" Kết quả sao rồi?" - Bảo Nam quay sang hỏi thuộc hạ.
" Tụi em đã cho người xuống dưới tìm rồi nhưng do nước chảy xiết quá nên có thể đại ca và cô chủ đã bị cuốn trôi đi xa rồi!"
" Thế còn định vị trên đồng hồ của đại ca thì sao?"
" Dạ .....tụi em tìm thấy đồng hồ ấy giữa khe đá.
Có lẽ lúc rơi đập trúng đá nên mặt đồng hồ bị vỡ ra.
Dây đồng hồ cũng bị sức nước làm bung khóa, thiết bị định vị trong này cũng hỏng rồi ạ "
Cậu nghe xong thì cũng chỉ biết chau mày khó chịu.
Chẳng lẽ anh và cô đã chết thật hay sao chứ.
Bảo Nam thật sự tự trách, nếu cậu không để cô đi thì đã không có kết cục như thế này.
Bên phía của Lâm Vũ Phong thì cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu.
Ông cho hết thuộc hạ đi tìm nhưng vẫn là không có tin tức.
Đứa con gái ông chỉ mới nhận lại chưa quá một năm không lẽ đã chết thật rồi hay sao chứ? Lâm Vũ Phong suy sụp tinh thần.
Cả cuộc đời của ông chỉ biết đến quyền lực và thù hận để rồi hôm nay ở cái tuổi gần đất xa trời lại không có ai bên cạnh.
Gia đình? Đối với ông chính là thứ xa xỉ nhất.
Một ngày nữa trôi qua nhưng chẳng có một chút tin tức gì của Thiên Minh và cô cả.
Tất cả dường như rơi vào bế tắc.
Cả một tổ chức bây giờ đang vô cùng hoảng loạn.
Thiên Minh thì mất tích không rõ sống chết, Thái Phương thì bỏ đi, Trịnh Thiên thì bị giết còn Duy Khang thì quá non nớt vốn cũng chẳng giải quyết được nhiều việc.
Mọi thứ bây giờ đều đè nặng lên các phó chủ và các vô ảnh phó chủ.
Bảo Nam đứng ra chỉ đạo tìm kiếm còn Bảo Lộc, Thuận Phát, Chí Thành cùng với Lưu và Thân phó chủ đang cố gắng bình ổn mọi việc trong tổ chức.
Trưa ngày hôm đấy.
Trong lúc mọi người đang bất lực mà ngồi bệt bên con thác thì có một người bước đến.
Bảo Nam ngước mắt nhìn.
" Nhị...!nhị ca !"
" Các cậu muốn chết ha gì mà còn dám ở đây ngồi chơi? Bao nhiêu việc không lo, đại ca sống chết không rõ mà còn thảnh thơi như vậy.
Các người còn nhớ bang quy không?" - Bỗng nhiên Thái Phương quát lớn làm cho tất cả mọi người đều lo lắng.
" Tụi em nhớ rõ!" - tất cả đồng thanh.
" Nhớ rõ thì xong việc về lĩnh phạt hết cho tôi.
Các vô ảnh phó chủ và phó chủ chịu gấp đôi!" - cậu nói một cách lạnh tanh khiến cho hết thảy đàn em đều xanh mặt.
Đúng là Phương nhị ca danh bất hư truyền của bọn họ, quá nguyên tắc và độc đoán.
" Nhị ca, hiện tại chúng em không còn cách nào khác để tìm đại ca cả!" - Bảo Nam e ngại nói.
" Có lẽ lâu ngày không có việc làm nên tay chân các cậu vô dụng hết rồi phải không? Cái chức vô ảnh phó chủ lần này của cậu không cần làm nữa đâu.
Chuyện này giao lại cho Duật phó chủ làm.
Liên lạc cho ông ta lập tức đến đây!" - Thái Phương nói rồi quay lưng đi.
Bảo Nam thở dài một hơi rồi nhanh chóng liên lạc nếu không cái mạng của cậu cũng chẳng còn.
Duật phó chủ là một người tài giỏi thuộc lĩnh vực công nghệ thông tin, từng là một cánh tay đắc lực của Thiên Long.
Thái Phương lúc sáng đã ghé sang biệt thự của anh để xem xét mọi việc.
