Đông Phương Nghê Thường Khúc

Chương 31: 5 năm khổ nhưỡng



Đây là một năm kỳ quái, tất cả mọi người đều biết thiên hạ không chỉ đơn giản là của Chu gia, mà là giang hồ cùng triều đinh có chung thiên hạ. Dùng võ cấm vũ khí sớm không còn là chuyện lạ gì, trong triều đình các triều thần dùng chuyện này công kích lẫn nhau, nhưng cũng không có cách nào giải quyết được, cuối cùng tạo thành thế cục quan viên đến phương nam nhận chức đều phải đến diện kiến thế lực võ lâm ở chỗ đó trước.

Đối mặt với thế lực võ lâm không ngừng mở rộng, cảm nhận được sự uy hiếp, Thái tử trên triều đề nghị dùng võ cấm vũ khí, để nâng đỡ hai phái Võ Đang và Thiếu Lâm, tạo uy danh cho bọn họ, cũng tự bổ nhiệm làm Minh Chủ võ lâm, từ đó mượn Võ Đang và Thiếu Lâm khống chế võ lâm, cùng lúc lợi dụng thế lực của võ lâm chống lại sự xâm phạm của Mãn tộc cùng nông dân nội bộ đang khởi nghĩa.


Trên Võ Đang phía sau núi:

''Chưởng môn sư huynh, tại sao người không đồng ý, đây chính là thời cơ tốt chúng ta ủng hộ thái tử a!'' Bạch Thạch chân nhân không hiểu vì sao sư huynh luôn ủng hộ Thái tử sau khi biết kế hoạch của Thái tử, liền phái Thiệu Nam, Nhất Hàng đứng ở ngoài chờ ngăn cản Thái tử.

''Bắc tôn Thiếu Lâm, nam sùng Võ Đang, Bạch Thạch mặc dù Võ Đang chúng ta trên giang hồ có địa vị cao quý, cũng vì chúng ta ngay thẳng, giữ vững công nghĩa. Võ Đang có thể giúp Thái tử, bởi vì Thái tử là chính thống, thiên chi sở định, nhưng chúng ta không thể xen vào việc tranh đấu của triều đình, mượn thực lực triều đình khống chế giang hồ. Huống chi,'' Tử Dương chân nhân nhìn về phía nam, nhất phái liêu nhiên (một phái thưa thớt), ''Phía nam phần lớn đều là phạm vị quản chế của Minh Nguyệt Hiệp cho dù chúng ta có triều đình ủng hộ, nhưng mấy người chúng ta thì có thể làm được gì? Không những không giúp được Thái tử, còn khiến cho điện hạ bị hoàng thượng trách cứ. Không bằng để cho kế hoạch này biến mất, nói chung tội này điện hạ và bọn ta không có liên quan.''


''Bạch Thạch lỗ mãng.'' Bạch Thạch chân nhân khom người ân hận, nhưng thấy sư đệ của mình Hoàng Diệp chân nhân đang nghĩ gì đó. ''Sư đệ sao vậy, có chuyện gì ngại không nói ra sao?''

''Ta cũng cho là chuyện này không thể được, nếu như chúng ta đáp ứng thật, thì đó chính là chúng ta theo phe Thái tử đánh với phe của Thụy vương Cẩm Y Vệ đồng mình với Minh Nguyệt Hiệp, bọn họ đánh nhau, nhưng sẽ nhìn chúng ta và Minh Nguyệt Hiệp lưỡng bại câu thương, cơ nghiêm trăm năm của Võ Đang sẽ bị hủy trong tay chúng ta, vạn van không thể a!'' Hoàng Diệp do dự một hồi nói, ''Sư huynh chuyện túi gấm 5 năm trước dường như Thái tử vẫn còn bất mãn với chúng ta, chúng ta cũng nên ứng'' sớm phòng bị.

Nghe được ý thâm sâu của Hoàng Diệp chân nhân Tử Dương chân nhân thở dài, ''Mỗi ngày luôn thay đổi, chỉ mong có người kế thừa bảo toàn Võ Đang chúng ta a!''


5 năm qua giang hồ thái bình, vừa chính vừa tà Minh Nguyệt Hiệp cùng ma giáo như đang ẩn mình chờ lúc nổi dậy, không chút động tĩnh.

