Đông Chí Chưa Tới

Chương 46: Dỗ Dành



Trịnh Lam bị dị ứng dâu tây sao?

Trác Diệu cảm thấy như có một tảng đá đang chặn ngang cổ họng mình, khiến cho anh không thể nào cất tiếng nói bất cứ một điều gì cả.

Vốn dĩ muốn dùng “món quà” này để xoa dịu tâm trạng cô, thế nhưng xem ra công sức của anh vô nghĩa rồi. Chẳng những không thể xin lỗi người ta mà còn vô tình làm cho khoảng cách của hai người càng lúc càng xa hơn.

Phải qua đi một lúc, cho đến khi đã dần bình tĩnh lại, Trác Diệu mới thấp giọng cất lời:

“Tôi không biết em bị dị ứng dâu tây. Lúc trước tôi thấy em luôn chuẩn bị dâu tây sẵn trên bàn ăn, cho nên…”

“Lúc trước trong nhà luôn có dâu tây, là vì tôi để ý thấy ngoài dâu ra anh không đụng vào loại hoa quả gì khác cả.”

Không đợi anh nói hết câu, Trịnh Lam đã chủ động cắt ngang lời anh.

Rõ ràng mỗi lần anh chịu đụng tay vào cũng chỉ ăn qua loa một vài quả, nhưng Trịnh Lam từ đó luôn như một thói quen ngày nào cũng bày một rổ dây tây ngọt chờ anh về nhà.



Nghĩ tới đây, Trịnh Lam không khỏi nâng môi cười tự giễu. Túi dâu tây cô đang cầm trong tay đã thành công nhắc cô nhớ lại ngày xưa mình đã từng yêu anh hèn mọn đến thế nào. Vì một hành động nhỏ của anh mà tự ý an bài, sắp xếp mọi thứ chỉ mong có thể khiến anh trở nên vui vẻ thêm một chút, để ý đến cô thêm một chút.

“Số dâu này tôi không nhận được, anh cầm về đi.”

Trịnh Lam nói rồi thằng tay đẩy túi dâu kia trả lại cho anh, sau đó dứt khoát đẩy cửa bước vào nhà.

Trác Diệu nghe thấy tiếng túi giấy vang lên sột soạt trong cái nắm tay của mình, tâm tình anh càng lúc càng trở nên khó chịu.

Đây hoàn toàn không phải kết cục mà anh mong muốn.

“Sếp, anh có tâm sự gì sao? Anh đã thất thần ba lần từ nãy đến giờ rồi đấy.”

Trải qua một đêm dài, tâm trạng của Trác Diệu vẫn không khá lên chút nào, anh thậm chí còn mang theo sự mơ màng trong đầu óc đến công ty làm việc, điều mà trước đây chưa bao giờ xảy ra.

Trần Bân đang báo cáo lại nội dung hợp đồng vừa soạn cho anh nghe, nhưng anh ta đã phải dừng lại đến ba lần vì mỗi lần anh ta muốn xác nhận lại các điều khoản, đầu óc Trác Điệu dều như đang treo trên mây. Anh không trả lời anh ta ngay, mà phải để Trần Bân hò như hò đò, gọi tên anh liên tục mấy lần lặp đi lặp lại thì Trác Diệu mới như thoát ra khỏi cơn mê mà cho Trần Bân một đáp án.

“Tiếp tục báo cáo đi.”

Mặt Trác Diệu đen như đít nồi nhìn Trần Bân, khiến cho anh ta không dám ho he hỏi anh thêm bất cứ câu hỏi ngoài lề nào nữa cả. Nhanh chóng liên thanh đọc một lượt nội dung hợp đồng thật trôi chảy để nhanh chạy đi làm việc khác.

Sau khi kết thúc điều khoản cuối cùng, xác định hợp đồng không có vấn đề gì, Trần Bân mới cúi người rồi xin phép rời đi. Nhưng khoảnh khắc tay anh ta vừa chạm vào tay nắm cửa thì liền nghe từ phía sau lưng mình vang lên thanh âm trầm thấp đầy từ tính của Trác Diệu:

“Trần Bân.”



“Dạ có.”

Trần Bân giật mình đến cứng đơ cả người, trong lòng đang thầm niệm có phải mình đã làm gì sai chọc đến vị tiểu tổ tông này rồi hay không?

Trần Bân khó khăn lê từng bước chân đến chỗ Trác Diệu, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý nghe anh “giáo huấn” rồi. Chỉ là anh ta không ngờ tới, Trác Diệu lại đặt cho anh ta một câu hỏi về một vấn đề vô cùng mới lạ:

“Cậu có biết con gái thích gì không?”

Con gái thích gì sao?

Trần Bân mặc dù cảm thấy ngạc nhiên, nhưng anh ta cũng không trễ nải quá lâu, nhanh chóng cho Trác Diệu một câu trả lời:

“Cái này còn tùy vào sở thích của mỗi người. Nhưng lựa chọn an toàn thường là mỹ phẩm, hoặc trang sức bằng đá quý ạ.”

Nghe thấy trợ lý trả lời thuần thục như vậy, Trác Diệu khẽ nhướn mày nhìn anh ta rồi cất tiếng hỏi:

“Cậu có bạn gái rồi sao?”

“Không, không có ạ.”

Trần Bân sống chết xua tay, vội vội vàng vàng giải thích:

“Trong nhà có em gái nhỏ. Con bé bình thường đều thích bàn luận về những hãng mỹ phẩm tốt, hoặc những món trang sức vừa mới được tung ra thị trường.”

“Cậu đi được rồi, tăng lương.”

Trác Diệu có được gỡ rối, cũng không giam giữ người ta làm gì nữa, rộng lượng phóng thích Trần Bân.

Tăng lương sao?

Trần Bân không ngờ tới chỉ tùy tiện nói vài câu thôi mà tháng này lại có thêm tiền vào trong túi. Lòng anh ta vui như mở hội, cảm ơn Trác Diệu rối rít rồi mới ra khỏi phòng.

Trác Diệu chẳng còn tâm tình nào mà tập trung vào công việc nữa cả. Anh lấy điện thoại trong túi ra, lên mạng kiểm tra xem những hãng mỹ phẩm và trang sức nào đang được các cô gái yêu thích nhất.

Sau quá trình chăm chỉ “nghiên cứu” gần một tiếng, rốt cuộc anh cũng đã quyết định được món đồ mà mình sẽ mua tặng Trịnh Lam.

Một sợi dây chuyền mảnh được đính kim cương hồng.