Đông Chí Chưa Tới

Chương 47: Xỉa Xói



Tốc độ làm việc của Trác Diệu luôn rất nhanh. Vừa tìm thấy sợi dây chuyền ưng ý, anh trực tiếp đặt lịch hẹn ở cửa hàng, vừa tan làm liền tự mình lái xe đến cửa hàng trang sức.

Vị trí cửa hàng cách công ty Thịnh An khá xa, dù Trác Diệu lái với tốc độ cao nhưng cũng phải mất đến một tiếng rưỡi thì mới tới nơi được.

Lúc tới cửa hàng, nhân viên vô cùng niềm nở mở cửa đón tiếp khách hàng, sau khi xác nhận được chính xác thông tin thì trực tiếp dẫn anh đến chỗ sợi dây chuyền kia.

Bởi vì được làm bằng kim cương hồng quý hiếm, cho nên sợi dây được đặt ở một tủ kính riêng biệt.

“Anh thật là có gu thẩm mỹ. Sợi dây chuyền này được sản xuất với số lượng có hạn. Nghệ nhân thủ công tự tay làm ra năm chiếc, cho đến thời điểm hiện tại, tính cả sợi dây mà anh đã đặt hàng cộng thêm một sợi dây còn lại hiện đang được trưng bày ở thành phố Giang Thành, tất thảy là hai chiếc cuối cùng còn lại trên cả nước.”

Nam nhân viên vừa tươi cười lấy sợi dây ra cho anh xem vừa nhẹ nhàng cất giọng. Từ lời nói của anh ta cũng có thể nhận thấy anh là kẻ may mắn đến cỡ nào, lại có thể mua được sợi dây quý hiếm này ngay trước khi nó biến mất khỏi thị trường.

“Đóng gói lại cho tôi.”

Trác Diệu không vòng vo tam quốc, trực tiếp dùng lời nói ngắn gọn thể hiện ý định của mình. Anh là nam nhân, tất nhiên không có hứng thú hay hiểu biết gì quá sâu rộng về trang sức. Nhưng khi nhìn thấy sợi dây này, ngay lập tức trong đầu anh đã hiện lên hình ảnh viên kim cương màu hồng lấp lánh được đính trên sợi dây khi Trịnh Lam đeo lên cổ sẽ càng khiến làn da trắng sáng của cô trở nên rạng rỡ, cho nên chỉ trong vài giây khi ánh mắt va vào món đồ này, Trác Diệu đã không chần chừ mà quyết định đặt mua.

“Vâng. Mời anh đi lối này để hoàn thành thủ tục thanh toán ạ.”

Nam nhân viên nói rồi dẫn đường cho Trác Diệu ra quầy thu ngân.

Sau khi thanh toán, sợi dây chuyền được đặt trong một chiếc hộp nhung màu xanh lam, sau đó được cho vào túi giấy màu đen có ánh nhũ bạc. Trên túi giấy còn có dòng chữ “capour les proches”* với ánh vàng lấp lánh trông vô cùng hút mắt.



(*: dành cho người thân yêu)

Sau khi thành công có được món đồ mà mình muốn, Trác Diệu cũng không nán lại cửa hàng lâu thêm nữa, nhanh chóng lái xe trở về khu chung cư Thiên Ân. Cho xe vào bãi đỗ, nhấn nút đi lên tầng ba mươi hai, trong thời gian chờ thang máy, anh nhanh mắt xem đồng hồ đeo tay một chút, phát hiện thời gian hiện tại đã là chín giờ tối rồi.

Đứng trước cửa nhà Trịnh Lam, đưa tay lên rồi lại hạ tay xuống tới năm sáu lần, cuối cùng Trác Diệu vẫn quyết định không gõ cửa phòng.

Thời gian bây giờ không còn sớm nữa, anh không biết sự xuất hiện của mình liệu có làm phiền đến cô hay không. Hôm qua xảy ra nhiều chuyện như thế, giữa hai người còn hiểu lầm chồng chất hiểu lầm, anh có chút lăn tăn nếu bây giờ anh lại lăn đến gặp cô, có lẽ Trịnh Lam sẽ không chút nương tay mà đuổi thẳng cổ anh đi, đến nhìn e là cũng chẳng thèm nhìn anh chứ đừng nói gì đến chuyện sẽ nhận lấy món quà mà anh tặng.

