Đông Hoang Thần Vương

Chương 170



Chương 170

“Khi cậu bé rời đi, cậu bé có để lại lời gì, hoặc manh mối nào không?”.

Chiếc xe lao vút đi, hai người nhìn người đi hai bên người, Trần Thiên Hạo hỏi.

“Không có.

Cậu bé không tiếp xúc với ai, chỉ thích chơi mô hình tàu, khi đi, cậu cũng mang hết mô hình đi”.

Tiền Cẩm Lâm nghĩ rồi nói.

Mô hình?

“Hay là đến xưởng đóng tàu ở Nam Thành xem sao?”

Trần Thiên Hạo nói.

Xưởng đóng tàu nằm ở phía đông thành phố Nam Thành, cách dự án Vịnh Lam không bao xa, là một xí nghiệp nằm sát biển.

Do nhà họ Triệu và nhà họ Tôn bắt tay xây dựng.

Sau lưng nghe nói do nhà họ Bạch khống chế.

“Cũng được”.

Chiếc xe lao thẳng đến xưởng đóng tàu.

Xưởng đóng tàu.

Được xây dựng hai mươi năm trước.

Năm đó nhà họ Bạch đầu tư đầu tiên.

Cũng là khi Triệu Vô Quân trở thành con rể của nhà họ Bạch, nhà họ Bạch ủng hộ Triệu Vô Quân rất nhiều, còn đưa cho ông ta một khoản tiền đầu tư.

Cũng tại thời điểm đó, mảnh đất ở đây được tặng miễn phí.

Phía chính phủ Nam Thành chỉ hy vọng xưởng đóng tàu này có thể nhanh chóng đưa vào sản xuất, đem lại một khoản thuế quan lớn cho Nam Thành.

Sau đó do hạng mục Vịnh Lam xuất hiện mỏ vàng.

Nên xưởng đóng tàu này mãi không được thi công.

Họ muốn liên kết với Vịnh Lam để trở thành một nơi khai thác mỏ vàng.

Đương nhiên hai mươi năm đã trôi qua.

Để giữ lại mảnh đất này, thiết bị của xưởng đóng tàu đều được chuẩn bị đầy đủ.

Hơn nữa con tàu dài hai mươi mét vào hai mươi năm trước đã bước đầu hoàn thành.

Một năm trước khi con tàu được hạ thủy đã chấn động cả bốn thành phố Đông Tây Nam Bắc.

Chỉ là bây giờ vẫn chưa đưa ra kỳ hạn sử dụng.

Dù sao cũng do nhà họ Bạch khống chế.

Triệu Vô Quân tạm thời nhận được thông báo cuộc họp.

Không thể không đến văn phòng chủ tịch thành phố một chuyến..

Mấy người Bạch Phi đến là do nhận được mệnh lệnh của ông cụ Bạch.

Đến nhà họ Triệu nghỉ ngơi rồi đến xưởng đóng tàu.

Người đi cùng là gia chủ nhà họ Triệu, Triệu Vô Cực.

“Cậu Bạch, cậu thấy đấy, con tàu chúng ta tạo ra, dù là quy mô hay thực lực đều nằm top mười trong nước”.

Triệu Vô Cực nhìn con tàu cực lớn, không nhịn được khoe khoang.

“Anh Triệu, ở đây không có người ngoài, chúng ta không cần nói dối đâu”.

“Lúc nào thì chỗ này có thể chính thức khai thác được”, Bạch Phi nói thẳng.

Đóng tàu?

Thì kiếm được mấy đồng chứ.

Sao nhanh bằng việc đào vàng được.

Hơn nữa nơi này cách khu đất vịnh Lam có hơn nghìn mét, nếu như nơi đó phát hiện ra mỏ vàng thì nơi này chắc chắn cũng có.

Đây cũng là lý do hai mươi năm qua bọn họ tốn công đầu tư xây dựng chiếc tàu trở hàng này, cũng là nguyên nhân giữ lại mảnh đất này.

Nói trắng ra là coi trọng mỏ vàng dưới khu đất này.

“Vốn định chờ đến khu khu đất vịnh Lam bắt đầu khai thác mới có thể chính thức bắt đầu”.

“Ai ngờ nửa đường lại xuất hiện Trần Thiên Hạo, làm loạn Nam Thành thành ra như này.

“Bây giờ tất cả thiết bị của chúng ta ở vịnh Lam đều bị tiêu hủy, ngay cả Lộ Bình con trai tôi cũng bị lửa thiêu chết”.