Cậu mở hết camera trong nhà lên xem thì thấy trước khi đi thì Vân Anh đã mang theo cái bảng tên và chiếc nhẫn.
Cậu biết hai món đồ đó đều có định vị nên liền liên lạc cho Duật phó chủ để ông ta nhanh chóng mở mật khẩu rồi kết nối.
Một tiếng sau, cuối cùng Duật phó chủ cũng đã bắt được tín hiệu từ cái bảng tên trên người của Vân Anh.
Nơi hiện lên bản đồ cách thác nước gần 3km.
Thái Phương không ngờ rằng cả hai người bọn họ có thể trôi xa đến vậy.
Ngay sau đó, cậu cho hết thuộc hạ đi tìm kiếm.
Đến gần tối ngày hôm đó cuối cùng cũng đã tìm được.
Thật may cả hai đều còn sống nhưng Thiên Minh thì bị thương khá nặng, đầu còn bị va đập chảy máu còn Vân Anh thì do có anh đã ôm chặt vào lòng nên chỉ xây xát nhẹ.
Cả hai sau đó được đưa ngay đến bệnh viện tuyến đầu của thành phố để điều trị.
Ngay trước cửa phòng cấp cứu có rất nhiều người đang đứng ở đó.
Lúc trong lòng ai cũng hoang mang lo lắng thì Lâm Vũ Phong một mình bước vào.
Hết thảy thuộc hạ đều cầm sẵn súng trong tay.
" Cất vô hết cho tôi, biết đây là đâu không?" - Thái Phương quát lên.
Thuộc hạ bất đắc dĩ cũng nghe theo.
Đợi không khí lắng xuống một chút thì cậu mới đứng dậy quay sang nhìn Lâm Vũ Phong " Ông đến đây làm gì?"
" Tôi muốn tới xem tình hình của Đình Đình!"
" Cô ấy không sao đâu.
Thiên Minh đã hứa sẽ không làm khó ông nên ông mau đi đi!"
" Nhị ca " - tất cả mọi người đều thất bất bình mà gọi cậu.
Cũng phải thôi, Lâm Vũ Phong gây ra bao nhiêu cái chết oan nếu bây giờ thả ông ta đi có khi sau này ông ta lại tiếp tục làm chuyện tàn ác nữa hay sao chứ.
" Đây là lời của đại ca, ai không phục lập tức rời khỏi tổ chức cho tôi!"
Lâm Vũ Phong nhìn cậu cũng chẳng biết nói gì hơn.
Bây giờ ông đã ngộ nhận ra mọi điều.
Như Vân Anh đã nói, cả cuộc đời ông chỉ sống trong hận thù, mọi bi kịch đều chính tay ông thêu dệt nên.
Bởi vậy giờ khắc này ông trời đang trừng phạt ông.
" Thái Phương, mọi việc tôi làm thì một mình tôi chịu.
Đình Đình con bé vô can trong tất cả mọi chuyện, mong cậu sau này đừng làm khó con bé!"
" Làm khó? Cô ấy có Thiên Minh bảo vệ đến không từ mạng sống thì bọn này có thể làm gì được.
Ông hãy an tâm mà sống quãng đời còn lại trong cô đơn và tội lỗi đi, tôi cũng muốn thấy ông làm sao có thể đối mặt với Vân Anh!"
Ngay lúc này, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra.
Một vị bác sĩ từ từ tiến về phía của cậu.
" Bác sĩ, hai người họ sao rồi?"
" Cô gái thì chỉ bị ngạt nước nên không sao.
Còn..
còn bệnh nhân nam kia thì đầu bị va đập mạnh mất máu khá nhiều, theo như chụp X - quang cho thấy thì dường như tim của cậu ấy tổn thương rất nghiêm trọng.
Người nhà nên chuẩn bị sẵn tâm lí!"
Thái Phương nghe xong mà đừ người ra.
Bước chân của cậu không đứng vững.
" Thiên Minh, cậu ấy?" - Lâm Vũ Phong vô cùng khó hiểu.
Bị té một nơi cao xuống theo như thông thường thì chỉ gãy tay chân hoặc va đập mạnh thôi chứ làm gì mà lại tổn thương đến tim được chứ.
