Đông Hoang Thần Vương

Chương 247



Chương 247

Cô ta vẫn luôn có một suy đoán bạo gan về thân phận thật sự của anh.

Thỉnh thoảng cô ta có gọi cho anh để xác nhận xem anh đã an toàn hay chưa.

Thế nhưng lần nào cũng không gọi được, một là không ai nghe, hai là bị treo máy.

Điều này khiến cô ta sốt ruột không muốn ở lại bệnh viện nữa.

May mà có Vương Uyên Bác ở đó dọa dẫm, bảo nếu cô không chịu nghe lời chữa bệnh thì cả tay và đùi đều sẽ có vết sẹo to đùng.

Tiền Cẩm Lâm nổi trận lôi đình, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm viện.

Ngày hôm nay, cô ta đang tập đi trong hành lang bệnh viện, phòng ngừa cơ bắp dưới chân bị tê liệt hoặc hoại tử.

Thì bất ngờ trông thấy Trần Thiên Hạo đang lững thững đi tới.

Trên tay còn xách theo một giỏ quà.

Cô ta cảm động vô cùng, thầm nghĩ cái tên đầu gỗ này vẫn còn tốt với mình lắm.

Trong cơn phấn khích, cô ta vội vàng lao về phía anh.

“Thiên Hạo!”

“Rốt cuộc anh cũng chịu đến thăm tôi rồi”.

Cô ta ôm chầm lấy anh, cảm động bật khóc nức nở.

“Anh thật là, đến thăm là được rồi, còn quà cáp làm gì”.

Trần Thiên Hạo hoảng sợ cả người cứng đờ, hai tay máy móc dang ra, trông giống như chuột thấy mèo.

“Cô, cô làm gì vậy? Mau thả tôi ra”.

“Thiên Hạo, anh đừng giả vờ nữa. Tôi biết anh thích tôi rồi”.

“Mau lên, mau ôm tôi đi”.

Tiền Cẩm Lâm ôm chặt lấy anh, tựa đầu vào bờ ngực rắn rỏi của anh, nũng niu nói.

“Cẩm Lâm, cô, cô thả tôi ra đi, bao nhiêu người đang nhìn vào kìa”.

“Nhìn gì?”

“Tôi không để ý đâu!”

Cô ta ngẩng đầu nhìn lên vẻ mặt căng thẳng của anh, lại nhớ tới khí phách hiên ngang khi anh đối đầu với kẻ thù.

Không khỏi bật cười thành tiếng.

“Anh nhìn anh đi, người ta cầm dao đòi giết anh anh cũng không nhíu mày một cái. Vậy mà được một cô gái xinh đẹp ôm lại khiến anh sợ tới vậy sao?”

“Trông tôi đáng sợ lắm à?”

Tiền Cẩm Lâm trợn mắt, gương mặt méo mó vì nhịn cười.

“Cô không đáng sợ, cô đẹp nhất”.

“Nhưng mà, cô cũng phải thả tôi ra đi chứ”.

Giọng điệu của anh mang theo ý cầu khẩn. Anh thật sự không thể chịu nổi thái độ hồ hởi nhiệt tình như vậy của cô ta.

Nào ngờ, cô ta lại càng ôm chặt lấy anh. Nếu không phải cô ta đang bị thương ở chân thì chắc là sẽ quắp cả hai chân lên người anh luôn.

Trần Thiên Hạo bỗng cau mày, dùng tay đỡ eo.

“Cẩm Lâm, cô mau thả tôi ra đi, cô chạm tới eo tôi rồi”.

Nghe thấy thế, sắc mặt của Tiền Cẩm Lâm tức thì thay đổi.