Đông Phương Thần Thám

Chương 229: Tình cảnh tái hiện



Trên đường trở về, tất cả mọi người đều đầy tâm sự, áp lực chợt tăng thêm, giữ một đoạn thời gian im lặng. Lúc này, Thẩm Minh Nguyệt đột nhiên dừng chân lại, đứng tại chỗ mà ngẩn người, dần bị lưu ở phía cuối cùng của đội ngũ.

Từ khi bước vào nhà Liễu Tiểu Quyền, cô vẫn cố gắng tìm được thứ mình cần từ mọi manh mối rất nhỏ, không chỉ bởi vì vu án cấp bách mà càng bởi vì thấy được vẻ mặt và động tác của Liễu Tiểu Quyền khác với mọi khi, cô biết Liễu Tiểu Quyền đã gửi gắm và kỳ vọng cao vào mình. Hiện giờ, sự tình liên quan đến sự sống chết của anh ta và gia đình, là bạn cùng trường nhiều năm, Thẩm Minh Nguyệt hết lòng hết dạ hơn bất cứ lúc nào.

Trên đường về, cô vẫn luôn nhớ lại những gì vừa mới xảy ra ở nhà họ Liễu, dáng vẻ của Liễu Tiểu Quyền, những lời mà cha anh ta nói, còn có động tác của mẹ anh ta nữa, tất cả đều hiện lên trước mắt, trong phòng khách không tính quá rộng rãi ấy, trong tám người ngồi ngoài Liễu Nhứ Nhi ra, có vẻ hơi chật chội, mỗi người giơ tay nhấc chân đều không được tự nhiên cho lắm, nên khiến cô dễ dàng bắt giữ được một điều rất nhỏ.

“Đội trưởng, mọi người chờ đã.” Đột nhiên, cô nghĩ đến điều gì, mở miệng gọi lại đồng đội của mình.

Liễu Nhất Đình quay đầu, mới phát hiện Thẩm Minh Nguyệt vừa mới đi cùng nhau mà giờ đã cách đội ngũ khoảng bảy, tám mét, trong đôi mắt còn phát ra ánh sáng, dường như có nhận định nào đó, vì thế ông liền hỏi: “Minh Nguyệt, em đã phát hiện ra điều gì à?”

Thẩm Minh Nguyệt không lập tức trả lời, trong đầu nhanh chóng loát lại tình hình ở nhà họ Liễu và cả lời nói của Liễu Tiểu Quyền tại buổi họp lớp, rồi mới sắp xếp suy nghĩ và nói: “Quả thực là em có phát hiện ra một chuyện, Viên Huệ Nga ngồi phía trước Liễu Tiểu Quyền hình như đang mang thai.”

“Cái gì? Mang thai, điều đó không có khả năng đâu!” Liễu Tử Thần cực kỳ giật mình: “Viên Huệ Nga ít nhất đã bốn mươi tuổi rồi, sinh con lúc này rất nguy hiểm, hơn nữa, bà ấy có cả trai gái, hình như cũng đâu cần thêm đứa nữa!”

Thẩm Minh Nguyệt tất nhiên sẽ hiểu rõ phỏng đoán như vậy không đủ sức thuyết phục, cô cũng không rõ tại sao Viên Huệ Nga và Liễu Xương Thụ lại muốn có con thứ ba ở tuổi này, cô chỉ có thể nói rõ mọi lý do mà mình đã phát hiện.

Thứ nhất, Viên Huệ Nga làm vợ của một ông chủ công ty đầu tư phát triển bất động sản, cho dù không cần cùng Liễu Xương Thụ quản lý tập đoàn, nhưng vẫn cần phải chú ý khí chất và hình tượng, giống như Hầu Hồng - vợ Phó Cục trưởng Quý Trác, khi ra ngoài là nhất định phải mang dáng vẻ chỉn chu, không thể khiến chồng mất mặt. Mà ban nãy lúc bọn họ đến nhà, Viên Huệ Nga lại mặc một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, nếu nói rằng vì là ở nhà mình nên không cần chú ý, nhưng trước khi văn phòng thám tử Bắc Đình đến thăm, Thẩm Minh Nguyệt đã nói với Liễu Tiểu Quyền rồi, cha mẹ anh ta đã biết việc này cho nên cố ý ở nhà chờ, sẽ không vội vàng đến mức không có thời gian thay quần áo khác, chỉ có thể chứng tỏ rằng bà ấy không giống kiểu người hay mặc đồ bó sát hoặc là kiểu không thoải mái.

