Dòng Chảy Vô Tận Của Nước Mắt

Chương 186: Ngoại Truyện 1



Hai năm sau...

Hiện tại Vân Anh đang cùng ở với hai ba con Thiên Minh. Cuộc sống gia đình ba người vô cùng hạnh phúc và êm đềm. Thật ra sau khi gặp được Triết Thành xong thì chỉ một tuần sau đó là cô đã về quê. Vân Anh hằng ngày đi làm tại một bệnh viện nhỏ, cuộc sống trôi qua khá là nhàn hạ. Cứ cách vài ba hôm thì Triết Thành và Thiên Minh đều đến thăm cô ngay cả nhóc Dương cũng đến chơi với cô.

Dần dần một năm trôi qua Thiên Minh vẫn cứ thế mà yêu thương cô hết mực. Tuy là không còn sống với nhau như trước nhưng tình cảm của anh dành cho cô vẫn là không thay đổi. Vân Anh cũng không cấm cản việc anh hay lui tới thăm cô. Cho đến một ngày Thiên Minh một lần nữa tỏ tình với cô, mong cô có thể cho anh một cơ hội. Lúc đấy, Vân Anh rất lúng túng nhưng bằng tình yêu chân thành của anh cùng với sự khuyên răn từ mọi người có cả Triết Thành nên cô đã đồng ý.

Một lần nữa cô được Thiên Minh rước về dinh rồi sống hạnh phúc với nhau bên cạnh nhóc Dương. Vân Anh mỗi ngày vẫn đi làm rồi về chăm sóc tổ ấm nhỏ, cô xem nhóc Dương như chính con ruột của mình mà yêu thương chăm sóc nhiều lúc có thêt ví von như một người bạn. Còn Thiên Minh thì mỗi ngày đều rất đau đầu bởi những trò chọc phá của cô và Tiểu Dương. Anh thật sự cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Lúc trẻ thì phải răn dạy một Tiểu quỷ mới lớn. Đến khi chính chắn thì phải chăm nom một Tiểu Dương trẻ con. Bây giờ già rồi thì lại phải vừa chăm vừa dạy dỗ hai bảo bối này. Nhiều đêm anh chịu không nổi là tự về ngôi nhà cũ trước đây để tìm kiếm sự bình yên. Trong ngôi nhà đó anh chính là một người dư thừa theo đúng nghĩa đen, Vân Anh và Thiên Dương lúc nào cũng bám lấy nhau mà bỏ rơi anh một mình.

Và một điều khiến anh vô cùng bất mãn đó chính là Vân Anh lại rất nhiều lần mà dạy hư Tiểu Dương. Y như rằng nhóc Dương mỗi lần phạm lỗi là đều có cô ra dọn hậu quả. Nhiều lần anh muốn giáo huấn nhóc con một tí là cô lại làm trời làm đất trách anh vô tâm. Lớn giọng mắng một chút là cả cô và Thiên Dương cũng đều khóc ầm ĩ cả lên. Thiên Minh thấy anh chính là có hai đứa con.

Cứ thế, Thiên Minh phải chịu sự dày vò đến từ cô và Thiên Dương trong suốt một năm nay. Hằng ngày đều phải nuốt cục tức vào trong mà sống. Lúc đầu còn lo nghĩ cảnh mẹ ghẻ con chồng nhưng anh đã lầm to rồi. Vân Anh và Tiểu Dương vô cùng hòa thuận và yêu thương bảo vệ lẫn nhau rồi cùng nhau hợp tác mà bắt nạt anh. Thiên Dương có Vân Anh làm cây đại thụ chống lưng nên dần dần cũng chẳng còn sợ papa hung dữ này nữa. Nhóc con cứ liên tục chống đối anh giống như cô đã từng làm vậy. Dù chỉ có 4 tuổi nhưng thật sự nó là gan bằng trời.

Và cứ vậy mà đợi đến khi anh đi công tác là cả hai đều bắt đầu phạm lỗi. Vân Anh thì vẫn là cái tật bỏ ăn còn Tiểu Dương là lười biếng không chịu học hành. Nhóc con đã 4 tuổi nhưng cả cách đọc và viết đều rất rành mạch. Thiên Minh quy định nó mỗi ngày đều phải viết chữ hết một mặt giấy. Nhưng do anh đi công tác nên nó đâm ra lười biếng mà không chịu viết. Đợi đến khi anh gần về mà một chữ nó cũng chưa viết xong và thế là Vân Anh lại viết thay cho nó hỏi thử xem anh có tức không. Thiên Dương làm sai cô không la mắng nó thì thôi đi mà còn cùng nó bắt tay nhau qua mặt anh. Thiên Minh thật sự là tức không chịu được.