" Chính cô chủ đã hạ độc đại ca bằng loại độc BG - 647.
Loại độc này đến nay vẫn không tìm ra được thuốc giải!" - Bảo Nam trầm lặng cất giọng.
" Thật sự không có cách nào cứu sao?" - Thái Phương hỏi.
" Đã hết cách rồi, loại độc này chính do cô chủ và Ngụy phó chủ điều chế.
Chính hai bọn họ cũng đã kết luận rằng không có thuốc giải!"
Lâm Vũ Phong đứng hình.
Giờ đây ông chỉ còn lại một đứa con gái là cô.
Ông thừa biết Vân Anh yêu anh rất sâu đậm, nếu để cô sống mà không có Thiên Minh bên cạnh thì chắc chắn cô sẽ không ngần ngại mà đi theo anh một lần nữa.
Lâm Vũ Phong không thể nào tiếp tục nhìn đứa con gái duy nhất này lại kết liểu đời mình thêm lần nữa.
Có lẽ đã đến lúc ông phải trả giá cho tất cả việc làm của bản thân.
......................
...Một tháng sau...
" Vân Anh, em đừng quá đau buồn!" - Hạ Trâm ngồi xuống bên cạnh cô mà an ủi.
Ngày nào Vân Anh cũng ngồi khóc, cô thật sự đã khóc đến cạn nước mắt rồi, cả cơ thể dường như cũng chẳng còn một chút sức lực nào cả.
" Chị...!chị nói xem..
hức..
làm sao em có thể sống được đây chứ?"
" Vân Anh, chị biết em đau lòng nhưng mọi việc đến nước này đều không có ai lường trước được cả.
Em phải phấn chấn lên, em phải sống tốt.
Anh hai còn đang cần em chăm sóc!"
Cô nắm lấy bàn tay yếu ớt của anh mà không ngừng truyền hơi ấm.
Thiên Minh đã chiến đấu đến cuối cùng, anh đã phải nằm trong ICU liên tục 3 tuần để bác sĩ theo dõi sức khỏe sau ca phẫu thuật ghép tim và người hiến tặng không ai khác chính là Lâm Vũ Phong - ba của cô.
Sau khi biết được mọi việc ông đã không ngần ngại đề nghị việc ghép tim cho Thiên Minh.
Ông đã lấy tính mạng của mình để đổi lấy tính mạng của anh như một lời xin lỗi cho biết bao nhiêu việc đã xảy ra.
Ai nấy đều rất bất ngờ trước những việc mà Lâm Vũ Phong đang làm.
Thật ra ngoài dùng để chuộc lỗi với Thiên Minh ông còn muốn bù đắp cho cô.
25 năm Vân Anh lưu lạc bên ngoài chưa bao giờ được hưởng sự yêu thương của ba mẹ mà lại phải trải qua quá nhiều đau thương.
Ông không muốn con gái trong quãng đời còn lại sống trong đau khổ khi mất đi người yêu thương nhất.
Nên chỉ có cách này thì mới có thể cứu được Thiên Minh, càng giúp ông một phần nào đó cảm thấy nhẹ nhõm.
Trước khi bước vào ca phẫu thuật, Lâm Vũ Phong đã viết lại một tâm thư để lại cho cô.
[ Đình Đình, ba xin lỗi.
Mọi việc đều do ba mà ra nên bây giờ ba phải chịu trách nhiệm.
Nếu như dùng tính mạng của ba để đổi lấy tính mạng của Thiên Minh, giúp con có thể sống bên người con yêu thì ba sẽ không hối hận.
Ba rất xin lỗi vì để con phải chịu thiệt suốt 25 năm qua.
Mong con sau này có thể sống hạnh phúc bên cạnh Thiên Minh.
Cả đời này có lẽ cậu ấy cũng sẽ không tha thứ cho ba nhưng ba biết chỉ có cậu ấy mới đem lại hạnh phúc cho con.
Đình Đình, con hãy từ bỏ hết hận thù đi, ba biết con rất yêu Thiên Minh vì thế hãy buông bỏ tất cả mà sống vì bản thân mình.
Hãy xem những chuyện vừa qua chỉ là giấc mơ.
