Đông Phương Thần Thám

Chương 228: Đến thăm nhà họ liễu



Sau lưng Hầu Hồng, Viên Huệ Nga vừa mới tạm biệt không lâu nhưng thực tế vẫn chưa đi, bà ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bóng dáng Hầu Hồng đi xa, sau khi Hầu Hồng vào cửa hàng gia vị, Viên Huệ Nga còn muốn tiến lên quan tâm một chút, thuận tiện lôi kéo làm quen, nhưng mà chuyện xảy ra sau đó làm bà ấy bất ngờ, bà ấy cũng chính mắt nhìn thấy từ đầu đến cuối, cũng có thể nói bà ấy là người đầu tiên nhìn thấy Hầu Hồng chết đi.

Viên Huệ Nga cực kỳ khiếp sợ, hai chân như nhũn ra, đều không biết nên đến gần hay không, do dự vài giây, bà ấy vẫn không có dũng khí liếc nhìn thi thể của Hầu Hồng, chỉ có thể cao giọng la lên đã xảy ra chuyện, làm bảo vệ của chợ và những người khác đến xử lý, còn mình thì lập tức vòng sang một bên, từ một con đường nhỏ khác mà chạy ra khỏi chợ.

“Thật là đáng sợ, thật sự là đáng sợ!”

Viên Huệ Nga vừa đến cửa nhà là không ngừng quát to, thất hồn lạc phách, ông xã của bà ấy là Liễu Xương Thụ đang ở nhà đọc báo chí, cực kỳ nghi hoặc với biểu hiện của vợ, liền hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Viên Huệ Nga thấy trên bàn có một ly nước trong liền cầm lấy, bà ấy ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch mới thoáng bình tĩnh chút. Bà ấy ngồi bên cạnh Liễu Xương Thụ, kể lại từ đầu đến cuối chuyện mình chứng kiến Hầu Hồng bị móc vịt nướng giết chết ở chợ.

Liễu Xương Thụ nghe xong, tao nhã buông báo chí trong tay xuống, cau chặt mày. Đối với cái chết của Hầu Hồng, thật ra ông ta cũng không để ý mấy, bởi vì thật ra mình cũng không thân với người phụ nữ đó cho lắm, nhưng ông ta nghĩ tới lời tiên đoán của con trai của mình - Liễu Tiểu Quyền. Nếu nói trước kia, ông ta cảm thấy con trai ở nhà toàn nói hươu nói vượn, nhưng lần này tự mình trải qua, lại không khỏi không tin.

Trong lời tiên đoán trên đường cáp treo ở đảo Khỉ, trình tự tử vong mà Liễu Tiểu Quyền từng nói giống hệt với trình tự hiện giờ, nếu là như vậy thì ngay cả gia đình mình cũng đang bị đặt trong tình thế nguy hiểm, điều này làm ông ta không rét mà run.

Bên kia, sau khi đoàn người Trần Thiên Vũ rời khỏi nhà họ Quý, liền tổ chức một cuộc họp thảo luận ngắn gọn về vụ án, lúc ấy, bọn họ vẫn chưa biết Hầu Hồng đã bỏ mạng ở chợ ngay sau khi bọn họ rời đi không lâu.

“Nhất Đình, về phía Phó Cục trưởng Quý, từ cậu phụ trách sự an toàn của nhà bọn họ, đồng thời cũng phải tiến hành giám thị cần thiết, cậu hiểu được ý của tôi rồi chứ.” Trần Thiên Vũ dặn dò đầu tiên.

Lý Nhất Đình gật đầu, cộng sự với nhau lâu như vậy, chút ám chỉ ấy, ông vẫn hiểu được, không cần phải nói hẳn ra, bây giờ, bảo vệ tất cả người bị hại là việc phải làm, nhưng cũng cần tăng thêm phòng bị. Nói cách khác, chỉ cần bọn họ không chết thì tức là có hiềm nghi.

“Vậy còn gia đình Liễu Tiểu Quyền thì sao, nếu dựa theo trình tự thì sắp đến lượt nhà cậu ấy rồi.” Thẩm Minh Nguyệt nói xen vào, đồng thời cũng bởi vì Liễu Tiểu Quyền là bạn mình nên tốt xấu gì thì cô vẫn muốn quan tâm đến anh ta một chút.