Hôm nay, Thiên Minh quyết định dạy dỗ cả hai một trận nên thân. Lúc này, cả ba đang cùng ngồi ăn cơm nhưng không khí thì chẳng vui vẻ chút nào. Thiên Minh vẫn là gương mặt lãnh đạm ấy mà không thèm quan tâm đến ai khác. Cả Vân Anh và Thiên Dương đều chăm chăm nhìn anh mà chẳng ăn được miếng cơm nào.

" Cạch "

Thiên Minh bỏ chén cơm xuống mà làm cho cả hai phải giật mình mà nhanh chóng lụi cụi gắp đồ ăn.

" Cả hai ăn xong thì lên thư phòng!" - anh quăng một câu lạnh tanh rồi bước đi.

Thiên Dương quay sang nhìn cô. Papa của nó giận thật rồi, kiểu này thì mông nhỏ sẽ nở hoa cho coi.

" Dì, làm sao bây giờ?"

" Làm sao dì biết được. Tất cả là tại con đấy, không học hành đàng hoàng làm dì cũng bị mắng lây. "

" Hay là dì giả đau bụng đi. Con thấy mỗi lần dì đau bụng thì papa đều năn nỉ, dỗ ngọt dì hết đó!"

" Cái chiêu đau bụng đó đến ngày mới dùng được. Còn bây giờ thì.. Haizzz... Con mau ăn cơm đi để lát mà còn ăn đòn!" - Vân Anh khổ sở nói.

Thiên Dương cụp mắt xuống. Đúng là mỗi lần papa nhóc giận lên thì có trời mới cứu được. Tiểu Dương ăn vội cho xong bữa.

Sau đó, cả hai một lớn một nhỏ từng bước đi lên lầu. Đứng trước thư phòng mà chẳng ai dám bước vào cả. Còn Thiên Dương thì đang sợ rằng không biết sau hôm nay nhóc còn mông để ngồi không nữa.

" Tiểu Dương, lát papa có hỏi thì nói là do dì xúi con làm nha. " - Vân Anh quay sang dặn nó.

" Nhưng mà... "

" Nếu còn muốn sống sót qua hôm nay thì nghe lời dì. Papa không dám đánh dì đâu nhưng đổi lại là con thì có nước mông nở hoa!"

Nói rồi thì cô hít một hơi thật sâu rồi cùng nó mở cửa đi vào. Đặt vào mắt cô thì vẫn là một thân hình quen thuộc đang ngồi bên bàn làm việc. Bộ dạng nghiêm túc năm nào vẫn không hề thay đổi, cả đời này anh vẫn là một ông thầy nghiêm khắc trong suy nghĩ của cô.

" Ăn cơm no hết chưa?" - Thiên Minh bỗng cất giọng hỏi.

" Dạ rồi!" - nhóc Dương trả lời. Còn Vân Anh thì vẫn là cái tính bướng bỉnh xem trời bằng vung đó mà chẳng thèm đáp trả anh lấy một lời.

" Vân Anh, em bước qua đây với anh!" - Thiên Minh rằn giọng nói. Cô nghe thấy thế cũng đành bước qua. Anh ngồi trên ghế rồi liếc sang cô vợ bảo bối đang đứng bên cạnh thì không khỏi tức giận. Cô học trò này của anh xem ra là phải dạy dỗ lại một lần rồi. Lúc còn con nít thì là hay nói dối, đến khi làm thiếu phu nhân thì lại bao che thuộc hạ, đến tuổi làm mẹ thì lại bao che, dạy hư con nhỏ.

" Bây giờ, Thiên Dương nói cho ba biết trước khi đi công tác ba đã dặn con thế nào?"

" Dạ.. ba nói là..là phải ăn uống đầy đủ, mỗi...mỗi ngày đều phải rèn chữ!"

" Vậy con có rèn chữ không?"

" Dạ..." - nó vừa nói vừa ngước mắt nhìn cô.

" Nhìn ba!" - anh quát một tiếng làm nó giật bắn người.

" Dạ..dạ không!"

Thiên Minh nhìn nó, con trai anh đúng là thèm đòn thật rồi. Anh hít một hơi lạnh rồi quay sang nhìn cô.

" Thiên Dương nói là nó không có rèn chữ, vậy chữ trong cuốn tập này là của ai vậy vợ yêu?"

Vân Anh trợn mắt nhìn anh. Hỏi thế có dư thừa quá không chứ. Rõ ràng là anh biết tỏng mọi chuyện rồi mà còn chơi trò mèo vờn chuột với cô.

" Là em viết!"

Anh nghe xong thì thầm khen cho tính trung thực của cô. Thiên Minh cầm cây thước trên tay rồi đánh nhẹ lên bắp chân của cô.

