Đông A Tái Khởi

Chương 5: Sát Thát



Chương 5: Sát Thát

Trần Quốc Toản và đội ngũ kỵ binh cố gắng men theo con đê ven sông tiếp cận tới gần vị trí cột khói bốc lên từ trước đấy. Tới gần, Trần Quốc Toản dẫn theo Đặng Văn Thiết và 10 kỵ binh khác xuống ngựa, cố gắng trườn bò lẫn trong bụi cỏ cao lên mặt đê, ngẩng đầu quan sát ra xa.

Từ xa, Trần Quốc Toản thấy khoảng 100 du kỵ Mông Cổ đang cảnh giác di chuyển ở đồng bằng phía trước.

Quân Nguyên thường cho một vài nhóm quân du kỵ như thế này di chuyển phía trước đại quân để do thám các vị trí có thể mai phục hoặc hỗ trợ thám báo khi cần thiết. Đôi khi, nhóm quân như thế này cũng sẽ được tự do tổ chức đánh phá những đoàn vận chuyển lương thực, dân phu hay đánh sâu vào hậu phương của Đại Việt nếu chúng thấy thích hợp. Nói chung những nhóm du kỵ như thế này của quân Nguyên thường đi trước đại quân từ 20-30 dặm, đảm đương rất nhiều nhiệm vụ giống như một cánh quân độc lập. Nên dù quân số của chúng có ít ỏi nhưng lại vô cùng lợi hại, rất linh hoạt kèm theo khả năng p·há h·oại hậu phương lại rất lớn.

Với Đại Việt, chúng như đám sói hoang chạy xung quanh, thi thoảng lao vào cắn một miếng thịt. Nếu để mặc chúng thì khó chịu vô cùng, dần dần bị chúng quấy phá mà c·hết nhưng để đối phó với những nhóm quân như thế này thì phải tốn rất nhiều công sức. Hậu phương Nam Tống ngày trước bị chính những nhóm quân như thế này quấy phá cho tanh bành, không thể chi viện cho tiền tuyến nên càng đánh lại càng thua.

Trần Quốc Toản không muốn đối đầu với đám này bây giờ, g·iết bọn này cũng không thay đổi được gì nhiều cho cuộc chiến sắp tới trong khi phải đánh đổi tính mạng của hàng chục kỵ binh Đại Việt thì không đáng.

Miệng lẩm bẩm, Trần Quốc Toản quay lại ra lệnh:

- Nhanh thật. Cỏ vẻ chúng đang đẩy nhanh tốc độ rút quân, thế này thì trưa mai quân tiên phong của địch sẽ tới sông Như Nguyệt. Rút thôi, chúng ta phải về chuẩn bị chiến đấu.

Trần Quốc Toản vừa ra lệnh rút lui, Đặng Văn Thiết lại vẫn đang chăm chú nhìn nhóm du kỵ Mông Cổ nói.

- Cậu chủ, nhìn kìa. Đám kỵ binh Mông Cổ hình như định đi đâu đó.

Nheo mắt nhìn về hướng đám kỵ binh Mông Công, thấy chúng đang hối hả đi về phía Bắc, Trần Quốc Toản cau mày suy nghĩ một lúc liền quay lại ra lệnh cho nhóm quân của mình.

- Có vẻ chúng đang muốn vây bắt nhóm quân nào đấy của ta. Rất có thể là đội thám báo. Không thể để tin tức tình báo lọt vào tay chúng được. Đi thôi, theo sau bọn chúng.



------------------------------------------

Trên con đường đất ven sông nhỏ, nhóm thám mã Lê Đại đang phi nhanh rất nhanh như đang bị ai đó truy đuổi. Tiếng vó ngựa rầm rập liên hồi, con đường đất bị vó ngựa xới tung. Chạy phía trước là 2 thương binh, a Ngưu và Lê Đại chạy phía sau cùng. Trên lưng Lê Đại còn cắm 1 mũi lang nha tiễn, nhưng nhờ có khải giáp, có vẻ tên cắm không sâu nên máu không chảy nhiều lắm. a Ngưu quay lại hét lớn:

- Chú Đại nhanh lên. Chú chạy lên trước đi, để cháu bọc hậu.

Lê Đại nghiến răng quát lớn:

- Câm mồm, ôm lấy cổ ngựa, cúi sát người xuống. Ngẩng đầu lên nó b·ắn c·hết cha mày giờ.

Vừa nói xong, sau lưng có tiếng xé gió lao tới. Vút v·út, phập phập. Hai mũi lang nha tiễn bay vèo qua đầu a Ngưu, cắm vào thân cây ven đường. Sau lưng nhóm Lê Đại, 5 kỵ binh Mông Cổ đang đuổi rất gấp. Khoảng cách chỉ gần 100 bước, khi thấy cơ hội, nhóm quân Nguyên liền không do dự giương cung lên bắn.