Con là Lâm Phương Đình cũng là Dương Vân Anh, không ai có thể thay đổi điều đó.
Chúc con hạnh phúc, ba đi đây! ]
Vân Anh sau đi đọc được lá thư thì đã vô cùng suy sụp.
Lâm Vũ Phong hay Trần Thiên Minh, cô đều không muốn mất ai cả.
Lúc trước cô còn mơ mộng một cuộc sống yên bình bên Vũ Cường cùng với ông, để cô có thể báo hiếu mà làm trong bổn phận của một người con.
Nhưng gần một năm nay cô chẳng làm được gì cho ông cả, ngay cả một ấm trà cũng chưa từng pha được mà kính ông.
Vân Anh đau khổ tột cùng cảm thấy vô cùng hối hận.
Đối với Lâm Vũ Phong ông mà nói, mọi việc làm của ông đều rất thâm độc và tàn nhẫn nhưng đối với gia đình thì vẫn là một người chồng, một người cha nặng tình, nặng nghĩa.
Vẫn giống như bao người khác mà không ngần ngại hy sinh vì hạnh phúc của con cái.
......................
Hai tháng nữa trôi qua.
Sức khỏe của Thiên Minh đã tốt lên rất nhiều, anh đã có thể đi đứng lại bình thường, việc hô hấp cũng đã tốt lên.
Bác sĩ bảo là tuần sau có thể xuất viện nhưng một tháng phải đến bệnh viện kiểm tra hai lần.
Mặc dù là anh đã chết đi sống lại nhưng Vân Anh vẫn không thể nào có thể bỏ qua hết mọi thứ mà trở về bên anh.
Tuy là mọi việc khởi nguồn đều là do ba của cô nhưng cái chết của Triết Thành và đứa con của cô không trách anh thì trách ai được chứ.
Vân Anh ôm nổi uất ức trong lòng.
Hằng ngày cũng chỉ cố gắng dằn lòng để ở bên cạnh mà chăm sóc cho anh.
Nhưng Vân Anh luôn dùng thái độ lạnh nhạt mà nói chuyện với anh.
Thiên Minh dù đau lòng nhưng cũng cảm thấy có phần hạnh phúc vì còn có thể nhìn thấy cô mỗi ngày.
Anh sau khi tỉnh lại thì cũng đã biết được mọi việc.
Lâm Vũ Phong đã cứu anh cũng đã gửi gắm Vân Anh cho anh chăm sóc cả đời.
Trong thư ông cũng đã tạ tội với anh hết lời.
Thiên Minh dù hận thù sâu đậm đến đâu thì cũng phải chấp nhận mà buông xuôi hết quá khứ.
Trước khi chết, Lâm Vũ Phong cũng đã chuyển giao hết sự nghiệp cả đời lại cho anh như là một chút bù đắp cũng chỉ mong anh có thể yêu thương, bảo vệ con gái của ông cả đời.
Dù chỉ qua một bức thứ nhưng Thiên Minh cảm nhận được tình yêu thương của một người cha tồn tại trong người của ông dành cho cô.
Một tuần sau đó...
Cuối cùng Thiên Minh cũng đã được xuất viện.
Anh đã thu xếp hết mọi việc rồi.
Tổ chức sẽ là do Thái Phương dẫn dầu còn anh thì chỉ làm một quân sư thôi.
Còn tập đoàn Phong Tuyết của Trương gia anh cũng chuyển nhượng lại cho cậu luôn.
Trải qua sinh ly tử biệt, Thiên Minh bây giờ chỉ muốn sống thật đơn giản mà thôi.
Anh quay về biệt thự và người đầu tiên chào đón anh chính là Tiểu Dương.
Nhóc con gặp anh thì rất vui mừng mà ôm lấy anh không rời.
Lúc anh ở bệnh viện nó cũng có đến thăm anh vài lần nhưng khi gặp lại vẫn là một niềm hạnh phúc không nhỏ.
" Papa đã khỏe chưa ạ?"
" Ba Minh khỏe rồi còn Tiểu Dương thì sao? Không có ba ở bên cạnh thì có nghịch ngợm gì không đó" - Anh bế nó ngồi lên ghế sofa.
" Con rất là ngoan...!" - nó cười tươi đáp.
