(Đồng Nhân Kuroko no Basket) Tia Chớp Thứ Bảy

Chương 39: Không thích hợp X Thân trần Akashi



"Kazuha...cậu thua rồi."

Không biết có phải cô nhìn lầm hay không nhưng đôi mắt của hắn...trong thoáng chốc biến sắc.

"Sei-chan..."

Một giây sau, sắc mặt của Akashi lại ôn hoà như cũ. Hắn ôn nhu cười, kéo lên thiếu nữ vì sững sờ mà ngã xuống kia.

"Kazuha, tớ thắng."

Phảng phất chút quái dị ban nãy chẳng qua chỉ là ảo giác, cô mượn lực của hắn đứng dậy. Trong khoảnh khắc bàn tay hai người nắm chặt lấy nhau, đôi mắt của Akashi khẽ trầm xuống, đáy mắt có một ánh sáng sắc nhọn xoẹt qua.

"Lúc trước cậu nói nếu tớ thắng cậu thì muốn gì cũng được..."

Vừa nghe hắn nói đến đây cô đã biến sắc. Akashi biết được nhưng lại vờ kinh ngạc, nói:

"Sao vậy?"

"Sei-chan, cậu..."

Kazuha khó nén run lên nhìn hắn. Kí ức cũ ùa về làm cô có chút hoảng hốt.

"Cậu nghĩ gì vậy." Hắn buồn cười nói: "Tạm thời chưa nghĩ ra. Đợi khi nào nghĩ ra tớ sẽ ra yêu cầu sau."

"À, ừ."

Cô có chút lúng túng trả lời, khoảnh khắc hắn xoay lưng đi mới biết được sau lưng đã ướt một mảnh.

Là do vận động quá nhiều sao? Hay là...

Quái dị.

Có gì đó...không đúng.

...

Tan học, cô theo chân Akashi trở về nhà. Nhìn biệt thự trước mặt, cô khó nén nổi chậc một cái:

"Thổ hào."

"Ừ?" Hắn quay đầu lại: "Cậu đang bảo chính mình sao?"

Kazuha: "!"

Ngẫm lại nhà cô quả thật là rất to, thế nhưng so với Akashi gia...Không, Sei-chan, cậu vẫn là đệ nhất thổ hào.

"Thiếu gia, tiểu thư, mời vào nhà. Cơm tối đã chuẩn bị xong."

Akashi khẽ gật đầu xem như trả lời. Mà Kazuha thì lại lễ phép cảm ơn một câu.

"Tiểu thư, để tôi dẫn cô đến phòng khách."

Quản gia vừa mở miệng đã bị Akashi liếc xéo một cái. Hắn nói:

"Đi theo tớ."

Kazuha vì phân thần nên không chú ý đến động tác nhỏ này. Bị Akashi gọi cô thoát ra khỏi thế giới riêng, lật đật chạy theo.

"Chờ chút đi Sei-chan!"

Cô chạy ngang hàng hắn, thuận tiện đưa tay ôm lấy cánh tay hắn, vừa đi vừa cằn nhằn.

"Sei-chan, nhà cậu đúng là đại-thổ-hào. Tớ suýt chút nữa là bị mù mắt chó—-"

Đến khi hai người khuất bóng, quản gia mới run rẩy động đậy. Ông có chút sợ hãi nhìn thoáng qua góc hành lang, vội vội vàng vàng rời đi.

Ánh mắt ban nãy của thiếu gia...thực đáng sợ.

...

Đến khi cơm nước xong, cô mới lấy điện thoại ra định gọi cho Kuroko. Nhìn màn hình tối đen trước mặt, cô yên lặng hai giây.

Lén la lén lút mở cửa phòng đi ra ngoài, cô giống như lạc vào mê cung, căn bản không biết phòng của Akashi là ở đâu.

Mẹ nó, vì cớ gì phải xây các phòng giống nhau như đúc chứ!

Sau khi mở cửa ba, bốn phòng, cô đứng trước cửa phòng thứ 5, gõ gõ vài cái.

Ngay lúc cô cho rằng bản thân lại nhầm phòng thì một thanh âm có chút lạnh vang lên:

"Không phải đã nói không được phép tới quấy rầy tôi sao?"

Nghe ra sự khó chịu trong giọng nói của hắn, cô khẽ ngẩn ra, lắp bắp đáp:

"Xin, xin lỗi. Bởi vì không có ai nhắc nhở cho nên tớ tự tiện làm phiền cậu rồi."

"...Kazuha?"

Akashi tạm dừng vài giây, sau đó thu lại vẻ lạnh lùng ban nãy, mềm giọng đi nói:

"Cửa không khoá, cậu vào đi."

Cô có chút chần chờ nắm tay khoá cửa một chút. Có vẻ như cậu ấy không thích bị làm phiền. Ngộ nhỡ cậu ấy thấy phiền nhưng không nói...

Hay là ngày mai mượn sạc điện thoại của cậu ấy sau? Dù sao Tetsu-chan có lẽ cũng ăn rồi..

