Đông Sang Có Xuân Về Chăng

Chương 13: Không phải Tần Khang.



Sau bữa ăn sáng Thừa Xuân dành rửa bác với Tĩnh Nhã cô nương. Điều này không khỏi làm bà bất ngờ và có ý định không muốn cho cô làm vì sợ bị vỡ đóng chén đĩa yêu quý của bà. Nhưng rồi sau một hồi Thừa Xuân nói mãi bà cũng để cho cô làm.

Tĩnh Nhã cô nương và Lý Tín đại huynh hai người sau khi ăn xong đã rời khỏi nhà đi đến cơ quan làm việc. Sau khi rửa đóng chén đĩa xong Thừa Xuân ra ngoài. Nhìn căn phòng chỉ có duy nhất mình cô. Trong căn nhà này chỉ mỗi Thừa Xuân là rãnh rỗi không có việc gì làm. Bởi lẽ sắp tới đây cô được công ty cho nghỉ phép một tuần với lý do Thừa Xuân vừa mới tham gia dự án lớn đã chịu thiệt thòi trong những ngày nghỉ lễ cô vẫn phải quay nên công ty dồn lịch đền bù cho cô một thể.

Trong ngôi nhà rộng lớn, nhưng chỉ có mình Thừa Xuân. Nhìn khoảng không gian vắng lặng này mà cô thở dài ra một hơi.

Thừa Xuân chán nản, cô nằm lăn lên sofa xem Tv. Tất cả các kênh đều không có chương trình hay bộ phim nào có thể níu giữ Thừa Xuân lại không quá một phút. Cô liên tục nhấn chuyển kênh mỗi đài cô xem một chút rồi tiếo tục chuyển kênh. Hành động vô thức lập đi lập lại không chủ đích làm Thừa Xuân phát chán mà ngáp dài một hơi.

Cô chợt ngước nhìn đồng hồ lòng chợt nghĩ hôm nay thời gian sao trôi qua chậm chạp như thế. Cô đã nằm ình trên sofa xem hơn cả chục chương chương trình mà thời gian chỉ mới trôi qua hơn một tiếng đồng hồ. Thừa Xuân ngao ngán cô tắt Tv đi, vớ lấy điện thoại gọi cho Tiếu Tiếu.

Sau ba hồi chuông điện thoại được kết nối. Mở màng là giọng nói mệt mỏi còn đang buồn ngủ của Tiếu Tiếu.

- Alo, Chị gọi em có chuyện gì thế? Ngơ ngơ( tiếng ngáp của Tiếu Tiếu)

- Em chưa ngủ dậy nữa à? Cũng hơn chín giờ còn gì!

Thừa Xuân hỏi thì hỏi vậy thôi chứ bản thân cô cũng biết rõ đáp án.

- Làm sao em dậy sớm được khi mà hôm qua liên tục bị chuốc rượu cơ chứ! Không có chị ở đấy mọi người đều cùng nhau ăn hiếp em. Nhất là Tần Khang, anh cứ liên tục mời em uống làm em ói mật xanh mất mặt trước mọi người.

Đầu vẫn còn cảm giác ong ong khó chịu Tiếu Tiếu vẫn cố gắng trả lời Thừa Xuân.

- Đáng sợ thế à!? Mà em uống nhiều thế có bị đau dạ dày không đấy? Nếu có thì để chị nấu trà gừng cho uống rồi sẽ hết ngay thôi!

- Em không sao! Nhưng Tần Khang có lẽ anh ta không ổn lắm. Lúc ra về em thấy anh ta còn ói ra máu nữa.

Thừa Xuân nghe xong có chút im lặng. Nhưng sau đó cô trả lời một câu khiến Tiếu Tiếu không khỏi cảm thấy bất ngờ.

- Mặc kệ anh ta đi!

Tuy ngoài miệng Thừa Xuân nói như thế. Nhưng thật ra trong lòng cô vẫn có cảm giác lo lắng. Nó trực thuộc như một thói quen kéo dài từ kiếp trước đến tận bây giờ. Tần Khang kiếp trước bị đau dạ dày rất nặng nhưng không đến nổi ói ra máu. Mỗi lần anh đau cô chỉ cần nấu cho ly trà gừng uống là sẽ hết ngay. Nhưng bị ói ra máu cũng đã đủ thấy bệnh của anh đã trở nặng đến mức nào.

Thừa Xuân lo lắng cho Tần Khang nhưng nó cũng không kéo dài được bao lâu thì đã bị chính cô dẹp sang một bên khi chợt nhớ về mục đích mà cô gọi cho Tiếu Tiếu.



- Tiếu Tiếu này! Chị muốn đi du lịch quá đi. Em coi điểm nào được chọn giúp chị đi.

Tiếu Tiếu nghe Thừa Xuân nói chợt nghệt ra.

- Chị muốn đi du lịch sao? Chị muốn đi một mình hay đi với ai khác?

- Ừm. Mấy ngày nghỉ này ở nhà chán quá chị muốn đi đâu đó cho đổi gió. Và đương nhiên là chị sẽ đi cùng em rồi.

Tiếu Tiếu bất ngờ.

- Cùng với em sao? Có thật không đấy?