Thiên Minh hôn nhẹ lên má của nó.
" Tiểu Dương, lại đây dì bế con!" - Vân Anh ngồi xuống ghế đối diện rồi đưa tay ra.
Nhóc con cũng rất mến cô nên liền đi sang chỗ của cô - " Tiểu Dương nghe dì nói.
Ba con dù khỏe nhưng cần phải nghỉ ngơi.
Con không được làm ba con mệt hiểu không?" - Vân Anh nhẹ nhàng nói với nó.
" Con být òi.
Vậy con lên lầu với mami đây!"
Tiểu Dương cười nói rồi đi lên lầu.
Vân Anh nhìn nó mà không khỏi xót xa, có hơn hai tuổi mà đã mất mẹ còn chút nữa mà mất cha.
Cô vô cùng đồng cảm và thương cho nó, mặc kệ cho anh không đồng ý, cô vẫn là kiên quyết dùng hẳn một phòng trong biệt thự làm phòng thờ cho Hạ My.
Nói cho cùng Hạ My cũng vì ba cô nên mới lâm vào bước đường như vậy nên cô phải có một chút gì đó để an ủi linh hồn của Hạ My đang ở trên trời.
Còn về Tiểu Dương, tuy nó còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện dù rằng chỉ nghe Hạ Trâm nói là Hạ My chỉ đi xa nhưng nó biết là mẹ nó đã thật sự ra đi mãi mãi rồi.
Mỗi ngày nó đều lên phòng đó mà ngồi chơi, khắp phòng đều để đầy ảnh của Hạ My giúp nó một phần nào thấy đỡ nhớ.
Ở phòng khách
" Em tính thế nào?" - Thiên Minh hỏi cô.
" Đợi em sắp xếp ổn thỏa mọi việc ở Lâm gia và Đằng Phương xong thì em sẽ về lại ngôi nhà trước đây của ba mẹ em ở dưới quê!"
" Em vẫn không tha thứ cho anh?"
" Thiên Minh, không phải là tha thứ hay không mà là em không biết nên chấp nhận mọi việc thế nào cả.
Mọi việc giờ đã kết thúc rồi.
Em muốn hai chúng ta hãy giải thoát cho nhau đi!"
Thiên Minh nghe cô nói thế cũng chỉ biết buồn tủi trong lòng.
Nhưng nếu cô đã quyết định như vậy thì anh cũng không có gì để phản đối cả.
Dù sao cô cũng không nói là sẽ đoạn tuyệt tình nghĩa với anh nên xem như anh và cô cũng là tri kỷ đời này.
" Vân Anh, anh muốn ngày mai em cùng anh đi gặp người này!"
Cô nhìn anh rồi cũng gật đầu đồng ý.
Ngày hôm sau, Thiên Minh từ sớm đã thức dậy để chuẩn bị đủ mọi thứ, Vân Anh dù không hiểu nhưng cũng chẳng buồn hỏi.
Bảo Nam lái xe đưa hai người đến khi thí nghiệm trong tổ chức.
Đến nơi, Vân Anh bước xuống xe.
Nhìn lại nơi này so với 5 năm trước cũng chẳng thay đổi là bao.
Thiên Minh nắm tay cô cùng đi vào.
Từ phía xa thông qua cánh cửa kính Vân Anh đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trong đấy mà điều chế thuốc.
Cô như không tin được, đôi mắt cũng bắt đầu long lanh một màn nước.
Vân Anh mở cánh cửa bước vào.
" Triết....Triết Thành?"
Cậu nghe thì liền quay đầu lại.
Chưa kịp hiểu chuyện gì thì Vân Anh đã lao tới mà ôm chằm lấy cậu :" Triết Thành..
Anh thật sự còn sống? Anh vẫn còn sống...!Anh hai"
" Tiểu nha đầu, chỉ có vài tháng không gặp mà em lại mít ướt đến vậy sao?" - Cậu lên tiếng trêu đùa cô.
Thật ra sau ngày bị thằng em rể chết tiệt này đánh cho thừa sống thiếu chết thì chỉ sau hơn một tuần thì cậu đã bình phục hẳn rồi nhưng do Bảo Nam đã ngăn cản cậu đến gặp cô nên mới kéo dài đến bây giờ.