Thứ hai, trước khi gặp Hầu Hồng, Viên Huệ Nga đã lòng vòng ở chợ một đoạn thời gian, nhưng vẫn chưa mua thức ăn gì về, căn cứ vào sự quan sát của Khang Thoa, trong phòng bếp trống rỗng, bởi vậy nên Thẩm Minh Nguyệt sinh ra nghi hoặc, một người không mua thức ăn thì đi chợ làm gì? Nếu nói sau đó bởi vì muốn nói chuyện với Hầu Hồng nên chậm trễ, lại bởi vì Hầu Hồng đột tử mà bị hoảng sợ, phải chạy về ngay, vậy tại sao trước đó vẫn tay không? Cho nên cô cố ý lén hỏi Liễu Tiểu Quyền, đối phương trả lời rằng gần đây gia đình họ có mời bảo mẫu đến nấu cơm, mẹ đi chợ chẳng qua là ở nhà mãi nhàm chán, nên đi dạo lung tung mà thôi. Dựa vào điểm này là có thể nghe ra Viên Huệ Nga sắp tới ngoài chuyến đi du lịch ra, vẫn đều ở trong nhà, hình như là cố ý tĩnh dưỡng.

Thứ ba, căn cứ điều tra, nhà họ Liễu gần đây đã mua một căn nhà xa hoa gần trường tiểu học tốt nhất thành phố, cũng chính là khu học chính. Liễu Tiểu Quyền đã ra trường rồi, mà Liễu Nhứ Nhi tuy rằng tuổi không lớn, nhưng mà đã tới lúc học tiểu học, lúc này mới mua một căn nhà còn chưa trang hoàng, khẳng định là không kịp. Vậy rốt cuộc căn nhà gần trường tiểu học ấy là chuẩn bị cho ai vậy?

“Là chuẩn bị cho đứa trẻ thứ ba!”

Lý Nhất Đình lập tức hiểu ra, nếu là hai manh mối đầu thì vẫn chưa thể xem như bằng chứng, vậy manh mối thứ ba chỉ có thể giải thích như vậy. Từ góc độ y học, không có báo cáo siêu âm thì không thể kết luận một người mang thai, nhưng mà từ góc độ trinh thám thì chỉ cần lý do đầy đủ, suy luận thích hợp, mặc dù không có chứng cứ, nhưng cũng có thể coi làm manh mối quan trọng để phá án, đợi đến lúc thực sự muốn dùng, lấy chứng cứ sau cũng không muộn.

Xét thấy tình hình tái hiện lại hiện trường ở quảng trường Uyển Hải rất thành công, để cho họ tìm được căn nguyên ở đài phun nước, Trần Thiên Vũ vẫn để Vạn Vĩnh Khôn ở đó phụ trách tiếp tục truy tra, còn ông sẽ dẫn những người khác đến thẳng nơi mà xảy ra vụ án thứ nhất - công viên Tân Giang.

Công viên Tân Giang, thảm thực vật xanh trải dài trên bất kỳ ngóc ngách của công viên, khiến bất cứ ai đi vào đều cảm thấy vui vẻ thoải mái, là nơi hun đúc tình cảm sâu đậm, cho nên cả ngày, nơi này không hề người ít. Những người cao tuổi đến đây tản bộ, tâm sự câu cá, bọn trẻ ở đây chạy trốn, chơi diều, còn người trưởng thành thì sẽ đến công viên để thả lỏng, giải trừ áp lực mà mình gặp được trong công việc.

Lúc ấy, ông lão ấy đã ngồi bên bờ hồ để thả câu, căn cứ vào lời miêu tả của người nhà ông ấy thì vị trí này gần như là cố định, hầu như lần nào, cụ ông cũng lựa chọn nơi này để câu cá, còn về nguyên nhân thì người trong nhà tỏ vẻ không rõ lắm, có lẽ là vì quen thuộc với vị trí này, cách cây cối cũng gần, có thể tránh ánh nắng chói chang mỗi khi mặt trời lên cao.