"Vào đi, Kazuha."

Giọng nói của hắn có chút khàn khàn, ôn hoà nhưng lại mang theo chút gì đó như mệnh lệnh. Cô do dự hai giây rồi đẩy cửa vào.

"Sei-chan, tớ muốn mượn—-"

Cô ngẩn người nhìn Akashi, thật lâu chưa lấy lại tinh thần.

Akashi nhìn cô trong giây lát, đôi mắt đỏ khẽ lướt qua một tia sáng.

"Cậu muốn mượn thứ gì?"

Bị giọng nói khàn khàn của hắn quyến rũ, cô giống như cảm nhận được hốc mũi có chút ươn ướt—- ngay lập tức cô lấy lại tinh thần sau đó đỏ bừng mặt bưng mũi quay đầu đi.

"Sei-chan, cậu, cậu, cậu——"

Cô lắp bắp thật lâu không nói ra lời. Bởi vì, bởi vì Akashi hắn——

Mẹ nó chỉ mặc mỗi cái quần đùi!

Tóc của hắn vẫn còn ẩm ướt, nhỏ giọt xuống dưới. Vài giọt nước lăn dài trên gò má, khẽ chảy đến cằm rồi rơi xuống dưới cơ ngực rắn chắc, cuối cùng biến mất.

Cơ thể của hắn thon dài, làn da trắng mịn nhưng cơ múi đầy đủ. Hai điểm đỏ mê người trên ngực giống như muốn chọc mù mắt của mỗ nữ. Cho dù quay đầu đi, Kazuha giống như vẫn nhìn thấy thân hình của người nào đó và giọng nói khàn khàn trầm thấp mê người kia.

Không, không ổn...

Matabe•nhan khống• Kazuha cuống quýt che mũi, chỉ sợ đột ngột không khống chế được chảy máu mũi.

"Cậu sao thế?"

Akashi lại lần nữa lên tiếng. Bởi vì mới tắm xong nên giọng nói hơi khàn. Thanh âm giống như bị vô hạn đè nén, có chút trầm, có chút ôn nhu lại thanh lãnh, đồng thời lại có một tia sủng nịch...

Kazuha không có tiền đồ, chảy máu mũi.

Cô khóc không ra nước mắt, chỉ hận không có một cái lỗ cho bản thân chui xuống mà thôi.

Akashi thấy không ổn bèn tiến lên cầm lấy vai cô dùng lực xoay lại. Đôi mắt đỏ rực của hắn khi nhìn thấy máu trên tay cô thì khẽ ngẩn ra, sau đó gầm nhẹ:

"Cậu sao vậy?! Sao lại chảy máu..."

"Sei-chan là đồ ngốc." Cô đỏ bừng mặt, đôi mắt vì bị bắt quả tang mà lấp lánh thuỷ quang."Cậu mau mặc áo vào!"

Mất vài giây để tiêu hoá thành công, Akashi chậm một giây cười rộ lên, từ trên cao nhìn xuống, nói:

"Cậu nhìn bao nhiêu lần rồi, thế nhưng lần nào cũng phản ứng như vậy..."

Nước trên tóc hắn rơi xuống khoé mắt cô, khiến cho cô nhịn không được nhắm chặt mắt lại. Lại không biết tư thế của hai người vô cùng ái muội, thân thể chỉ cách nhau một chút. Mà động tác này của cô, lại giống như—-

Cầu hôn.

Ánh mắt Akashi tối xầm lại. Hắn cưỡng chế dã thú trong cơ thể vì gần sát cô mà tê hống, lấy một chiếc khăn tay ngay đó lau lau máu dính trên mặt cô. Kazuha muốn lấy tay lau giọt nước kia đi để mở mắt ra đã bị Akashi ngăn lại, hắn dùng giọng nói khàn khàn của mình nói:

"Đừng dùng tay."

Cảm nhận được trên khoé mắt có một thứ gì đó mềm mại ẩm lướt lướt qua, cô run lên một cái. Thầm nghĩ quả không hổ là Akashi gia, khăn tay cũng có chất lượng cao như vậy.

Akashi dời môi đi, có chút tiếc nuối liếm liếm vài cái. Cô mở mắt ra, tránh đi cơ thể của hắn nói:

"Tớ, tớ muốn mượn cậu điện thoại di động."

"Ừ." Hắn khe khẽ đáp, lấy khăn tắm quàng lên cổ rồi đi tới bàn học lấy điện thoại đưa cho cô: "Đây."

"Cảm, cảm ơn!"

Người nào đó khẩn trương cầm lấy điện thoại rồi lao ra ngoài, một giây cũng không dám dừng lại.

Akashi cúi đầu nhìn cơ thể của mình, lấy một tay che lại con mắt vì không khống chế được mà biến sắc, cười khẽ:

"Thật là.."

"Suýt chút nữa là không khống chế được..."

"Cô ấy, sao có thể đáng yêu như thế.."