Trần Thiên Vũ rất tán thành lời nói của Thẩm Minh Nguyệt, ông tiếp tục phân tích: “Ngoài lý do nhà họ Liễu cũng gặp nguy hiểm ra, cũng tới lúc chúng ta nên đi gặp Liễu Tiểu Quyền rồi, dù sao chuyện này cũng là nhờ cậu ta phát hiện ra đầu tiên, tình hình thực sự của cậu ta rốt cuộc như thế nào, chúng ta bây giờ không ai nói rõ được cả, cho nên chúng ta phải đến đó, xem ngày thường, rốt cuộc cậu ta đã sinh hoạt trong hoàn cảnh như thế nào, có lẽ sẽ có ích cho chúng ta.”

Thẩm Minh Nguyệt cực kỳ đồng ý, cười nói: “Đội trưởng nói đúng, vậy chúng ta đi bây giờ chứ?”

“Đừng nóng vội, hãy nghe anh nói trước đã...”

Trần Thiên Vũ không vội vàng, làm tổng đội trưởng Bắc Đình, đạo lý đối nhân xử thế này, ông cũng phải quan tâm, không thể nói đi nhà ai là đi ngay được. Đối phương đâu phải tội phạm, cũng chưa bị hại, hoàn toàn có thể không để ý tới Bắc Đình, hơn nữa đối với những gì mà Liễu Tiểu Quyền nói, người trong gia đình ấy dường như đều lơ đễnh, nếu tùy tiện quấy rầy, rất có thể sẽ làm cho cuộc trò chuyện trở nên cực kỳ khó khăn.

Đầu tiên, Trần Thiên Vũ gọi cho Khang Thoa một cuộc điện thoại, để anh ta trực tiếp chạy tới nhà họ Liễu để hội hợp với mình, hy vọng có thể sử dụng năng lực trí nhớ của Khang Thoa, cố hết sức nắm giữ tất cả chi tiết về nhà họ Liễu.

Tiếp theo, ông bảo Thẩm Minh Nguyệt liên hệ với Liễu Tiểu Quyền, Trần Thiên Vũ biết hai người họ quen biết rất nhiều năm, Liễu Tiểu Quyền lại luôn có hảo cảm với cô, làm việc cũng khá dễ dàng. Quả nhiên, đối với cuộc hẹn với Thẩm Minh Nguyệt, qua điện thoại, Liễu Tiểu Quyền lập tức đồng ý để văn phòng thám tử Bắc Đình đến nhà anh ta làm khách, hơn nữa còn cam đoan cha mẹ của mình sẽ ở nhà chờ.

Trên thực tế, đối với Liễu Tiểu Quyền mà nói, đây đúng là cơ hội mà mình tha thiết ước mơ, thứ nhất là Thẩm Minh Nguyệt chủ động tìm mình, quan trọng hơn là cuối cùng cũng có người bằng lòng tin tưởng và nghe anh ta nói, lại còn là văn phòng thám tử Bắc Đình tiếng tăm lừng lẫy nữa, nếu bọn họ thật sự có thể giúp đỡ mình, đánh vỡ lời tiên đoán để cứu tính mạng gia đình mình thì mới thực sự có hy vọng.

Sau khi tắt điện thoại, Liễu Tiểu Quyền cố lấy dũng khí đi tìm cha của mình là Liễu Xương Thụ, kể rõ chi tiết cuộc đối thoại với Thẩm Minh Nguyệt. Anh ta vốn tưởng rằng cha nhất định sẽ phản đối, thậm chí ngay cả biện pháp đối phó cha, anh ta cũng đã nghĩ tới rồi, nhưng điều làm anh ta kinh ngạc chính là cha không nổi giận hoặc là không để ý tới như mọi khi, ngược lại còn ngầm thừa nhận ngày hẹn nữa.

Thật ra, Liễu Xương Thụ cũng nghe thấy danh tiếng của Bắc Đình, nhưng ông ta không muốn tiếp xúc quá nhiều với Bắc Đình, dù sao ông ta cũng là người điều hành một tập đoàn, trong công việc khó tránh khỏi vài hành động ngầm khó nói, nằm cạnh chính sách và pháp luật. Dù mình cực kỳ cẩn thận, tận lực không phạm pháp, càng không thể làm chuyện gì trái pháp luật, nhưng vẫn có rất nhiều điều không thể để lộ ra bên ngoài, cho nên ông ta vẫn không hy vọng tiếp xúc nhiều với thám tử.