Trần Thiên Vũ bảo Lưu Tử Thần vào vai ông lão, ngồi ở nơi mà ông ấy đã gặp chuyện không may, sau đó dặn Lý Nhất Đình tìm đến một chiếc thuyền nạo vét, dẫn theo Lý Nhất Đình lên thuyền, chạy đến giữa hồ. Từ trên thuyền nhìn ven bờ vẫn là có chút khoảng cách, ông bảo người chèo thuyền lái thuyền chậm rãi đến gần bờ, thẳng đến vị trí mà ngày đó gặp chuyện không may.

Dưới nước rất bình tĩnh, một vài con cá nhỏ đang sôi nổi nhảy lên, nhưng không gây ảnh hưởng cho thuyền đang chạy, nhưng dưới nước vẫn không hề ít nước bùn và rác rưởi, trông khá vẩn đục, anh công nhân kia mà ở dưới nước thì sợ là không thể thấy tình hình bên trên, không thể nhận ra mà tránh né dây câu đang móc về phía mình, càng không thể tính toán làm sao cho hai chiếc thuyền suýt nữa va vào nhau.

Trần Thiên Vũ cảm thấy tất cả đều rất bình thường, không ai có thể cố ý gây ra được. Ví dụ như chiếc cần câu và dây câu kia cực kỳ dài, nếu muốn tính toán chuẩn xác lực đạo để tạo đúng đường cong, bay đến đúng vị trí trên mặt nước thì khả năng rất thấp, làm sao có thể cố tình đánh trúng bên mặt công nhân chứ? Anh công nhân không hay ho kia cũng chỉ là mang bản năng cầu sinh mà thôi, không ngờ “âm soa dương thác*” bị móc câu của cụ ông móc phải, cụ ông bởi vậy nên bị hoảng sợ, lại thêm thân thể vốn không khỏe mạnh gì, chân mềm xuống, bị ngã đập đầu.

* Âm soa dương thác: thường vì sai thời điểm, sai địa điểm mà hiểu lầm nọ nối tiếp hiểu lầm kia.

Căn cứ vào phương hướng trước mắt, nếu mình ở đây nhắm ngay móc câu kia mà nhảy xuống thì cũng không thể cam đoan gợn sóng dưới nước sẽ kéo móc câu về phía nào, cũng chưa chắc có thể kéo được dây câu, nếu vậy thì cụ ông sẽ không bị ảnh hưởng.

Ở chỗ này, Trần Thiên Vũ không thể tìm được manh mối nào có giá trị, đoàn người không hề nghỉ ngơi, mà là trực tiếp đi tới chợ thành phố HK cách đó không xa. Chợ vẫn giống như trước kia, vẫn cực kỳ náo nhiệt, không hề bị ảnh hưởng bởi cái chết ngoài ý muốn của Hầu Hồng, ngoài nhân viên quản lý chợ và những người gần đó chứng kiến ra, không ai biết địa điểm và cách chết chính xác của Hầu Hồng, họ cũng sẽ không vì một người xa lạ mà đặc biệt để ý. Hơn nữa, mua thức ăn là việc mà mỗi ngày đều phải làm, tự nhiên không quan tâm được nhiều như vậy.

Dựa theo cách nói của Viên Huệ Nga, bà ấy đã gặp Hầu Hồng ở gần nơi bán sườn, trước đó thì Hầu Hồng không bị thương gì, chẳng qua vẻ mặt có chút thất thần. Lúc ấy, Viên Huệ Nga có bước lên, thân thiết hỏi han, nhưng Hầu Hồng chỉ nói trí nhớ của mình hôm nay không tốt lắm, đầu óc phản ứng chậm, sau đó cùng bà ấy tán gẫu về việc nhà, chẳng qua đi ngược đường, trực tiếp đi vào khu gia vị sâu bên trong chợ.

Đầu tiên, Trần Thiên Vũ đi dọc theo tuyến đường mà Viên Huệ Nga nói, từ khu thịt đến khu gia vị có một chỗ rẽ, lúc ấy, Hầu Hồng đã bị trượt một cái ở chỗ này, ngã vào cái cân bên cạnh.

