Đông Sang Có Xuân Về Chăng

Chương 14: Con ách chủ bài của thanh xuân.



Sau bữa ăn, Tĩnh Nhã cô nương nhất quyết không cho Thừa Xuân rửa chén. Mặc dù chính cô nói hết lời bà vẫn nằng nặc yêu cầu cô lên lầu để chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai. Đóng chén đĩa này bà không cho phéo cô đụng.

Thừa Xuân trước hoàn cảnh thế này, dù nói thế nào cô cũng chẳng thay đổi được Tĩnh Nhã cô nương. Cô đành nghe theo lời bà chuẩn bị hành lí dù chính nó vẫn còn là quá sớm.

Chuyến đi chơi Đà Nẵng này cô dự định chỉ đi khoảng 3 ngày rồi về. Kế hoạch có sự thay đổi so với lúc đầu là đi cả tuần. Vì nếu về cận ngày bắt đầu lại công việc quá thì sợ sẽ không còn đủ thời gian để nghỉ ngơi.

Thời gian không du hí không dài nên Thừa Xuân cũng không định mang theo nhiều đồ như mọi lần khác. Cô mở tù đồ mình ra nhìn những bộ đồ trẻ trung năng động mà cũng lâu lắm rồi cô không thấy. Bởi lẽ kiếp trước Thừa Xuân vì Tần Khang mà sao khi lấy anh đã thay đổi cách ăn mặt theo ý anh thích. Kiểu phong cách mà Tần Khang thích hoàn toàn trái ngược với Thừa Xuân nhưng cô vẫn vì anh mà thay đổi nó.

Nghĩ lại mới thấy tình yêu làm con người ta có thể làm những chuyện thật điên rồ. Thừa Xuân của kiếp trước luôn vì Tần Khang thì Thừa Xuân của kiếp này sẽ đi ngược lại. Nếu ông trời đã cho cô cơ hội sống lại vậy tại sao cô không làm những gì mà mình thích.

Thừa Xuân chọn mấy bộ đồ năng động gấp cho vào vali. Sau khi chọn đồ cô bắt đầu sang chọn vài đôi giày rồi đến thu dọn vài lọ mỹ phẩm cần thiết để mang theo.

Trong lúc lục tìm lọ kem chống nắng Thừa Xuân đã vô tình mở hộc tủ mà trước kia cô không cho phép ai đụng vào nó. Kí ức chợt ùa về, ngay lập tức cô đã bắt gặp ngay thứ quan trọng mà sau khi trọng sinh cô đã quên bẳng đi. Đó là chiếc tệp vào vàng được đặt một cách cẩn thận kia.

Thừa Xuân cầm tệp ấy lên mở ra. Những hình ảnh nóng bỏng làm dịu đi tiết trời se se lạnh của tháng hai thu hết vào tầm mắt của cô. Trong ảnh thiêu đốt cả tiết trơi là một Tần Khang không mặc gì, thân hình cuốn hút mê người với cơ bắo cuồn cuồn, đường cong cuốn hút đến nổi con người ta phải chảy cả nước dãi ra khi nhìn đến.

Sự nóng bỏng này làm cho Thừa Xuân bất giác nhớ lại đêm hôm đó. Trong cơn say men cô và anh không ngừng trải qua sự mê loạn mà khoái cảm nhục thể mang lại. Hình ảnh anh đẫm mồ hôi không ngừng tiếng sâu vào vẫn còn in đậm trong trí nhớ cô. Một thước phim quay chậm xẹt qua làm Thừa Xuân không khỏi nóng ran cả mặt. Cảm giác hầm hầm trên mặt khiến cô chợt sực tỉnh. Thừa Xuân nhận thấy cô đã vượt quá điều mà bản thân cô kiế0 này đã từng thề thốt.

