bọn chúng ném xác tên bách phu trưởng sang một bên rút đao gầm lớn:

- Các huynh đệ! Sát thát!

Binh sĩ Đại Việt đứng cạnh xe gỗ nhanh chóng hất tung gỗ, rút đao xách theo bình gốm giấu ở bên dưới gào thét xông về phía quân Nguyên. Các binh sĩ hàng đầu vung đao chém vào mông ngựa kéo xe, chiến mã b·ị đ·au bất ngờ hí vang cất vó phi nhanh về phía trước.

Binh sĩ Đại Việt liền theo chạy theo sau, xe ngựa chở nặng dễ dàng hất văng binh sĩ quân Nguyên phía trước, binh sĩ Đại Việt theo sau lối mở của xe ngựa liền vung đao chém g·iết hướng thẳng về phía cầu phao. Vài tên quân Nguyên xui xẻo bị xe ngựa nghiến qua cắt đôi người. Quân Nguyên gặp tình huống bất ngờ có chút r·ối l·oạn, đám binh sĩ đang xếp hàng vượt cầu phao tưởng quân Đại Việt đánh tới liền chen nhau vượt sông khiến không ít tên ngã cả người cả ngựa xuống sông rồi chìm nghỉm.

Nhưng quân Nguyên cũng nhanh chóng ổn định lại, dù sao số ngựa Đại Việt có là quá ít. Các tướng hiệu quân Nguyên biết mục tiêu của quân Đại Việt liền quát lớn:

- Chém lũ ngựa, đừng để chúng tiếp cận cầu phao. Cản chúng lại.

Quân Nguyên nhanh chóng chuyển hướng chém vào chân ngựa, cổ ngựa kéo xe. Ngựa kéo ngã lộn nhào, xe đột ngột dừng lại khiến xe ngựa nặng nề ngã lật nhào vỡ vụn. Những bình gốm giấu trong xe vỡ tan tành, nước chứa trong bình chảy tràn lan trên mặt đất. Mùi dầu hỏa gay mũi liền bốc lên, quân Nguyên hốt hoảng nhìn bàn chân ướt ướt dinh dính của mình hét lớn:

- Là dầu hỏa, tản ra, mau tản ra.

Nhưng chúng chưa kịp bỏ chạy, một ngọn đuốc được binh sĩ Đại Việt nhắm tới từ đầu từ từ rơi xuống trước mặt chúng. Lập tức ngọn lửa lan đi trên mặt đất, ánh lửa đỏ rực bùng lên dữ dội. Hàng chục quân Nguyên bị ngọn lửa bao trùm hét lên đau đớn chạy tán loạn ra xung quanh. Quân Nguyên lân cận phải lùi lại vài bước vì sức nóng của ngọn lửa, dù mặt bỏng rát nhưng chỉ còn cách cầu phao gần 20 bước nên chúng không dám lùi ra xa hơn.

Quân Nguyên chỉ dám đứng đó, ánh mắt đầy kinh hãi nhìn đồng đội đang bị t·hiêu s·ống phía trước, chạy tán loạn như bầy thiêu thân, một số cố chạy ra ngoài rồi lăn lộn trên mặt đất đầy đau đớn, một số chạy hướng tới bờ sông. Một tên quân Nguyên bất ngờ chỉ tay hét lên:



- Là quân An Nam.

Tay hắn chỉ về phía 5 bĩnh sĩ cách quân Nguyên chỉ 10 bước bị lửa đốt cháy quần áo trên người như ngọn đuốc sống đang hướng tới chỗ bọn hắn. Trong bầy thiêu thân chạy toán loạn chỉ có 5 người họ là hướng về phía cầu phao.

“Sát” 5 bĩnh sĩ Đại Việt mặc lửa cháy trên người, mặc những mũi giáo nhọn hoắt đang hướng tới bụng mình, cả 5 hô lớn rướn người quăng thật mạnh 5 bình gốm to như quả bưởi về phía cầu phao. Mũi giáo sắc lẻm dễ dàng đâm xuyên qua người cũng không khiến 5 binh sĩ thánh dực dời ánh mắt nhìn 5 q·uả c·ầu l·ửa đang bay trên không, cho tới khi ánh lửa một lần nữa bùng lên trong mắt họ.