Hiện giờ, cái cân vẫn êm đẹp đặt ở chỗ cũ, Trần Thiên Vũ ngồi xổm xuống, lấy tay chạm vào cái cân bụi bẩn, phát hiện một vật thể màu đen ở góc bên trái, diện tích không lớn, ông đến gần để ngửi, hình như có mùi máu tươi, liền đưa cho Lý Nhất Đình, bảo ông giữ lại, mang về xét nghiệm. Ở trong lòng Trần Thiên Vũ, ông đoán đó là máu từ vết thương trên đầu gối Hầu Hồng, bà ấy bị trượt chân ở đây, bị trầy da, ngã vào đầu lợn trên cân, rồi được người ta nâng dậy.

Trần Thiên Vũ thoáng rẽ phải, dò xét chỗ rẽ, phát hiện vũng nước trên mặt đất đã được lau khô, bây giờ, mặt đất cả chợ bởi vì tai nạn ấy nên đã được xử lý rất đúng lúc, nhân viên vệ sinh sẽ đến dọn dẹp bất cứ lúc nào.

Trần Thiên Vũ đi vào cửa hàng gia vị, nhìn thấy ông chủ trẻ tuổi khoảng ba mươi tuổi kia, hỏi anh ta về tình hình của Hầu Hồng lúc đó. Nhưng ông chủ ấp úng, lại không nói rõ được, bởi vì anh ta nói sau khi chân Hầu Hồng bị thương, mình đã đi tìm băng keo cá nhân, chuyện xảy ra sau đó thì anh ta hoàn toàn không biết, chỉ khi trên đường về thì chính mắt nhìn thấy móc sắt cắm trên cổ Hầu Hồng.

Ông chủ cửa hàng gia vị bán rất nhiều chủng loại, anh ta thích mở gói các loại sản phẩm dễ bán để khách hàng có thể tự thử nhấm nháp, cũng có thể làm ra lựa chọn lý tưởng cho bản thân, giống như gói bột ớt kia vậy, giống như rất nhiều loại bột khác, để lộ trong không khí. Cái mũi đến gần hơn một chút là có thể ngửi thấy mùi hương khá kích thích, khẳng định người bình thường sẽ không nhịn được.

Cuộc trao đổi với ông chủ làm Trần Thiên Vũ biết được từng cử động của Hầu Hồng trước khi mất, nơi này là góc rẽ, Hầu Hồng đầu tiên là ngã ở đây, sau đó lại bị sặc bởi bột ớt, không mở mắt ra nổi, luống cuống quay về khu hải sản nguy hiểm.

Ở đây thì không có vấn đề gì khác, đoàn người Trần Thiên Vũ liền ra về, đường đi vẫn là con đường mà Hầu Hồng đã lần mò khi bị sặc ớt, con cua vẫn du lịch trong bồn nước, còn quạt điện đã được thay mới.

Chỉ lò quay vịt là khiến ông chú ý, không phải là Trần Thiên Vũ có thể nhìn ra chiếc máy này có bí ẩn gì mà là ở khu thuỷ sản này không ngờ lại bán vịt nướng, ông cảm thấy cực kỳ khó hiểu, liền bảo Lý Nhất Đình đi tìm nhân viên quản lý của công đến giải thích việc này.

Lúc này, điện thoại của ông vang lên, là Vạn Vĩnh Khôn gọi.

“A lô, Vĩnh Khôn, là tôi đây.” Trần Thiên Vũ không đặt câu hỏi, ông biết sẽ nghe được chuyện gì.

Quả nhiên Vạn Vĩnh Khôn có chút hưng phấn, anh kích động mà nói qua điện thoại: “Đội trưởng, bọn em vừa mới đi thăm dò cẩn thận, chốt mở của đài phun nước âm nhạc trên quảng trường căn bản không gần cửa tòa nhà mà là trong trung tâm điều khiển âm thanh rất xa!”

“Tốt lắm, tìm nhân viên quản lý của công ở đó, lấy bản ghi chép điều phối phụ trách, nhất là trước thời điểm xảy ra vụ án.” Trần Thiên Vũ tìm được điểm đột phá, lập tức dặn dò.

“Đội trưởng, bọn em đã lấy được rồi, nhưng quảng trường của bọn họ vừa khai trương không lâu, chế độ quản lý chưa đủ nề nếp, cho nên vào ngày đó chỉ có một người phụ trách, nhưng sau đó, gia đình người này xảy ra chuyện, chỉ đến đây một lúc rồi về, cho nên ở trung tâm điều khiển lúc ấy căn bản không ai trực cả!” Vạn Vĩnh Khôn một hơi nói xong toàn bộ manh mối mà mình đã phát hiện ra.