5 năm qua Lăng Mộ Hoa cũng ít ra ngoài, Luyện Nghê Thường dần trở thành tâm phúc của Minh Nguyệt Hiệp, nhưng nữ tử được gọi là Ngọc La Sát thứ hai này cũng không như giang hồ lo nghĩ mang đến cho giang hồ một trận sóng gió, ngược lại chỉ trong phạm vi khống chế của Minh Nguyệt Hiệp, trận tự cũng dần vào quy luật. Gần đây vô số dân thường nghe tiếng cường đạo táng đảm cũng dần quen thuộc.

Sau khi ngũ đại môn phái vây công Hắc Mộc Nhai đôi bên dẫn đầu cũng đều bị thương. Nhưng giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo cũng đã thay đổi, Đông Phương Bất Bại lên tức vị khiến mọi người tin tưởng, ác ma dã tâm hừng hực này sẽ không bỏ cơ hội tốt trời ban cho, trong võ lâm mưa máu gió tanh không thể tránh khỏi, thậm chí ngũ đại môn phái liên minh thành ngũ nhạc phái mọi lúc luôn phải bày trận mà đợi, phát động thu nhận đệ tử huấn luyện, nhưng lại không ngờ Nhật Nguyệt thần giáo mà họ luôn dè chừng vẫn sóng yên gió lặng, bị chọc giận đã chuẩn bị xong nhưng lại không thể dùng võ đánh vào cửa, cứ như vậy yên bình qua đi 5 năm.
Tôn Đại Lang là chủ của một quán trà nhỏ, những ai đi qua cửa Tây vào thành Bắc Kinh nhất định cũng sẽ phải đi qua chỗ này, khách tất nhiên không thiếu, hắn nhờ vào cái quán trà nhỏ này mà sống từ đời này qua đời khác.

Âm thanh vó ngựa lộc cộc truyền đến, trên đường nháo nhiệt theo sau đó là nữ tử hồng y đầu đội nón lá bộ dạng phong trần, hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao, ''Lại tới buôn bán.''

''Mang tới một chén trà!'' Nón lá hạ xuống là một âm thanh dễ nghe, như núi ngọc vỡ, như sương đọng trên hoa sen, hắn cảm thấy mình cũng sắp vì âm thanh này mà thích nữ nhân đó, bất quá trong lời nói có chút lãnh đạm cũng tốt.

Nghe như người có tiếng tăm, so với bề ngoài nữ tử này cũng không kém. Tôn Đại Lang nổi lòng hiếu kỳ, nhưng nhìn thấy thanh kiếm của nữ tử kia, hắn đem tò mò trong người nén xuống, kinh nghiệm cho hắn biết, đẹp có thể nhìn, nhưng mạng vẫn phải giữ, không gì là không thể xảy ra.
Đầu năm nay, người trong võ lâm và quan sai cũng không dễ chọc tới, cẩn thận vẫn hơn một chút.

''Được rồi!'' Tôn Đại Lang làm xong việc của mình! Bưng chén trà đến cẩn thận để trước mặt nữ nhân, được mỹ nhân ôn nhu đãi ngộ đặc thù.

Trong lúc nữ tử uống trà thì có người lạ đến, trên người tản ra sát khí, ánh mắt hắn hung tợn ai nhìn cũng biết, hơn nữa rất có thể là ân oán giang hồ, cẩn thận bưng trà lên, sau đó hắn bĩnh tĩnh ra sau quầy.

Giang hồ có quy tắc giang hồ, nếu vì thù oán giang hồ mà liên lụy đếm dân thường, có mạng trả mạng, có tiền trả tiền. Hắn cũng không phải lo!

Kèm theo âm thanh kong kong kong keng, cùng vận luật khiến hắn cũng biết rõ, cái này nhất định là đang hủy quán trà của mình, ai! Tuy nói là sẽ đền, nhưng cũng sẽ khiến việc làm ăn của mình trễ nãi, có thể đến chỗ đất trống khác được không a!
Đúng rồi, Tôn Đại Lang nhớ đến mũ nhân có giọng nói êm tai kia vẫn còn ở đây, có bị thương gì không a! Kết quả lén thò đầu nhìn một cái, quạt nhiên người này thật lạnh lùng nha, là nghé con không sợ cọp hay là người có gan lớn vậy, hiển nhiên là cái sau rồi, bởi vì vụn gỗ đều bay về phía nàng, nhưng lại bị nguồn lực lượng vô danh cản lại, xem ra đây là nội lực rồi!