" Á... đau đau đau.. Anh làm cái gì vậy?" - Vân Anh hét toáng lên.

Anh không nói gì cả mà chỉ cười nhẹ rồi nhìn cô. Xem ra sau hôm nay anh phải cho cô đi học lớp diễn xuất rồi, đánh như khều vậy mà làm như đau lắm vậy. Anh liếc cô một cái rồi quay sang nói chuyện với con trai bảo bối.

" Ba đã dặn kỹ như vậy mà con lại không nghe xem thử có đáng bị đòn không?"

Thiên Minh vừa nói xong thì cầm cây thước mà đánh xuống chân của cô.

" Ấy... Sao anh đánh em?"

" Em bao che cho nó nên em cũng bị đòn. Anh xử em trước rồi tới nó " - Thiên Minh rằng giọng.

" Ba.. hức.. ba đừng đánh mẹ mà.. hức... "

Nghe nó nói xong thì cả Thiên Minh và Vân Anh đều ngây người. Cô rất ngạc nhiên vì cách xưng hô của nó. Vân Anh nhìn Thiên Dương rồi đột nhiên lại mỉm cười hạnh phúc, cô nháy mắt với anh rồi bước sang bên cạnh nó.

" Tiểu Dương ngoan nào, mẹ không đau. Không được khóc. Con xem, ba con chỉ là hù hai mẹ con mình thôi. Tiểu Dương xin lỗi ba đi!" - Cô ngồi xuống rồi nhẹ nhàng khuyên giải nó.

Thiên Dương nhìn cô rồi quay sang nhìn anh đang ngồi trên ghế. Nó từng bước đi lại gần chỗ của anh.

" Tiểu Dương..hức.. xin lỗi!" - nhóc con khoanh hai tay lại rồi cúi đầu. Thiên Minh dù giận nhưng nhìn bộ dạng của nó lúc này thì còn tâm trạng nào để mắng nữa chứ.

" Hôm nay ba không đánh con nhưng không có nghĩa là không phạt. Từ ngày hôm nay mỗi ngày con đều phải viết đủ hai mặt giấy cho ba, nếu không hoàn thành là ba phạt nặng hơn đấy có biết không?" - anh nhìn nó rồi cứng rắn mà nói.

Thiên Dương gật đầu ngoan ngoãn, anh khẽ cười đưa tay xoa đầu nó rồi quay sang nhìn cô. Anh thấy vẻ mặt cô hiện rõ sự hạnh phúc. Một năm trước lúc cô về ở với hai ba con anh thì anh đã dạy Tiểu Dương gọi cô là mẹ nhưng nó lại không thích. Vân Anh thấy vậy nên cũng đã khuyên anh và cả năm nay nó luôn gọi cô bằng dì nhưng hôm nay lại gọi cô bằng mẹ chứng tỏ trong lòng nó đã chấp nhận cô. Vân Anh không khỏi xúc động mà rươm rướm nước mắt, cô ngồi xuống bên cạnh nó.

" Tiểu Dương biết lỗi là tốt rồi, nào mẹ đưa con xuống nhà rửa mặt rồi lên phòng mẹ giúp con rèn chữ nha!"

" Dạ " - Nó đáp rồi quay sang ôm lấy cô. Vân Anh cười hạnh phúc rồi bế có trên tay. Cô cười nhẹ với anh một cái rồi đi xuống dưới nhà. Thiên Minh cũng thật sự rất vui vì điều này, cuối cùng tảng đá đè nặng trong lòng anh bấy lâu cũng đã được trút xuống.

Lúc này bên cạnh phòng của Thiên Dương. Cô cùng nó đang ngồi cạnh nhau. Vân Anh thì đọc còn nó vừa nghe vừa viết lại. Hai mẹ con một lớn một nhỏ vui vẻ ngồi học cùng nhau. Thiên Minh đứng ngoài cửa nhìn vào rồi cũng thấy an tâm hơn. Sau đó, anh đi lên lầu trên vào ngay phòng thờ của Hạ My.

" Hạ My, hôm nay Tiểu Dương đã chấp nhận Vân Anh kaf mẹ của nó, hy vọng em không để tâm chuyện này. " - anh đứng trước di ảnh của Hạ My mà nói. Thiên Minh ở lại trong phòng đến gần cả tiếng đồng hồ rồi mới quay về phòng ngủ của mình.

" Anh nãy giờ đi đâu thế?" - Vân Anh ngồi trên giường hỏi anh.

" Anh lên lau dọn phòng ở trên đấy một tí mà chẳng phải em với Tiểu Dương đang học với nhau sao?" - anh vừa nói vừa bước lại ngồi xuống bên cạnh cô.