- C·hết tiệt, lũ chó này kỵ xạ tài quá. Nhanh lên, chạy tới cây cầu phía trước là ta thoát rồi.

Trước đó, sau khi ra khỏi ngôi làng không lâu, nhóm Lê Đại bị thám báo Mông Cổ phát hiện, truy đuổi gắt gao. Thua thiệt về quân số, lại bị quân địch phát giác trước nhóm Lê Đại chỉ có thể cắm đầu bỏ chạy.

Ngựa phi nước đại chạy rất nhanh, gió vù vù thổi qua tai, Lê Đại hi vọng vượt qua cây cầu phía trước có thể cắt đuôi được đám kỵ binh quân Nguyên hoặc ít ra là hi vọng bọn chúng không dám qua cầu vì đã gần tới phạm vi hoạt động của quân Đại Việt.

Hi vọng chưa nhen nhóm được bao lâu, phía trước xuất hiện tiếng vó ngựa dồn dập cùng bùi mù cuộn lên. Một nhóm kỵ binh Mông Cổ đông nghịt đang phi về phía cây cầu nhằm cản đường rút của nhóm Lê Đại. Tốc độ ngựa Mông Cổ rất nhanh, dù khoảng cách xa hơn có thể không kịp chặn trước cây cầu nhưng cây cầu lại trong tầm tên bắn của chúng. Với lượng tên như thế kia, nếu cố phi tới cây cầu có thể cả nhóm Lê Đại sẽ b·ị b·ắn thành nhím trước khi lên được cầu.

Chưa đến bước đường cùng, Lê Đại không muốn liều lĩnh nên quát lớn.



- Chó c·hết, chúng nhanh quá, ta không kịp rồi, mau rẽ lên gò đất bên trái. Nhanh lên.

Phía trước, sau lưng đều có kỵ binh Mông Cổ, Lê Đại giục đội mình chạy lên gò đất, hi vọng tìm được đường rút lui. Lên đến gò đất, trước mặt nhóm Lê Đại một hồ hoa sen đẹp đẽ, từng bông sen nở như cái bát, ai mà ngờ được sau cái gò đất này lại là cái hồ sen chứ, trên gò đất còn có một cái đình nhỏ, một vài cây bàng, cây đa xung quanh. Đúng là nơi hóng mát lý tưởng, mùa hè được nằm đây nghỉ ngơi tán gẫu cùng làng xóm thì còn gì bằng. Nhưng Lê Đại không có thời gian thưởng thức, giật cương ngựa đi quay đi tìm đường khác nhưng không kịp. Phía dưới, kỵ binh Mông Cổ đã vây quanh gò đất rồi.

Thám báo luôn có rất nhiều thông tin hữu ích, nên dù là địch hay ta thì khi có cơ hội đều muốn bắt sống hoặc gọi hàng thám báo đối phương để khai thác thông tin. Nếu đầu hàng, cơ hội sống sót sẽ cao hơn nhiều. Lê Đại biết điều đó, nhưng hắn không cho phép bản thân đầu hàng quân Nguyên. Con trai hắn, Lê Tý luôn coi hắn là anh hùng vì cha nó g·iết được nhiều quân Mông Cổ, hắn không muốn làm con trai phải thất vọng. Nhìn hành động của quân Nguyên, Lê Đại có thể đoán được ý định của bọn chúng.

Ánh mắt đỏ hoe vì gió và bụi nhìn một lượt đồng đội, Lê Đại nói:

- Các huynh đệ, chúng ta đã hết đường, nhìn quân Nguyên thì có vẻ chúng muốn bắt sống hoặc chiêu hàng chúng ta. Các huynh đệ, tính mạng là của riêng mỗi người, ta không thể thay mọi người quyết định. Hàng hay chiến, đều tùy ý mọi người quyết định, ta sẽ không phản đối. Xin lỗi vì đưa mọi người vào bước đường này.

Mấy huynh đệ đưa mắt ngơ ngác nhìn Lê Đại rồi bỗng chốc nhìn nhau cười ha hả. a Thái còn ôm v·ết t·hương cười nói:



- Phi, có chó mới thèm hàng giặc phương Bắc. Đại Việt không có kẻ hèn nhát. Đệ mà hàng lũ giặc này để được sống thì cha mẹ tổ tiên đệ cũng băm vằm đệ ra. Đệ nhổ vào.

Mấy huynh đệ thi nhau nhổ bọt cổ vũ tinh thần của a Thái, liền theo sau là đủ thứ văng ra từ miệng mấy huynh đệ để xỉ vả đám quân Nguyên bên dưới, kệ chúng có hiểu hay không.

