(Đồng Nhân Kuroko no Basket) Tia Chớp Thứ Bảy

Chương 41: Hắc Hoá thất thải chiến đội



Thống kê đã hắc hoá:
1.Akashi
2.Murasakibara
3.Himuro
4.Kagami
5.Aomine
6.Kuroko

___
Midorima ngả người ra ghế sô pha, ngây ngẩn nhìn ngón tay bị băng trắng quấn lại. Cậu ta bỏ kính xuống, để lộ ra một đôi mắt xanh như lục bảo, xinh đẹp lại trong suốt.

"Akashi..."

Cậu ta buồn buồn nói ra cái tên này, sắc mặt ngày càng ưu sầu.

Cậu ta không bao giờ chiến thắng người thiếu niên này. Hắn giống như đế vương luôn luôn nắm thắng lợi trong tay. Nhiều lúc, chính khí thế mà hắn toả ra cũng khiến cho cậu trở nên sợ hãi.

Thế nhưng, cũng chính vì sự sợ hãi này...khiến  cho cậu có chút chần chừ.

Sợ hãi đối mặt với Akashi nhưng nhiều hơn cả lại là sợ hãi Akashi sẽ cướp đi Kazuha.

Trên đời này, cậu có thể thua bất cứ trận đấu nào, thế nhưng Kazuha...

Kazuha..

Dưới ánh hoàng hôn, thiếu nữ có thân hình mảnh khảnh quay đầu lại. Cô ngồi xuống, nâng lên khuôn mặt của thiếu niên:

【Cậu sao vậy?】

Thiếu niên tránh đi bàn tay của thiếu nữ, không được tự nhiên nói:

【Tránh, tránh ra.】

【Bị người bắt nạt à.】Thiếu nữ cong cong môi, cười khẽ:【Thế thì hung hăng tiến lên cho chúng một trận đi.】

Thiếu niên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cô gái ấy. Cô gái đứng ngược sáng, nhìn cậu nở nụ cười. Ranh mãnh, tự tin, lại có chút gì đó khiến cậu tim đập mạnh.

【Dùng bóng rổ đập nát bọn chúng đi. Đánh nát tự tin của chúng, khiến cho chúng không bao giờ lên sân đấu được nữa.】

【Tô-tôi...】

【Tôi là Kazuha. Matabe Kazuha.】Thiếu nữ đó dí sát mặt vào mặt của cậu:【Còn cậu?】

【Shin, Shintarou.】Cậu hơi tránh đi, lắp ba lắp bắp:【Tôi, tôi là Midorima Shintarou.】

"Ha, ha ha..." Hắn che mặt cười khẽ, ngón tay thon dài phủ lên gương mặt, che đi sự vặn vẹo xấu xí.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..

Giống như có cái gì đó thoát phá...

"Tinh."

Điện thoại đột ngột rung lên, Midorima chầm chậm mở ra, nhìn tấm ảnh và dòng chữ kia, hắn nở nụ cười.

"Kazuha..."

Kazuha của tôi...

Em sẽ không thoát được đâu. Không thoát được, không bao giờ!

Vào thời khắc em nắm lấy tay tôi, tôi đã——

Sa đoạ.

Ánh mắt sâu thẳm của hắn trừng lớn doạ người, đôi môi vẫn cứ cong lên,  biểu lộ tâm tình rất tốt. Hắn rũ mắt vuốt ve khuôn mặt của thiếu nữ trên tấm hình, khuôn mặt vặn vẹo khó coi.

"Akashi..."

"Akashi, Seijuro."

Giống như rít từng chữ qua kẽ răng, hắn gằn lên, độc ác lại tàn bạo.

...

"Kise, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi?" Quản lí gọi lại Kise đang chuẩn bị ra ngoài, nói: "Cậu đang trong thời kì nổi tiếng, đừng yêu đương vào người."

"Yêu đương?" Kise sửng sốt, hỏi lại: "Chị đang nói gì vậy? Em không hiểu."

"Cậu cũng đừng giả nai." Kise Ryoko lườm cậu một cái: "Chị đã đọc được rất nhiều tin nhắn của cậu với một cô gái. Mấy lần hẹn cậu ra ngoài chơi, đúng không?"

"A?" Kise hơi suy nghĩ một chút, nói: "Ý chị là Kazuhacchi?"

"Đúng vậy." Ryoko nhướng mày: "Chính là cái tên này."

"Chị nói đùa gì vậy?" Kise cười, cười đến miễn cưỡng: "Em và Kazuhacchi..."

"Cậu đừng chối, chị biết hết cả. Chị cũng không ngăn cấm cậu yêu đương nhưng cũng phải nghĩ đến sự nghiệp của mình."

Yêu, yêu?

Kise ngây ra, ngồi phịch xuống ghế. Cậu ngẩn người nhìn chằm chằm thiếu nữ trên màn hình điện thoại, lẩm bẩm:

"Mình...yêu Kazuhacchi?"

"Thế nhưng Kazuhacchi...thích Akashicchi a..."

Ngực buồn buồn, Kise có chút thổn thức.

"Từ lúc gặp Akashicchi trong yến tiệc, Akashicchi đã chiến thắng rồi..."

___
Hỏi:làm thế nào để hắc hoá Kise một cách tự nhiên nhất?