Đông Hoang Thần Vương

Chương 165



Chương 165

“Tôi làm vậy là vì anh em của tôi”.

Anh trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt.

“Nếu không còn chuyện gì khác thì cô mau về đi.

Ở đây nguy hiểm lắm”..

“Anh đang quan tâm đến tôi sao?”

Tiền Cẩm Lâm đảo tròng mắt, tò mò hỏi.

“Anh! ”

“Sao lại trở nên bậy bạ như vậy?”

Trần Thiên Hạo nhíu mày khó chịu nói.

“Tôi đâu có bậy bạ”.

Tiền Cẩm Lâm hít sâu một hơi.

Nghiêm túc nói.

“Tôi muốn chính thức thông báo với anh”.

“Mối thù giữa chúng ta đã được xóa bỏ”.

“Hả? Thay đổi nhanh vậy sao?”

Trần Thiên Hạo bất ngờ liếc xéo cô ta.

Ánh sáng mặt trời phủ lên gương mặt tuyệt đẹp của cô ta, khi cô ta từ bỏ mối hận thù, khuôn mặt kia trở nên ấm áp xinh đẹp.

“Anh cứu mạng tôi nhiều lần, tôi cũng không phải người có trái tim sắt đá, đương nhiên sẽ thay đổi”.

Giọng điệu Trần Thiên Hạo trở nên dịu dàng.

“Nếu vậy, vậy sau này chúng ta không còn là kẻ thù nữa”.

“Cô có thể yên tâm rời khỏi đây rồi”.

Trần Thiên Hạo thở dài, như trút bỏ được gánh nặng.

“Bớt được một kẻ địch mạnh, tôi cũng rất vui!”

“Rời khỏi?”

“Tôi đâu nói mình sẽ rời khỏi đây”.

Tiền Cẩm Lâm lắc đầu.

“Hả! ”

“Cũng đúng, cô lớn lên ở cô nhi viện, cũng nên quay về làm việc mình phải làm”.

Trần Thiên Hạo nghĩ một lúc liền nói.

Tiền Cẩm Lâm đúng là một cô gái tốt bụng.

Từ trong lời nói của cô ta, Trần Thiên Hạo có thể cảm nhận được cô ta vẫn còn cảm thấy hổ thẹn với cô nhi viện kia.

Quay về giúp những người cần phải giúp, đối với cô ta mà nói nơi đó là chốn tốt để quay về.

“Tôi nhất định sẽ thường xuyên về thăm cô nhi viện”.

“Nhưng bây giờ tôi có mục tiêu khác”.

Tiền Cẩm Lâm cuộn tròn nắm đấm kiên quyết nói.

“Không phải cô nhi viện?”

Trần Thiên Hạo bất ngờ.

“Tôi muốn theo đuổi anh!”

Tiền Cẩm Lâm nghiến răng nghiến lợi nói.

Nói xong, gò má ửng đỏ.

Dù như vậy, con ngươi xinh đẹp lấp lánh, chẳng hề tránh né, cô ta ngẩng đầu nhìn Trần Thiên Hạo.

“Theo đuổi tôi?”

Đầu Trần Thiên Hạo như nổ tung.

Anh lập tức hoang mang.

Cho dù cách nói chuyện của cô ta gây ấn tượng sâu sắc với anh, khiến anh có hảo cảm.

Nhưng anh cảm thấy giữa hai người sẽ không có kết quả gì.

Nhất là anh của bây giờ không còn là anh.

Anh quay trở về là vì anh em.

Vì nhà của mình.