Thừa Xuân hớn hở trả lời ngay.

- Đương nhiên là thật rồi! Em xem địa điểm rồi nhắn tin sang cho chị. Chị muốn ngày mấy chúng ta xuất phát luôn.

- Gấp thế sao?

- Càng sớm càng tốt! Có bảy ngày nghỉ thôi đi càng sớm chơi càng nhiều. Thôi vậy nha, mười giờ rồi chị phải đi nấu cơm đây.

Tiếu Tiếu vừa nghe Thừa Xuân đi nấu cơm cậu đã hoang mang đến tột độ. Cậu không biết Thừa Xuân từ bao giờ biết làm chuyện đây xưa giờ không phải cô chỉ chờ thức ăn mang đến rồi ăn thôi sao.

- Nhớ gửi sớm chút nha! Chị cúp máy đây.

Tắt máy điện thoại với Tiếu Tiếu xong, Thừa Xuân đã chạy vào bếp lôi những nguyên liệu mẹ cô mua hồi sáng ra chuẩn bị chế biến. Thừa Xuân quyết định nấu một bữa cơm chuẩn có món khô món canh món xào món luộc.

Lúc Thừa Xuân đang nếm nồi canh đang sôi ùng ục thì điện thoại cô có âm báo tin nhắn. Mở điện thoại ra thì mới biết đó là tin nhắn của Tiếu Tiếu gửi đến.

Địa điểm của Tiếu Tiếu chọn là Đà Nẵng- thành phố cảng biển, nơi đáng sống nhất việt nam với bãi biển đẹp và thiên đường nghỉ mát sang chảnh. Đối với lựa chọn này của Tiếu Tiếu, Thừa Xuân cũng cảm thấy rất hài lòng. Cô nhanh chống trả lời Tiếu Tiếu bằng kí hiệu " Ok" bày tỏ sự đồng ý.

Tiếu Tiếu nhận được sự đồng ý của cô đã ngay lập tức gửi địa điểm và thời gian để xuất phát vào ngày mai. Thừa Xuân liếc sơ qua, cô cố ghi nhớ và rồi tắt điện thoại tiếp tục nấu ăn.

Thừa Xuân nấu xong tất cả cũng đã mười một giờ. Vừa đúng lúc cô dọn lên những món cuối cùng đã nghe tiếng mở cửa ba mẹ cô trở về.



Tĩnh Nhã cô nương sau một buổi mệt mỏi, đã chạy về nhà nhanh nhất có thể để chuẩn bị đồ ăn. Nhưng khi bà vừa bước vào nhà đã nghe thấy mùi thơm xộc vào mũi.

Khi Tĩnh Nhã cô nương và Lý Tín đại huynh bước vào phòng bếp. Ngay lập tức họ đã chứng kiến một màn hết sức bất ngờ. Trong tưởng tượng của hai người chưa bao giờ dám nghĩ rằng có một ngày Thừa Xuân sẽ vào bếp nấu cơm cho hai người ăn.

Nhưng những điều không tưởng ấy lại trở thành sự thật. Liệu có phải là chính hai người đang mơ không.

Tĩnh Nhã cô nương cùng Lý Tín đại huynh nhìn chằm Thừa Xuân.

- Có phải là chúng ta đang mơ không?- cả hai người cùng đồng thanh.

Thừa Xuân chợt nở nụ cười. Quả thật chẳng mấy lạ khi ba mẹ cô ngạc nhiên như vậy. Vì ở kiếp trước không bao giờ Thừa Xuân chịu bước vào bếp nấu cho ai ăn thứ gì chỉ trừ Tần Khang. Kiếp này cô lại làm ngược lại tất cả nên không khỏi khiến hai người họ và cả Tiếu Tiếu bất ngờ.

- Ba mẹ không mơ đâu ạ! Là con làm thật. Thôi con mời ba mẹ dùng cơm.

Tĩnh Nhã cô nương và Lý Tín đại huynh ngồi xuống. Khi cả hai cằm đũa lên tay có cảm giác run run không dám gấp món gì. Thừa Xuân thấy thế đã thay hai người gấp lấy một cục thịt kho bỏ vào bát.

Tĩnh Nhã cô nương là người thử đầu tiên. Bà cắn một miếng rồi chép chép miệng cảm nhận mùi vị. Rồi sau đó bà đưa ngón tay lên ấn dấu like giành cho cô.

Lý Tín đại huynh thấy vậy cũng bắt đầu ăn. Cả hai người, không biết phải là đồ cô nấu quá ngon hay không mà chỉ chăm chú ăn không nói.

Thấy thế Tiếu Tiếu mở lời.

- Ba mẹ ngày mai con sẽ đi du lịch?

Tĩnh Nhã cô nương tưởng cô đi du lịch một mình để thông não sau thất tình nên không hỏi gì. Chỉ có Lý Tín đại huynh là hỏi cô.

- Con đi với Tần Khang à?

Ông vừa ăn vừa hỏi cô.

- Không! Con đi với Tiếu Tiếu.

Lý Tín đại huynh nghe câu này của cô đã dừng đùa năm giây. Sau đấy ông chỉ 'ừm' rồi tiếp tục ăn.