Lúc cậu tỉnh lại thì đã nghe hung tin.
Triết Thành lúc đó thật sự rất muốn chạy ngay đến bệnh viện nhưng lại bị đám thuộc hạ ngăn cản.
Đường đường là Ngụy phó chủ mà lại mất hết quyền hạn bởi vậy chỉ còn cách ở lại phòng thí nghiệm này mà điều chế thuốc giết thời gian.
" Người anh em, khỏe rồi chứ?" - Triết Thành hướng mắt nhìn anh rồi cười nói.
" Thế anh thật sự muốn tôi có chuyện gì à?" - Thiên Minh thích thú trêu đùa lại một câu.
Vân Anh buông tay khỏi người cậu rồi dùng ánh mắt khó hiểu mà nhìn cả hai : " Chuyện...chuyện này là sao vậy?"
" Xin lỗi vì đã giấu em.
Ngày hôm đó chính anh đã dàn dựng nên cái chết giả cho Triết Thành.
"
" Trước ngày đưa em trốn khỏi bệnh viện thì tối đó anh đã lén đột nhập vào Lâm gia để lấy vài thông tin quan trọng về cái chết của ba mẹ anh cũng như là con chíp chứa tên nội gián trong tổ chức.
Do không cẩn thận nên đã bị ba em phát hiện.
Nếu hôm đó không nhờ Thiên Minh lập kế này thì anh thật sự đã bị giết rồi!" - Triết Thành giải thích - " Nhưng mà đàn em của Thiên Minh đánh anh là đánh thật chứ không phải là giả bộ đâu!"
" Đó chỉ là cảnh cáo cho việc đã không nói không rằng mà cướp phu nhân của tôi đi đấy!" - Thiên Minh nói.
" Vậy là anh không sao phải không?" - Vân Anh lo lắng hỏi.
" Đương nhiên là không sao rồi.
Lúc trước anh bị đánh gãy chân, gãy thêm 5 xương sườn rồi còn bể đầu lại hôn mê gần 10 ngày mà còn không chết thì trận đòn đó làm sao giết được anh ta chứ" - Thiên Minh cười nói
" Này này, cậu là mình đồng da sắt còn tôi là con người.
Đừng lấy cơ thể của cậu ra mà so với tôi, hôm đó bị đánh thật sự là đau lắm đấy, tôi còn tưởng là mình chết thật rồi!"
" Thì ra..thì ra hai anh lừa em...! Thiên Minh lừa dối em đã thành thói quen rồi sao bây giờ lại tới anh nữa chứ.
Anh có biết là tối đó em khóc đến sưng mắt luôn không hả?" - Vân Anh đấm vào ngực của cậu mà trách móc - " Còn tên Bảo Nam đó nữa.
Bề ngoài bảo là bạn vậy mà lại thông đồng dối gạt.
Lần này về nhất định em sẽ xử anh ta ra trò!"
" Em mà xử cậu ta nữa là cậu ta chết thật đấy.
Tuần trước cậu ta mới bị Thái Phương thưởng cho 50 roi da rồi vậy nên coi như em chừa đường sống cho cậu ta đi!" - Thiên Minh khuyên giải.
" Anh ta bị đánh á? Chẳng phải tuần trước anh ta còn chạy đông chạy tây làm thủ tục xuất viện cho anh sao?"
" Chẳng lẽ bị đánh xong là phải giống như em mà bù lu bù loa lên?"
" Em bù lu bù loa hồi nào chứ? Còn đặt điều nói xấu mà em cho anh nếm lại BG - 647 đấy!" - Vân Anh hăm dọa.
" Thiên Minh, cậu cứ uống đi không sao đâu.
Cả tháng nay cuối cùng tôi cũng tìm ra thuốc giải rồi nên cứ yên tâm!" - Triết Thành vui vẻ nói.
" Hai anh...hai anh..
dám hợp lại bắt nạt em á? Các anh toàn là đồ đáng ghét, đồ ác ma!" - Vân Anh chỉ tay mắng cả anh và cậu.
Không nể tình Thiên Minh đang không khỏe và cô vừa hội ngộ với cậu xong thì Dương Vân Anh cô nhất định cho hai người này biết tay.