Dù 1 bình gốm chệch hướng rơi xuống sông, nhưng như thế là đủ. Tiếng 4 bình gốm còn lại vỡ giòn tan như trở thành âm thanh rõ ràng nhất trên chiến trường đầy huyên náo. Cây cầu phao bùng lên ngọn lửa đỏ rực, dưới sức nóng của lửa, gỗ và dây thừng trên cầu phao cháy ngùn ngùn. Từng mối buộc nhanh chóng đứt đoạn, gỗ cháy làm đinh dần lỏng ra. Binh sĩ trên cầu hoảng hốt chạy sang bên kia sông làm cầu càng thêm rung lắc dữ dội. Binh sĩ quân Nguyên trên bờ có nhiệm vụ bảo vệ cầu phao trơ mắt thất thần nhìn nhịp cầu khoảng 20m cứ thế gãy vụn trôi theo dòng nước như nhìn thấy hồi kết của đời mình. Để cầu phao bị đốt, bọn hắn đã cầm chắc c·ái c·hết trong tay.

Lửa trên bờ chưa kịp tắt, Trần Văn Cảo cưỡi chiến mã bất ngờ vọt qua, theo sau chỉ còn hơn 10 binh sĩ Đại Việt chạy theo hướng về cây cầu thứ 2 bất chấp lửa cháy dưới chân. Bộ binh quân Nguyên nhất thời không kịp phản ứng nhưng kỵ binh quân Nguyên từ xa đã tới tiếp viện kịp thời.

Trần Văn Cảo quay lại nhìn 10 binh sĩ đang chạy phía sau, cả 10 binh sĩ hiểu ý liền gật đầu đáp lại. 10 binh sĩ Đại Việt liền chuyển hướng về phía kỵ binh quân Nguyên đang tới gần. Nhìn đội kỵ binh đông đảo của địch, 10 binh sĩ quyết đoán ném mạnh bình gốm trong tay ra trước mặt. Trong chốc lát, mặt đất liền bị đốt cháy hừng hực, tạo thành tường lửa chắn trước mặt những kỵ binh quân Nguyên. Chiến mã không kịp đổi hướng, những kỵ binh quân Nguyên vẫn bất chấp lửa cháy nóng rực, bất chấp người ngựa của đồng đội đang kêu gào đau đớn trong ngọn lửa, chúng vẫn thúc ngựa liều c·hết phi qua. Chúng đều biết nếu để quân Đại Việt tiếp cận chiếc cầu phao thứ 2 thì bọn chúng đừng hòng sống sót.

- Thánh dực dũng nghĩa, Sát!

Binh sĩ Đại Việt thấy kỵ binh quân Nguyên liều mạng để vượt qua tường lửa thì cũng liều mạng hô lớn lấy can đảm vung đao đánh tới kỵ binh quân Nguyên, ngăn chúng lại trong đ·ám c·háy. Dù thời gian cầm chân rất ngắn nhưng như thế là đủ cho Trần Văn Cảo.

Trần Văn Cảo hông đeo 2 bình gốm, tay trái cầm 1 bình mặc kệ mọi thứ xảy ra xung quanh, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào cây cầu phao phía trước thúc ngựa phi tới. Không biết từ đâu, quân Nguyên đã kéo tới một hàng cự mã chắn phía trước cầu phao gần 20 bước, Trần Văn Cảo thoáng nhíu mày vì mũi lang nha tiễn xuyên qua bả vai mình. Trần Văn Cảo khẽ lẩm bẩm:

- Trần Quốc Toản tướng quân, cho ta mượn tạm chiêu thức của ngài.

Trần Văn Cảo co chân ngồi xổm trên lưng ngựa, thân trên lại trúng thêm 2 mũi tên khiến Trần Văn Cao phải dùng tay phải ghì chặt cương ngựa để giữ mình không ngã. Chiến mã cứ thế nhắm thẳng hàng cự mã lao tới. Trong ánh mắt kinh hoàng của quân Nguyên, vào khoảng khắc v·a c·hạm với hàng cự mã, Trần Văn Cảo dùng chân đạp mạnh yên ngựa, người Trần Văn Cảo như bay lên trời, lực quán tình giúp cơ thể Trần Văn Cảo lao mạnh về phía trước.

Mắt thấy cầu phao đã ở ngay phía dưới, biết mình đã chắc chắn thành công, Trần Văn Cảo thầm thở phào, đầu óc được thả lỏng những tháng ngày vui vẻ cùng gia đình, huynh đệ như ùa với Trần Văn Cảo.