Đông Hoang Thần Vương

Chương 248



Chương 248

Cô ta cuống quýt thả anh ra, lo lắng nhìn xuống eo anh thì thấy băng vải quấn quanh eo đã thấm đầy máu tươi.

“Trời ơi, đều tại tôi, đều tại tôi”.

Cô ta hoảng hốt nói xin lỗi không ngừng, thấy anh đau đớn trợn mắt không khỏi đau lòng suýt rơi nước mắt.

“Hự!”

Anh hít vào một hơi khí lạnh, trừng mắt lườm cô ta một cái.

Sau đó anh đi vòng qua cô ta, sải bước đi tới phòng bệnh nằm ở phía cuối hành lang.

“Thiên Hạo?”

“Anh đi đâu vậy?”

Tiền Cẩm Lâm nhíu đôi chân mày thanh tú, trông thấy đột nhiên anh đi nhanh như vậy, chợt hiểu ra điều gì đó.

Bực bội giậm chân tại chỗ rồi lập tức đuổi theo.

“Anh dám lừa tôi!”

Vết thương ở eo của anh bị rỉ máu là vì cuộc chiến đấu ác liệt vào tối qua. Mà lần này anh đến bệnh viện cũng không phải là để thăm bệnh Tiền Cẩm Lâm mà là đến thăm mấy cựu binh bị đánh.

Bọn họ được anh chăm sóc nhiệt tình, hào phóng cho nằm điều trị ở phòng bệnh tốt nhất.

Cũng chính là dãy phòng bệnh cùng tầng với cô ta.

Kỳ thực Trần Thiên Hạo không muốn gặp cô ta cho lắm, hơn nữa anh sắp kết hôn rồi, quả thực không biết phải đối mặt với cô ta như thế nào.

Vốn dĩ anh chỉ muốn lặng lẽ đến thăm mấy người lính già rồi về, nào ngờ lại gặp phải cô ta ở ngay ngoài hành lang.

Anh bước đi thật nhanh, nhưng Tiền Cẩm Lâm vẫn đuổi theo bằng được.

Anh không dám dừng bước dù chỉ một lần, thoắt cái đã đi tới phòng bệnh của các cựu binh.

Một phòng bệnh thường sạch sẽ, ngăn nắp có thể để tám bệnh nhân nằm điều trị cùng một lúc.

Người lính già bị cụt tay đang ngồi chung với vài người khác nói chuyện rôm rả.

Giây phút bọn họ nhìn thấy anh đẩy cửa bước vào.

Tất cả đều hưng phấn hết cả lên.

“Cậu Trần”.

Người lính bị cụt tay xông ra đầu tiên, dùng cánh tay kẹp lấy bàn tay của anh.

“Tiền bối!”

Trần Thiên Hạo nhìn thấy bọn họ, trong lòng lập tức dâng lên một bầu nhiệt huyết dạt dào.

Hai mắt anh rưng rưng, anh nắm chặt cánh tay cụt lủn của người lính già rồi nhìn sang những người còn lại.

“Mọi người phải chịu khổ rồi”.

Vẻ mặt anh tràn đầy áy náy, ánh mắt cảm động.

Những người lính già kia thi nhau lắc đầu nói.

“Cậu đang nói linh tinh gì thế?”

“Cậu là người tốt đã đứng ra bảo vệ chúng tôi. Nếu không có cậu thì chúng tôi đã không được như ngày hôm nay”.