Đông Hoang Thần Vương

Chương 185



Chương 185

“Tôi biết kỹ năng của bác sĩ thuộc hàng nhất nhì. Nhưng vị bác sĩ mà tôi tìm được cũng không tầm thường đâu”.

Nói đoạn, Tiền Cẩm Lâm liếc nhìn Tiết Thiên Linh gầy gò bên cạnh.

Đây là thần y trong truyền thuyết đấy.

Không biết tại sao, vừa nhìn thấy ông, Tiền Cẩm Lâm đã cảm thấy tràn đầy hy vọng.

“Ồ? Tôi xin mạo muội hỏi một câu, vị bác sĩ mà cô tìm được tên là gì vậy?”

Vương Uyên Bác cất tiếng hỏi, vẻ khó tin.

Giọng điệu còn có vẻ khinh miệt.

“Tiết Thiên Linh!”

Vào giây phút Tiền Cẩm Lâm nói ra cái tên ấy, Vương Uyên Bác cảm thấy đầu mình kêu ong ong như bị búa động vào vậy, suýt chút nữa đã ngồi phịch xuống đất.

Vẻ mặt rất đỗi ngỡ ngàng, ông ta cất giọng run rẩy.

“Cô nói là thần y nước Hoa, Tiết Thiên Linh ư?”

“Không sai, chính là Tiết Thiên Linh”.

Vẻ khó tin của Vương Uyên Bác lập tức ánh lên sự hào hứng.

Cơ thể ông ta khẽ run lên.

Ông ta bảo, “Cô chờ nhé, tôi sẽ đến đấy ngay”.

Tiết Thiên Linh chính là đỉnh cao của cả ngành y học này.

Lúc nào ông ta cũng khao khát được trực tiếp trao đổi kinh nghiệm y học với Tiết Thiên Linh.

Nhất là y học cổ.

Cứu người chết sống lại!

Kỹ năng cao siêu này là huyền học trong Tây y, đối với y học cổ, thì đó là người đứng trên đỉnh cao, là bản lĩnh thống trị thực sự.

Có quá nhiều người ở cửa thang máy.

Dù chỉ một lúc thôi, Vương Uyên Bác cũng không đợi nổi nữa.

Ông ta đã từ cầu thang bộ tầng hai, chạy thẳng lên phòng chăm sóc đặc biệt ở tầng mười bảy.

Ngay cả Vương Uyên Bác cũng không ngờ một người đã bảy mươi tuổi như mình, lại có thể chạy một hơi lên tầng mười bảy như thế.

Há miệng thở d0c, hai tay đỡ eo, sắc mặt của Vương Uyên Bác đã đỏ phừng, tim thì đập điên cuồng.

Đến trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt.

Ông ta đã mệt đến mức tưởng như ngã nhào xuống đất.

Tiền Cẩm Lâm lập tức chạy đến dìu ông ta.

“Bác sĩ Vương, sao ông lại… mệt đến mức này vậy?”

Vương Uyên Bác chỉ xua tay, không nói được câu nào.

Ông ta đứng thở hổn hển như một cái bễ thổi gió, đoạn nhìn về phía ông lão gầy yếu đang vác hòm thuốc trên vai.

Hai mắt chợt co rút rồi trợn trừng.

Vương Uyên Bác vừa thở gấp vừa nói ngắt quãng.

“Anh là thần y Tiết?”

Đoạn, ông ta tiến lại bắt tay đối phương, niềm nở chào.

Tiết Thiên Linh cười nhẹ rồi gật đầu.

“Anh là bác sĩ Vương nhỉ? Không cần gấp gáp, anh cứ nghỉ ngơi một lát rồi hẵng nói chuyện”.

Bác sĩ Vương gật đầu một cách đầy cảm kích.

Sau khi thở đều được một lúc, thấy cả người đau nhức và yếu ớt, Vương Uyên Bác bèn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

“Thần y Tiết à, ngay cả trong mơ, tôi cũng mong được gặp mặt anh”.

“Tôi có rất nhiều thứ muốn thảo luận cùng anh, chẳng biết anh có thể cho tôi một cơ hội được không?”

Bác sĩ Vương ướm hỏi, giọng lấy lòng.

“Cứu người trước, chuyện thảo luận để sau hẵng nói”.

Tiết Thiên Linh nghiêm nghị đáp.