Nhưng lúc này, ông ta lại không thể không làm như vậy, cái chết của Hầu Hồng đã chứng minh lời tiên đoán của con trai là Liễu Tiểu Quyền, nếu cứ tiếp tục như vậy thì mình và gia đình sẽ khó có thể may mắn thoát khỏi, không ai có thể chịu được điều đó cả. Mà chính ông ta, đối với chuyện này hiển nhiên bất lực, nhưng nếu chỉ vì lời tiên đoán mà đi báo cảnh sát thì khẳng định sẽ không được bảo vệ, nếu muốn có đường thoát thì thật đúng là phải dựa vào các thám tử đó rồi. Cho nên, cuộc điện thoại của Thẩm Minh Nguyệt đến rất đúng lúc, trong lòng Liễu Xương Thụ coi như là được một chút an ủi.

Đoàn người Trần Thiên Vũ và Khang Thoa hội hợp ở dưới tầng nhà họ Liễu, rồi cùng nhau đi vào nhà Liễu Tiểu Quyền. Bởi vì Liễu Tiểu Quyền đã nói rõ với cha mẹ, nên về chuyện Bắc Đình đến thăm, Liễu Xương Thụ và Viên Huệ Nga không cảm thấy bất ngờ, trong lòng cũng đã chuẩn bị xong.

Liễu Xương Thụ vẫn ngồi giữa sofa như trước, dựa vào lưng ghế mà cười nói: “Tôi đã sớm nghe nói về danh tiếng của Bắc Đình rồi, thật là hiếm khi các vị lại đến cửa thế này, nhà của chúng tôi thật sự là vinh hạnh quá!”

Lý Nhất Đình liên tục xua tay, tiếp lời: “Tổng giám đốc Liễu, ngài đừng khách khí quá, chúng tôi cũng biết sự nghiệp của ngài cực kỳ thịnh vượng, hôm nay chúng tôi mạo muội đến đây, quả thật đã quấy rầy, làm chậm trễ thời gian của ngài, thật ngại quá.”

“Nói gì vậy chứ, dù tôi có bận thế nào cũng đâu bận bằng thám tử các anh, khẳng định còn có rất nhiều vụ án khó giải chờ các anh xử lý đấy.”

Hai bên đều rất khách sáo, điều này làm cho Trần Thiên Vũ có chút sốt ruột, bọn họ đến đây đâu phải để tâng bốc lẫn nhau chứ, vì thế, ông nháy mắt với Thẩm Minh Nguyệt một cái.

Thẩm Minh Nguyệt ngầm hiểu, túm ống tay áo của Liễu Tiểu Quyền rồi hỏi: “Lần trước, lúc chúng ta rời khỏi đảo Khỉ bằng đường cáp treo, lời tiên đoán của cậu rốt cuộc là thật hay giả, bây giờ cậu có thể xác định không?”

Nghe thấy Thẩm Minh Nguyệt hỏi mình, trong lòng Liễu Tiểu Quyền cực kỳ ngọt ngào, chẳng qua trước mặt cha mẹ và nhiều người như vậy, anh ta vẫn phải khắc chế cảm xúc kích động trong lòng, nghiêm trang mà trả lời: “Nói thật, lời tiên đoán kia chỉ là tự động hình thành trong đầu của mình thôi, mình cũng không thể phán đoán rốt cuộc nó là thật hay giả, nhưng có một điều mình có thể xác định, chính là chuyện đang xảy ra bây giờ cực kỳ giống với những gì mình đã nhìn thấy.”

Vào chính đề là dễ nói chuyện rồi, Lý Nhất Đình lại hỏi vài chuyện mà Liễu Tiểu Quyền đã trải qua trên đảo ngày đó, hỏi cực kỳ cẩn thận. Trước đó, bọn họ vẫn luôn lơ đễnh, chỉ là nghe sơ qua, đến bây giờ mới xem như coi chuyện này trở thành điểm đột phá lớn nhất, cho nên dù Lưu Tiểu Quyền kẻ lể dài dòng, cũng không có ai ngại anh ta dông dài cả.

Trong lúc Liễu Tiểu Quyền nghiêm túc thuật lại, Trần Thiên Vũ tiến đến bên cạnh Liễu Xương Thụ, lén lút thấp giọng hỏi ông ta một vấn đề: “Tổng giám đốc Liễu, ông tin tưởng lời nói bây giờ của con trai ông không?”

