Đông Hoang Thần Vương

Chương 184



Chương 184

“Có khả năng chữa khỏi không?”

Trái tim của Trần Thiên Hạo giật thót, cổ họng như bị nghẹn lại.

“Thời gian quá lâu, nên cơ mắt đã suy yếu rất nhiều. Khi nào có thời gian, tôi sẽ kiểm tra thật kỹ cho bà ấy”.

Đến bệnh viện.

Tiền Cẩm Lâm đã chờ trước cổng bệnh viện từ lâu. Vừa trông thấy Tiết Thiên Linh, cô ta cảm thấy như đang nằm mơ vậy.

Cô ta không thể kìm lòng, bèn chạy thẳng về phía Trần Thiên Hạo.

Cảm động đến mức nước mắt lưng tròng, hôn anh mấy cái liền.

“Cảm ơn anh nhiều lắm. Cảm ơn anh đã tìm được thần y Tiết”.

“Để ý xung quanh đi!”

Trần Thiên Hạo ngượng ngùng hắng giọng, đẩy cô ta ra khỏi người mình.

Tiền Cẩm Lâm vội lau nước mắt ứa ra nơi khoé mắt, gò má thoáng chốc đã đỏ ửng.

Đoạn, Tiền Cẩm Lâm nhìn về phía Tiết Thiên Linh, kính cẩn cất lời.

“Thần y Tiết, cảm ơn ông dù bận rộn trăm bề vẫn dành thời gian đến đây giúp chúng tôi ạ”.

Tiết Thiên Linh đảo mắt một cái.

Hành động của Tiền Cẩm Lâm quá rõ ràng. Làm gì có người dưng nào chạy đến ôm hôn như thế chứ.

Thế là ông bật cười hề hề.

“Đều là người nhà cả, không cần khách sáo”.

Phòng chăm sóc đặc biệt.

Những người không phận sự không thể tự do ra vào.

Đây là nơi không sợ bất kỳ đặc quyền nào, cũng không chịu sự khống chế của tiền bạc.

Vào nơi này thì chỉ có sống và chết.

Bất luận bạn là ai thì cũng chỉ có hai con đường để đi.

Hoàn toàn không bàn về phương diện tình cảm.

“Làm phiền anh giúp với, đây là bác sĩ mà chúng tôi mời được. Chỉ cần cho ông ấy vào xem tình trạng của bệnh nhân một lát thôi là được mà”.

Tiền Cẩm Lâm khẩn khoản nài xin vị bác sĩ trực ban ở trước cửa phòng.

Vẻ mặt của vị bác sĩ kia chẳng hề mảy may lay động.

Anh ta lắc đầu.

“Xin lỗi, đây là phòng chăm sóc đặc biệt vô trùng, không ai được phép ra vào ngoại trừ bác sĩ”.

Tiền Cẩm Lâm nôn nóng đến mức rơm rớm nước mắt.

“Các anh sao thế? Không thể châm chước một lần ư?”

“Cô à, cô nghĩ ở đây chỉ có mình cô có người thân sao? Nơi này có liên quan đến vận mệnh của mấy trăm gia đình. Tôi để cô vào trong, vậy người khác thì sao?”

“Nếu không tuân theo kỷ luật, không may đưa vi-rút và vi khuẩn vào, sẽ gây nhiễm trùng thứ cấp cho bệnh nhân vốn đang lâm bệnh nặng. Ai sẽ chịu trách nhiệm chuyện này chứ?”

Bác sĩ lạnh lùng nói.

Dứt lời, anh ta nhận thấy giọng điệu của mình quả thật đã gây tổn thương cho người khác, bèn hạ giọng.

“Không phải là tôi không có tình cảm. Nếu cô nhất quyết muốn vào, vậy thì hãy liên hệ với bác sĩ, nhờ bác sĩ nhắn với chúng tôi”.

“Cảm ơn anh”.

Tiền Cẩm Lâm lập tức gọi điện cho giáo sư Vương Uyên Bác.

“Bác sĩ Vương, tôi là Tiền Cẩm Lâm. Bác sĩ có đang ở bệnh viện không ạ? Tôi có chuyện quan trọng, cần bác sĩ giúp đỡ”.

“Ồ, chào cô Tiền. Tôi đang ở viện, có chuyện gì xin cô cứ nói”.

“Tôi tìm được một bác sĩ, cần kiểm tra bệnh trạng của đứa trẻ ấy. Bây giờ bác sĩ ở phòng chăm sóc đặc biệt không cho chúng tôi vào trong, nhờ bác sĩ nói giúp ạ”, Tiền Cẩm Lâm lo lắng cất lời.

“Bác sĩ mà cô tìm được?”

Bên kia đầu dây, giọng nói của Vương Uyên Bác mang theo vẻ hoài nghi.

“Đúng là người ngoài không được phép ra vào phòng chăm sóc đặc biệt. Có điều, tôi phải nói với cô câu này, dù cô tìm được ai thì tình hình cũng sẽ không lạc quan lắm đâu”.

“Không phải là tôi khoe khoang chứ, trong ngành này, trình độ điều trị của tôi đã được xếp hàng đầu rồi”.

Vương Uyên Bác nghiêm nghị nói.