- Haha, nhìn kìa, chúng cử người ra chiêu hàng ta đấy.

A Ngưu chỉ tay về phía một kỵ binh quân Nguyên bước lên trước, có vẻ là hàng quân người Hán theo quân để làm phiên dịch. Tên người Hán vừa bước ra chưa kịp mở mồm nói từ nào thì một cái giày đã bay tới đập thẳng vào mặt hắn. A Ngưu giọng lớn hét.



- Trong quân Đại Việt vẫn có nhiều huy đệ người Tống đang chiến đấu với quân Mông Cổ. Đấy mới là những hảo hán chân chính mà ta biết, loại chó như người đừng mở mồm ra sủa làm bẩn tai ông mày. Ông mày nhổ vào mà thèm làm loại bán nước như mày. Nhục mặt tổ tiên.

Nói hết câu, a Ngưu rướn cổ nhổ bọt về phía tên kỵ binh người Hán. Theo sau a Ngưu, đám a Thái, a Bình cũng rống lên chửi theo mặc kệ v·ết t·hương vẫn đang rỉ máu. Chửi luôn là việc người Việt làm rất thạo và cũng rất thích làm.

Tên kỵ binh người Hán mặt hết đỏ lại đen, tức giận vô cùng, mình chưa kịp mở lời đã bị chửi tối tăm mặt mày nhưng không thể làm được gì. Kỵ binh Mông Cổ đứng xung quanh thấy tên người Hán bị xỉ nhục không những cả đám không tức giận, lại còn cười ha hả đứng xem trò vui. Trong quân Nguyên vốn phân chia đẳng cấp rất nặng Mông Cổ Quân và Tham mã xích quân chủ yếu là người Mông Cổ luôn coi thường người Hán. Nên dù Hán quân và Tân Phụ quân có số lượng rất lớn nhưng trang bị sơ sài nhất cũng có rất ít có tiếng nói, phải chịu đủ các loại khinh thường, miệt thị, xỉ nhục từ quân Mông Cổ.

Người Mông Cổ có truyền thống luôn coi trọng dũng sĩ, khinh bỉ kẻ hèn nhát. Nên khi thấy nhóm quân Đại Việt bị vây nhưng dũng cảm, không sợ hãi còn dám đối đầu với thì họ có chút tôn trọng cho dù là kẻ địch. Còn tên người Hán dù là quân mình nhưng là kẻ đầu hàng nên luôn bị coi thường, luôn bị họ khinh bỉ.

Nhưng trò vui thế nào cũng có giới hạn, cười cợt một lúc thấy tên người Hán không còn hi vọng có thể chiêu hàng được nhóm quân Đại Việt được nữa. Quân Nguyên liền lục tục xuống ngựa theo lệnh, dàn thành hàng ngang dần dần tiến lên đồi đất.

Thấy hành động kỳ quái của quân Nguyên. Dù đang rất căng thẳng nhưng a Ngưu lấy làm lạ vẫn hỏi Lê Đại:

- Chú Đại, sao bọn chúng lại xuống ngựa, cưỡi ngựa đánh với chúng ta chả phải lợi thế hơn à?

- a Ngưu, chúng muốn bắt sống chúng ta nên mới xuống ngựa đấy. Nếu không chúng đứng đó dùng tên cũng đủ g·iết ta rồi, cần gì phải leo lên đây. Cũng tốt, chúng làm thế xem ra chúng ta vẫn còn cơ hội vùng vẫy trước khi c·hết, nếu tốt số có khi chúng ta kéo theo được 1-2 tên Mông Cổ theo hầu. Mọi người có sợ không?

Lê Đại quay lại động viên các huynh đệ đang lăm lăm đao trong tay.

- Không sợ!

Mấy huynh đệ đồng thanh đáp lời, muốn dựng lên chút sĩ khí xua đi cảm giác lo lắng trong lòng.

- Tốt lắm, các huynh đệ chúng xuống ngựa thì ta lên ngựa. Chúng ta chuẩn b·ị đ·ánh xuống dưới!

Lê Đại và các huynh lên ngựa, tay nắm chặt đao lấy tinh thần chuẩn bị thúc ngựa đánh xuống đồi đất. Tất cả đều căng thẳng chờ lệnh xuất phát từ Lê Đại, dưới cái nóng mùa hè mồ hôi túa ra như tắm cũng không thể xua đi cái lạnh trong lòng mỗi người. Đứng trước c·ái c·hết, chẳng ai có thể vô cảm không sợ hãi được cả. Chỉ là có chấp nhận được nó hay không mà thôi. Khi tất cả đã sẵn sàng thì tiếng hô quen thuộc mỗi khi xung phong của Đại Việt vang lên:

- Sát Thát!