Và cũng chính vì thế Thừa Xuân ngay lập tức đã dẹp ngay những suy nghĩ hồi tưởng đấy của mình. Cô cúi người nhìn những bức ảnh mình đang cầm trên tay. Lòng thầm nghĩ, những bức ảnh này từng là con ách chủ bài để cô có được Tần Khang ở kiếp trước. Cô đã dùng nó như một loại vũ khí cực mạnh để biến Tần Khang trở thành của riêng cô. Và cũng chính vì nó mà cô đã trả rất đắt, đánh đổi bằng mạng sống của bản thân mình.

Nhưng đó chỉ là kiếp trước, là những vết xe đổ khiến cô đã phải trả giá rất đắt. Cuộc sống này chẳng ai biết trước kết quả tồi tệ mà vẫn còn có muốn tiếp tục. Thừa Xuân cũng vậy, những bức ảnh từng là ách chủ bài của cô ở kiếp trước giờ đây đã không còn một giá trị nào khi chính cô đã quyết định từ bỏ Tần Khang. Một thứ không còn giá trị như vậy nên sớm vứt đi. Nhưng Thừa Xuân chợt nghĩ lại những bức ảnh này toàn hình ảnh của Tần Khang. Nên trả trở lại cho anh ta thì vẫn hơn.

Thừa Xuân bỏ những bước ảnh nó vào lại tệp, cất nó vào hộc tủ. Cô đóng tủ lại như đóng lại những kí mà Thừa Xuân không muốn nhớ về nhất.

Bắt gặp lại những hình ảnh đấy làm Thừa Xuân quên đi mục đích ban đầu. Cô cũng quên bẵng đi nó ngay cả khi những hình ảnh đấy không còn hiện trước mắt cô.



Thừa Xuân cho những gì còn lại vào vali. Cô đóng nó lại, cho nó vào một góc.

Lúc Thừa Xuân chuẩn bị đồ xong, đồng hồ mới chỉ hơn ba giờ chiều. Vẫn còn khá là sớm và giờ này chắc Tĩnh Nhã cô nương và Lý Tín đại huynh đã cùng nhau đi làm buổi hai rồi.

Lại một lần nữa một mình Thừa Xuân ở nhà một mình rãnh rỗi. Quỹ thời còn khá là nhiều nên lần này cô không muốn nằm ở nhà chán nản nữa. Cô lấy điện thoại gọi cho Tiếu Tiếu hẹn cậu đi ra ngoài dạo phố với cô cho đỡ nhàm chán.

Cậu nhóc Tiếu Tiếu ban đầu lười biếng từ chối. Nhưng vừa nghe cô nói sẽ khao cậu một bữa lẫu băng chuyền thì ngay lập tức đồng ý với cô ngay.

Cả hai ai nấy tự chuẩn bị cho bản thân. Riêng Thừa Xuân cô chọn một bộ đồ đơn giản không giống như kiếp trước cầu kì đến chói cả mắt.

Thừa Xuân không câu nệ cô nhanh chống ra khỏi nhà lái xe đến chổ Tiếu Tiếu. Trước khi đi cô cũng không quên để lại tờ giấy cho ba mẹ cô, báo cho họ biết cô ra ngoài.

Xe vừa đến khu nhà của Tiếu Tiếu, từ đằng xa cô đã thấy một hình bóng của một tiểu soái ca mặt trắng. Mà người đó không ai khác chính là Tiếu Tiếu. Cậu đang dựa vào cột đèn bên đường, tay không ngừng bấm điện thoại. Ánh nắng của buổi chiều làm cho thân ảnh ấy của cậu trở nên thật nổi bật, làm cho những cô gái mõi khi ngang qua đều phải ngoái lại nhìn.

Thừa Xuân chạy xe lại chổ cậu. Dường như Tiếu Tiếu mãi mê nghịch điện thoại mà không hề phát hiện xe của Thừa Xuân đang ở kế bên cậu. Thừa thấy thế cô liền nảy ra một ý nghĩ trêu đùa cậu.