Liễu Xương Thụ và Viên Huệ Nga nhìn nhau một phen, do dự hồi lâu, cuối cùng hơi hơi gật đầu.

Thấy lạ như thế, trong lòng Trần Thiên Vũ rất khó hiểu, nghe Thẩm Minh Nguyệt nói, cha mẹ Liễu Tiểu Quyền luôn cười nhạt những lời nói về siêu nhiên của con trai, cho nên trước khi tới đây, ông có chút băn khoăn, cũng chuẩn bị không ít, nhưng không ngờ Liễu Xương Thụ và Viên Huệ Nga lại thay đổi nhanh như vậy, trong chuyện này chắc chắn đã xảy ra biến cố gì đó, bằng không sẽ không thế này.

Liễu Tiểu Quyền một hơi kể lại những gì mình nhìn thấy, nói xong thì miệng khô lưỡi khô, liền đứng dậy đi rót nước uống. Mượn cơ hội này, Khang Thoa đi cùng anh ta, trên thực tế là muốn nhân cơ hội kiểm tra tình hình nhà họ Liễu xem sao.

Diện tích nhà Liễu Tiểu Quyền không nhỏ, chỉ riêng phòng ngủ đã có bốn gian, Liễu Xương Thụ và vợ Viên Huệ Nga một gian phía Nam, Liễu Tiểu Quyền và em gái Liễu Nhứ Nhi ở hai gian phía Bắc, Ngoài ra còn có một phòng nhỏ hơn ở phía Đông, ngày thường không ai ở, nên làm thành phòng sách. Bên trong có một giá sách, nhưng thật ra cũng không nhiều sách lắm, nhưng lại có một giá vẽ hình tam giác được đặt bên cạnh bức tường, trên đó còn có một bức tranh chưa khô.

“Đây là tranh em vẽ đấy, đẹp không?” Liễu Nhứ Nhi theo Khang Thoa vào phòng sách không biết từ khi nào, lúc anh ta sắp chạm tay vào bàn vẽ, cô bé mở miệng hỏi.

Khang Thoa nhìn cô bé đáng yêu trước mặt, vẻ nghiêm túc đột nhiên thả lỏng rất nhiều, liên tục tán dương: “Đẹp lắm, một bức tranh vải Canvas lớn thế này, không ngờ một cô bé như em lại có thể vẽ được, em lợi hại lắm đấy.”

Nghe thấy lời ca ngợi, khóe mắt của Liễu Nhứ Nhi cong lên, cô bé cười cực kỳ ngọt ngào: “Cám ơn anh đã khích lệ, đây chỉ là sở thích của em mà thôi, phòng sách này bình thường không ai dùng, bởi vì cha thường bận bịu làm việc bên ngoài, về nhà cũng chỉ ngồi trên sofa trong phòng khách để đọc báo chí và xem tivi, mà anh trai em thì căn bản không thích đọc sách, cho nên gian phòng này đã trở thành phòng vẽ tranh của em rồi.”

Liễu Nhứ Nhi chủ động cầm lấy một vài tác phẩm đã hoàn thành trên bàn, bày ra trên sàn nhà để Khang Thoa thưởng thức. Còn Khang Thoa thì hưng trí dạt dào mà quan sát, thỉnh thoảng bình luận những câu tự nhiên đều là khích lệ tài năng hội họa của Liễu Nhứ Nhi. Chẳng qua, đối với hội họa thì Khang Thoa không đặc biệt lành nghề, anh ta chỉ là thấy đẹp nên mở miệng khen thôi, quan trọng là anh ta đã tìm được một điểm đặc biệt trong các bức tranh này, nên muốn mượn cơ hội nhìn kĩ từng bức một.

Quả nhiên, sau khi xem xong toàn bộ bức tranh mà Liễu Nhứ Nhi bày ra, Khang Thoa phát hiện ra một chuyện kỳ quái, đó là các bức tranh này tuy rằng mang phong cách kỳ dị, trình độ cũng so le không đồng đều, nhưng nội dung bức tranh đều là động vật trừu tượng, không bức nào là ngoại lệ cả. Có những loài động vật mãnh thú như hổ, sư tử, cũng có loại hình dịu ngoan như thiên nga, chuột túi, nhưng đều không vẽ cả thân hình động vật ra, nương theo sắc điệu bối cảnh, các loài động vật này trên tấm vải đều có vẻ rất trừu tượng, mơ hồ không rõ, có lẽ chỉ có thể phân rõ qua hình dáng và cảm giác thôi.