" Nó bảo là nó tự ghi được nên em đành về phòng. Thiên Minh, anh biết không? Em thật sự rất vui. Cuối cùng nó cũng chấp nhận em là mẹ rồi!" - Vân Anh nói mà xúc động đến cả hai mắt đều đỏ hoe. Thiên Minh khẽ cười nhìn cô rồi kéo cô dựa vào lòng của anh.

" Anh rất cảm ơn em vì đã giúp cho Tiểu Dương cảm nhận được tình yêu của một người mẹ. Ngày tháng sau này em hãy cùng anh dạy dỗ nó thật tốt, có được không?"

Vân Anh ở trong lòng của anh mà nũng nịu gật đầu.

Một lúc sau thì cô nhận được cuộc gọi ở bệnh viện nên phải gấp rút đến đó. Xem ra tối nay anh lại cô đơn một mình rồi.

Tối đó, Thiên Minh đang ở phòng làm việc thì Tiểu Dương gõ cửa rồi bước vào, trên tay nó còn cầm theo một tờ giấy.

" Papa "

" Ai da, Tiểu Dương. Nào lại đây!" - anh giơ hai tay ra đón nó rồi bế nó ngồi lên đùi của anh - " Con cầm gì thế?"

" Tiểu Dương đã nghe lời ba chép xong hai mặt giấy rồi. Lúc nãy trước khi đi, mẹ Vân Anh có ghé sang phòng của con bảo là con phải viết một bản kiểm điểm!"

" Tiểu Dương ngoan nhưng ba không ép buộc con làm như vậy!"

" Nhưng mẹ Vân Anh nói là làm sai phải biết nhận lỗi, mẹ còn chỉ con ghi nữa ạ!" - nó vừa nói vừa đưa đôi giấy ra cho anh xem. Thiên Minh một tay ôm nó, một tay cầm tờ giấy. Nét chữ non nớt của nó anh nhìn vào là biết ngay, anh xem một lúc rồi khẽ cười.

" Tiểu Dương, ba hỏi này. Con thấy mẹ Vân Anh thế nào?"

" Mẹ tốt lắm ạ, mẹ còn rất hay chơi với Tiểu Dương. Nhưng mẹ cũng dữ lắm ạ. Hôm đó biết con không rèn chữ mẹ còn khẽ tay con nữa!" - nó vừa nói vừa đưa hai bàn tay nhỏ ra cho anh xem.

Thiên Minh xoa đầu nó rồi cười nhẹ, anh ôm nó vào trong lòng: " Tiểu Dương sau này ngoan thì không có ai phạt con hết. Mẹ Vân Anh tuy có lúc dữ nhưng lại rất thương con đó có biết không?"

" Dạ.. con biết rồi. Papa cho con ngủ ở đây nha!"

" Được, Tiểu Dương hôm nay ngủ với papa " - anh nói rồi hôn nhẹ lên má của nó.

Sau đó, Thiên Minh bế nó lên giường rồi kể chuyện cho nó nghe nên chỉ một lúc sau là nó đã ngủ say rồi. Anh nhìn ngắm nó một chút rồi cũng ôm nó vào lòng mà ngủ.

Đến khuya. Lúc này đã gần 2h sáng mà Vân Anh mới được về nhà. Chẳng hiểu sao hôm nay lại có nhiều ca cấp cứu đến vậy khiến cô bị xoay tới xoay lui như chong chóng. Cô mệt mỏi bước đi lên phòng nhưng vừa mở cửa ra thì đã thấy trên giường một cảnh tượng không thể nào dễ thương hơn. Hai ba con Thiên Minh đang nằm ngủ ngon lành, nhóc Dương còn đạp chăn tùm lum, bàn chân của nó để ngay lên mặt của anh.

Vân Anh đứng nhìn một lúc rồi vào tolet tắm rửa một lúc. Sau đó thì leo lên giường.

" A... Em về rồi sao?" - Thiên Minh giật mình ngồi dậy.

" Em về nãy giờ rồi!"

" Được rồi, em ngủ đi, anh bế nó về phòng!"

" Này này này, bế cái gì mà bế, em muốn ngủ cùng con trai em. Anh không thích thì ra ngoài ngủ đừng làm phiền hai mẹ con em!" - Vân Anh nói rồi nhẹ nhàng nằm xuống rồi kéo Tiểu Dương nằm gọn vào trong lòng của cô. Thiên Minh cười khổ, xem ra ngày tháng sau này anh chính thức bị cho ra rìa rồi. Anh ngồi nhìn một lúc rồi cũng nằm xuống ôm lấy hai mẹ con. Cứ thế một gia đình 3 người hạnh phúc cùng ngủ với nhau