Cô chợt nhấn kèn xe. Âm thanh vang lên một cách bất ngờ làm người đang tập trung vào chiếc điện thoại như Tiếu Tiếu giật nảy mình. Mặt cậu hiện rõ sự tức giận ngay sau đó

Giọng lưu manh Thừa Xuân nói:

- Cậu em. Mau lên xe chị chở về nhà bao nuôi.

Tiếu Tiếu nhận ra người đó là Thừa Xuân nên cơ mặt của cậu cũng giãn ra. Tiếu Tiếu nở nụ cười với Thừa Xuân. Sau đó cậu mở cửa xe ngồi vào trong. Thừa Xuân thấy cậu đã ổn định chổ ngồi đã khơi động xe lái đi.

Xe chạy được một đoạn đường thì Tiếu Tiếu quay sang hỏi cô.

- Ngày mai đi rối sao chụ không ở nhà nghỉ ngơi. Mai lấy sức đâu mà chịu nổi đây.



Thừa Xuân vừa lái xe vừa trả lời cậu.

- Ở nhà chán lắm. Hơn nữa bây giờ chỉ đi dạo và đi ăn thôi cũng đâu có gì mệt mỏi lắm đâu.

- Tùy chị vậy!

Tiếu Tiếu quay sang nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Sau đó suốt cả đoạn đường hai chị em cô không còn nói gì với nhau nữa.

Thừa Xuân và Tiếu Tiếu lái xe đến khu trung tâm sầm uất của thành phố. Nơi mà giới nhà giàu, những bậc tinh anh, người nổi tiếng tụ hợp về đây. Thừa Xuân chọn một chổ đậu xe. Chiếc mazda 2 của cô quả thật thật tầm thường so với những siêu xe bên cạnh. Nhưng không gì vậy mà Thừa Xuân mất đi sự tự tin của mình. Cô cùng Tiếu Tiếu nhanh chống bước xuống xe hòa cùng dòng người tấp nập.

Ở nơi này những thương hiệu xa sỉ nổi tiếng đều tụ hợp về đây. Nếu các cửa hàng thời trang nằm ở bên trái san sát thì ở bên phải là một chuỗi nhà hàng quá càfe. Một khoảng không đáng lí ra là choáng ngợp chật hẹp nếu không được điểm thêm vài loài hoa canh xanh ven đường. Thừa Xuân và Tiếu Tiếu cùng dòng người sầm uất lướt qua từng cửa hàng một. Chổ nào cô cùng nhìn qua một chút, nhưng không phải cái gì cũng mua như kiếp trước. Vì ở kiếp này cô không muốn làm một Thừa Xuân bị mọi người chán ghét tiêu tiền hoang phí

Điều này làm Tiếu Tiếu hết sức bất ngờ. Hình ảnh của Thừa Xuân tiêu tiền như lá cây đã biến mất trong kí ức của cậu. Mà thay vào đây là một Thừa Xuân cần kiệm chọn mua thứ gì cũng kĩ lưỡng.

Trong lúc cùng Thừa Xuân xem qua thiết kế của một nhà thiết kế mới nổi gần đây Tiếu Tiếu bất ngờ bắt gặp được hình bóng rất quen thuộc.Tiếu Tiếu ngay lập tức tập trung để xác định rõ được người đó là ai bỏ mặc Thừa Xuân đang luyên thuyên bàn bạc với cậu về ý định mua bộ này.

Nhận thấy Tiếu Tiếu không hề nghe cô nói. Thừa Xuân chợt vỗ nhẹ vào vai Tiếu Tiếu hỏi:

- Sao thế?

Tiếu Tiếu chợt nhìn cô. Sau đó chỉ về phía xa kia.

- Hình như hai người đó là Tần Khang và Giai Kỳ.

Thừa Xuân nhìn theo hướng tay Tiếu Tiếu chỉ. Cô bắt gặp được hai thân ảnh rất nổi bật trong đám đông. Thật sự không lầm thì hai người đó chính xác là Tần Khang và Giai Kỳ.