Mang theo tâm trạng nặng nề như có một tảng đá lớn đang buộc vào chân, Trác Diệu chậm rì rì dùng vân tay mở khóa cửa căn hộ của mình, sau đó bước vào nhà rồi đóng cửa lại.

Đem sợi dây chuyền kia đặt lên chiếc bàn gỗ trong phòng khách, tay phải đưa lên cổ nới lỏng cà vạt, anh trực tiếp đi vào phòng tắm, muốn dùng làn nước mát để xoa dịu tâm tình đang nóng như lửa cháy phừng phừng của mình hiện tại.

Ở phòng cách vách, tâm trạng của Trịnh Lam cũng chẳng khá khẩm hơn Trác Diệu là bao nhiêu. Cô vốn cho rằng xử lý qua loa vết thương là được rồi, nhưng không ngờ qua một ngày, chỗ bị thương mới bắt đầu phát đau, khiến cho Trịnh Lam đi lại có chút khó khăn, mỗi lần bước đi đều cảm thấy mu bàn chân mình đau rát.

Mà những chuyện đã xảy ra, Trịnh Lam đều đã tâm sự với Hải Ly cả. Cho nên mười giờ đêm, Hải Ly không ngại đường xa chạy đến đập cửa phòng cô.

“Có cần đi khám không? Để vết thương nhiễm trùng thì không hay đâu.”

Vừa bước vào nhà, Hải Ly còn chưa chào hỏi đã lập tức tỏ ý quan tâm đến vết thương của Trịnh Lam.

Trịnh Lam không phải là chủ quan, chỉ là cô cảm thấy bản thân đã xử lý vết thương đủ tốt, cho nên liền lắc đầu đáp lại lời Hải Ly:

“Không cần đâu, có lẽ qua một vài ngày sẽ không còn đau nữa.”

“Nếu tớ mà là cậu, tớ khẳng định sẽ chạy đến nhỏ trọc tóc trên đầu con ả Trịnh Vân kia.”

Lời nói của Hải Ly còn chua chát hơn trái chanh non, thái độ thù địch với Trịnh Vân được thể hiện vô cùng rõ ràng qua việc cô ấy vừa nghiến răng ken két vừa cất tiếng nói.

Trước tới nay, Hải Ly chưa từng coi Trịnh Vân là em gái của bạn thân. Hải Ly vẫn luôn tự tin mình có đôi mắt nhìn người bách phát bách trúng, người tốt hay xấu chỉ qua một lần đụng mặt là cô đã có thể dễ dàng phân loại ngay.



“Mẹ nó chứ, sao có thể mặt dày như vậy. Nó còn coi cậu là chị gái không, hay lương tâm bị chó tha đi rồi?”

Mỗi lần Hải Ly mắng người đều vô cùng hăng say. Nếu sát khí trong lời nói có thể biến thành một con dao, vậy thì e là cô ấy đã sớm băm vằm Trịnh Vân ra thành nhiều mảnh vụn rồi.

“Tớ cũng không phải là không quát mắng con bé.”

Trịnh Lam trước giờ luôn theo trường phái dĩ hòa vi quý, nhưng khi một người đụng đến giới hạn chịu đựng, xúc phạm đến danh dự của cô, cô cũng sẽ không giả mù giả điếc để cho người ta thích làm gì thì làm. Bằng chứng là cô cũng đã đấu khẩu khiến Trịnh Vân tái xanh mặt mày, có thể dễ dàng nhìn ra tâm tình cô ta lúc đó hẳn là không dễ chịu gì cho cam.

“Chỉ mắng thôi thì có ích gì? Nếu nó đã thích vu oan giá họa như thế, cậu cứ thẳng tay đánh nó mạnh vào. Lúc đó cho nó khỏi giở trò nước mắt cá sấu, để nó biết thế nào mới là đau đớn đến phát khóc thật sự.”

“Được rồi, được rồi. Cậu dù sao cũng đã sắp trở thành mẹ trẻ con rồi, sao tính tình lại dễ dàng nóng nảy như thế thế? Không sợ ảnh hưởng đến bé con trong bụng sao?”

Trịnh Lam vừa nói vừa vươn tay ra áp lên bụng Hải Ly, sau đó nhẹ nhàng xoa qua xoa lại.