Khang Thoa cực kỳ khó hiểu, vì thế hỏi cô bé: “Những con động vật này, tại sao em không vẽ bọn chúng rõ ràng hơn?”

“Chuyện này ấy à, bởi vì, bởi vì em muốn trừu tượng hơn, thế mới đẹp được.” Liễu Nhứ Nhi nghẹn lời, mãi mới ấp úng trả lời.

“Anh biết động vật là trừu tượng, nhưng tại sao trừu tượng thì đẹp thế?” Khang Thoa tiến thêm một bước hỏi.

“Bởi vì cái đẹp mông lung mới là cái đẹp thực sự, nếu đều vẽ hết ra thì không trừu tượng đâu!”

Dù Liễu Nhứ Nhi vẫn đang cười, nhưng biểu cảm đã hơi xấu hổ, đối với câu hỏi của Khang Thoa, cô bé không thể đáp lại. Mà Khang Thoa cũng lập tức không hỏi tới cùng nữa, dù có lặp lại mấy lần thì câu trả lời vẫn là trừu tượng, mông lung, nhưng mình hỏi rốt cuộc vì sao lại vẽ tranh theo kiểu này thì Liễu Nhứ Nhi căn bản không nói nên lời, cuối cùng lại trở về điểm ban đầu.

Lại dạo qua một vòng, toàn bộ bố cục căn nhà của gia đình họ Liễu đã được lưu vào trong đầu, Khang Thoa liền quay về phòng khách.

Trong lúc ấy, Viên Huệ Nga nói rõ với văn phòng thám tử Bắc Đình về chuyện mình tận mắt nhìn thấy Hầu Hồng bị móc đâm chết ở chợ. Bà ấy vốn đã bị kinh hách, giờ lại kể lại, dường như khung cảnh ấy tái hiện trước mắt vậy, hai mắt trừng rất to, cứ nghĩ tới chợ là cả người lại khẽ run rẩy, Liễu Xương Thụ đau lòng mà cầm lấy tay vợ, sau khi bà ấy nói xong, ông ta không ngừng an ủi.

Xem ra vận rủi chẳng những không ngừng mà còn càng ngày càng bám sát hơn, đoàn người Trần Thiên Vũ cảm thấy áp lực trầm trọng, bọn họ thật không ngờ, vừa mới gặp phu nhân Hầu Hồng của Phó Cục trưởng Quý xong, thế mà khi sau tạm biệt không lâu, bà ấy đã bất ngờ qua đời rồi, điều này làm bầu không khí vốn không tệ trong nhà họ Liễu đột nhiên chìm vào yên lặng.

“Được rồi, hôm nay chúng ta chỉ nói đến đây thôi!” Lý Nhất Đình biết lẽ, kết thúc cuộc đối thoại này, nói với Liễu Xương Thụ: “Phu nhân hôm nay đã bị hoảng sợ rất nhiều, nên ở nhà nghỉ ngơi đi, chúng tôi sẽ xếp người bảo vệ các thành viên trong gia đình ông, xin hãy yên tâm.”

Lời nói này vốn là để an ủi, nhưng lại làm Liễu Xương Thụ càng thêm bất an: “Cái gì? Bảo vệ? Ý của anh là kế tiếp tôi và gia đình tôi sẽ giống nhóm Hầu Hồng, sẽ gặp phải họa sát thân bất cứ lúc nào sao?”

Lý Nhất Đình và Trần Thiên Vũ nhìn nhau, ông không thể trả lời vấn đề này. Ông cũng biết lời mình nói có chút hấp tấp, nhưng thật lòng thì trong tình huống hiện tại, đối với nhà họ Liễu và nhà họ Quý mà nói, họ đều đang đứng mũi chịu sào, cho dù có phải làm họ lo lắng, cũng tốt hơn là đột nhiên đánh mất tánh mạng.

Cuối cùng vẫn là Thẩm Minh Nguyệt dặn dò Liễu Tiểu Quyền vài câu, bảo anh ta và người thân hãy cố gắng ở trong nhà đừng đi đâu, nếu có việc gì thì có thể liên hệ với mình bất cứ lúc nào.