Nữ tử đang uống trà kia chính là Luyện Nghê Thường, chuyến đi này là vì nàng nhận được cấp báo của Nhạc Minh Kha, chuẩn bị đến kinh thành tìm hiểu. Nhưng khi vừa đến gần đất kinh thành lại gặp phải chuyện này, coi chừng quán lại có biểu hiện như không thèm coi, dưới chân thiên tử bất quá cũng như vậy, còn dám mưu toan cướp đất Minh Nguyệt Hiệp.

''Thiếu chủ, đường đến kinh thành còn hơn 2000 dặm nữa, đường xá xa xôi, cho dù đi hơn ngàn dặm cũng phải tốn phí nói chuyện mất thời gian, cần gì như vậy không phải phía trước có người đi do thám rồi sao. Nhạc đại nhân cũng đã nhận lời với chúng ta trước.''
Thấy thiếu chủ không chút giao động Mục Cửu Nương liền nói tiếp, "Thiếu chủ, hiện tại ngài là trụ cột Minh Nguyệt Hiệp, có nhiều người rất muốn lấy mạng ngài, nếu gặp bất trắc, vậy phải làm sao?" Mục Cửu Nương muốn khuyên thiếu chủ không nên cố chấp bỏ đi chủ ý này, nhưng nàng cũng biết chỉ cần là chuyện thiếu chủ đã quyết, trước có khuyên thế nào thì tính tình vẫn cố chấp như là lão trại chủ, chín con trâu cũng kéo đi không được cái tính này. Thật ra nàng cũng hiểu trong lòng thiếu chủ hiện tại, dù sao cũng đã qua 5 năm thiếu chủ cũng chỉ ở trong Minh Nguyệt Hiệp chờ đợi, dường như không cam lòng cứ nửa năm mới nhận tin được một lần.

Ánh mắt Mục Cửu Nương khiến Nghê Thường có chút ngượng ngùng, nhưng giọng vẫn cứng rắn vờ như thản nhiên. "Ý ta đã quyết." có lẽ đúng như Cửu Nương nói, mình không thể nhịn nổi, 5 năm qua trừ mấy phong thư kia, thì cứ như trong thế giới của mình dường như chưa xuất hiện người nào như vậy. Mình đối với nàng rõ ràng là thích nhưng lại cứng rắn vờ như không thích, đè nén tình cảm của chính mình, cái tên không tim không phổi kia vẫn cứ tiêu dao như cũ.
Phần lớn ở phương bắc coi như là của Nhật Nguyệt thần giáo, mình lại đến kinh thành, dọc theo con đường này nàng không tin là cái con người kia sẽ không lộ mặt.

Mang chút tự do cũng tâm tình mong đợi, Nghê Thường đến kinh thành, một đường đi thẳng. Ngươi nói Đông Phương có biết hay không, từ lúc Nghê Thường bước ra khỏi Minh Nguyệt Hiệp, đường đi của nàng, mọi chuyện không gì là không cẩn thận bày ra trước mặt Đông Phương, không phải Đông Phương muốn yên lặng, chỉ là do Đông Phương quá bận rộn nhiều việc, 5 năm qua căn bản không có thời gian thả lỏng nghỉ ngơi, đến thăm Nghê Thường một chút.

"Nàng đến!" Mặc đồ rực rỡ Đông Phương không chịu nổi gò bó, nàng hiện tại có tâm tình đợi không nổi, muốn đến xem người đã chia xa 5 năm kia, cảm tình đã từng xa lạ đó, cũng không hề biến mất theo thời gian, ngược lại vì mỗi đêm mà trăn trở, đóng kín mỗi phong thư mà khắc trong lòng, càng thêm nhiều hơn.
===///===

Tác giả có lời muốn nói

Đông Phương ở Hà Bắc, Nghe Thường ở Tứ Xuyên, cách cả ngàn dặm, ở thời đó đường đến nhanh nhất chỉ có cưỡi ngựa, các nàng thật gian nan quá.