“Hừ.”

Quả nhiên là tâm lý chung của những bà mẹ sắp được bế con, vừa nghe đến việc bản thân tức giận có thể làm ảnh hưởng đến em bé, Hải Ly liền nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, cơn tức giận đã được giảm đi không ít.

“Sao cậu lại qua đây vào đêm muộn thế này? Làm tớ bất ngờ muốn chết. Đại Hòa thế mà đồng ý cho cậu ra ngoài ban đêm sao?”

Từ khi Hải Ly mang thai, Đại Hòa đối với cô ấy liền bày ra thái độ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Lúc trước hai người họ còn yêu đương anh ta đã nổi tiếng yêu chiều bạn gái, nhưng sau khi kết hôn độ đội vợ lên đầu còn thăng hạng vùn vụt nữa, thực sự là kiểu đàn ông mà cô gái nào cũng muốn cưới về làm chồng.

Kinh tế ổn định, tính tình ôn hòa. Chính là kiểu vừa giỏi việc nước vừa đảm việc nhà.

“Tớ nói này, cậu nên sớm cách xa tên họ Trác kia một chút. Bây giờ tớ nhìn thấy hắn ta ở đâu liền muốn đánh ở đó. Nghĩ sao mà trước mặt cậu dám bênh vực Trịnh Vân vậy, bỏ mặc cậu rồi bế cô ta chạy ra ngoài? Tên này sở hữu bộ não hai ngàn một bìa, một bộ óc chỉ soi được dưới kính hiển vi à?”

“…”

Đích thị những gì Hải Ly nói về Trác Diệu cũng quá chua ngoa rồi. Lúc đó Trịnh Lam cảm thấy bản thân có chút tổn thương là thật. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô cảm thấy thật ra tất thảy mọi chuyện đều là mình tự đặt kỳ vọng quá nhiều nên mới dẫn tới thất vọng.



Chiếu theo lý lẽ mà nói, hai người hiện tại đã ly hôn. Cho nên việc Trác Diệu có thái độ tốt với ai đi chăng nữa, dù cho anh có không quan tâm đến cô, đây cũng không thể nào là những lý do dẫn đến việc cô có thể trách móc anh cho được.

Muốn hạnh phúc, mấu chốt vẫn là biết đủ. Biết lúc nào thì nên nắm, lúc nào thì nên buông.

Trịnh Lam bây giờ đang hướng bản thân đến mẫu phụ nữ nâng được thì buông được.

“Được rồi, được rồi, đừng nhắc đến những chuyện không vui nữa. Cậu để ý người khác nhiều thế làm gì, nên chú ý đến tớ này. Sau này xa tớ rồi nhớ cũng không thể gặp thường xuyên đâu.”

Trịnh Lam vừa nói vừa ôm lấy cánh tay Hải ly mà dựa đầu vào bả vai cô ấy. Hải Ly vừa nghe thấy cô bạn thân nói vậy thì liền nhíu mày khó hiểu nhìn Trịnh Lam mà cất tiếng hỏi:

“Nói linh tinh gì đấy? Làm sao mà tớ và cậu không thể gặp nhau thường xuyên được? Chúng ta còn thân hơn chị em ruột. Cậu muốn tuyệt giao với Trịnh Vân thì tớ gật đầu chấp thuận, còn cậu đừng hòng nghĩ đến chuyện sẽ tuyệt giao với tớ.”

Vừa nói Hải Ly vừa đưa tay lên nhéo mũi cô, cho đến khi Trịnh Lam kêu đau thì cô ấy mới hừ lên một tiếng rồi buông tha cho cái mũi nhỏ đã đỏ lên của Trịnh Lam.

“Không phải tuyệt giao. Chỉ là tớ sắp phải ra nước ngoài rồi, đến Nhật du học thạc sĩ.”

Trịnh Lam đã có bằng đại học, hiện tại cô qua Nhật là để nâng tầm học vị của mình lên.

Hải Ly nghe thấy bạn mình nói thế, trong mắt cô ấy khẽ toát ra sự sững sỡ. Nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại được tâm trạng, cất giọng chua xót mà chậm rãi nói một câu:

“Ôi, tội nghiệp Lương Đông quá. Cậu ta sắp phải biến thành hòn vọng thê rồi à?”