Trần Thiên Vũ thoáng có chút thất vọng, nhưng có manh mối vẫn tốt hơn, ông tiếp tục lệnh cho Vạn Vĩnh Khôn: “Thế à, vậy các cậu đi tìm người phụ trách kia và hỏi rõ tình hình cụ thể, điều tra cả việc gia đình anh ta xem rốt cuộc có đúng là đã xảy ra chuyện hay không, xem rốt cuộc anh ta có về nhà hay không.”

“Đội trưởng, anh có manh mối gì không?” Thẩm Minh Nguyệt quan sát thấy vẻ mặt Trần Thiên Vũ liên tục biến đổi, nên đã hỏi một câu.

Trần Thiên Vũ hơi hơi gật đầu, nói cho mọi người nghe về những phát hiện của Vạn Vĩnh Khôn về chốt mở đài phun nước âm nhạc.

Sau khi thật sự có điểm đáng ngờ, tâm tình của mọi người đều trở nên rất tốt, bọn họ tựa như đang ở trong sương mù, cuối cùng cũng nhìn thấy một chút ánh sáng, tất nhiên muốn nhanh chóng cố gắng bắt lấy nó.

Lúc này Lý Nhất Đình trở về, theo sau ông có năm người, trong đó có một người mặc âu phục, hiển nhiên là đầu lĩnh, anh ta tự xưng là giám đốc quản lý vật nghiệp, nhưng anh ta không rõ về nguồn gốc của lò quay vịt này cho lắm, hỏi đồng sự cũng không ai biết được, gần như có thể xác định chiếc máy này bị đặt ở đây mà không hề được đăng ký.

Giám đốc quản lý vật nghiệp sở dĩ dẫn theo bốn người đến chính là muốn bọn họ nâng lò quay vịt đi, để nó không chắn đường nữa. Trần Thiên Vũ không nghĩ tới lò quay vịt này lại không có chủ nhân, tiểu thương xung quanh hầu như đều nói rằng gần đây nó mới đột nhiên xuất hiện, cũng không có ai đứng hàng, bọn họ còn tưởng là ai đó đã tạm thời để ở đây.

Vậy là nó càng khả nghi, hung khí là móc đã bay từ trong lò quay vịt này ra, thế mà bây giờ lại không biết lai lịch của lò quay vịt này. Trong lòng Trần Thiên Vũ có một giả thuyết khác, có thể đây là của công hoặc là người nào đó vốn là chủ của nó, nhưng nghe nói Hầu Hồng chết vì bị móc cứa cổ, sợ phải gánh trách nhiệm cho nên chối đây đẩy, khăng khăng không biết, điều này không phải không có khả năng, cho nên ông vẫn chưa mở miệng vạch trần.

Có điểm đáng ngờ ở đài phun nước âm nhạc, mạch suy nghĩ dường như cũng rộng rãi không ít, nhưng trước mắt, trong vụ án mạng thứ nhất, dường như vẫn không tìm thấy dấu vết gì để lại, tất cả đều không giống như có dấu hiệu có người can thiệp.

Một suy luận lớn mật nhảy ra trong đầu Trần Thiên Vũ, vụ án xảy ra ở công viên Tân Giang có lẽ thật sự là ông lão bởi vì bị hoảng sợ mà ngã sấp xuống rồi chết, đó đúng là ngoài ý muốn, một loạt vụ án sau đó có lẽ cũng không có mối liên hệ trực tiếp nào. Chẳng qua bởi vì thời gian đúng dịp, lại đều trùng hợp với lời tiên đoán của Liễu Tiểu Quyền cho nên mới coi nó như vụ án thứ nhất.

Nhưng trong tình huống không có chứng cứ thì không thể nói lung tung được, vì thế Trần Thiên Vũ nói với mọi người: “Chúng ta hãy đặt vụ án ở công viên Tân Giang sang một bên, chúng ta có thể tạm thời nhảy qua, sắp xếp rõ ràng những điểm đáng ngờ đã được phát hiện ra trước đã.”