Tiếng chuông báo vào lớp vang lên gấp gáp, lũ trẻ dần ổn định chỗ ngồi của mình. Hajime, một học sinh chuyển trường mới đến chưa lâu, ngồi cạnh cậu bạn học đầy tiếng tăm của lớp - Nobita.
Trường học Nhật Bản này khác với ngôi trường cũ của Hajime, nhưng với cậu, mọi thứ ở đây đều đặc biệt thú vị và quen thuộc đến lạ lùng.
Cửa lớp bật mở, Nobita xuất hiện, thở dốc. Cậu lại đến trễ. Thầy giáo đứng trên bục giảng, hai tay khoanh trước ngực, khuôn mặt lộ rõ vẻ không hài lòng.
"Dạ... em xin lỗi, thưa thầy!" Nobita cúi đầu, cố gắng né đi ánh mắt mệt mỏi của thầy giáo. Hajime khẽ cười thầm, đây là lần thứ mấy trong tuần rồi nhỉ?
Khi Nobita vừa ngồi xuống ghế cạnh mình, Hajime không kìm được mà nói nhỏ: "Lại ngủ quên nữa hả, Nobi-kun?"
Nobita nở nụ cười ngượng ngùng, không phủ nhận. Nhưng chưa đầy mấy giây sau, nụ cười của cậu biến mất khi thầy giáo lôi ra một tập giấy kiểm tra dày.
"Trước khi vào bài mới, tôi sẽ phát bài kiểm tra toán lần trước." thầy giáo nói, giọng điệu nghiêm nghị khiến cả lớp im bặt. Các bạn học sinh trong lớp rục rịch lo lắng, không ai mong đợi việc nhận lại kết quả.
Thầy giáo lướt qua từng bàn, để lại tờ kiểm tra của từng người. Đến chỗ Nobita, thầy đặt bài kiểm tra xuống với một cái thở dài: "Nobi, trò cần phải cố gắng hơn nữa."
Hajime nhìn thoáng qua tờ giấy trên bàn Nobita và đúng như cậu đã đoán trước, con số to đùng, tròn trịa nằm ngay góc trên: một con số 0.
Hajime khẽ chép miệng. Đây không phải lần đầu tiên Nobita nhận điểm kém, nhưng chẳng phải lần nào cậu ấy cũng trượt hết toàn bộ đáp án sao?
"Nobita-kun." Hajime nói nhỏ, "Cậu làm thế nào mà sai tất cả đáp án được vậy?"
Nobita nhìn cậu, mặt đỏ lên, lắp bắp: "Thì… thì… tớ cũng đâu muốn vậy đâu, nhưng mấy câu đó khó quá!"
Hajime chỉ biết lắc đầu. Ngay cả khi cậu đã biết trước phần nào về khả năng học hành "đặc biệt" của Nobita, việc tận mắt chứng kiến vẫn khiến cậu phải ngạc nhiên.
Kiin Kon Kan Kon
Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên, phá tan không khí trầm lặng trong lớp học. Cả lớp học sinh ào ra như ong vỡ tổ, nhanh chóng tìm đến các nhóm bạn để trò chuyện và thư giãn. Hajime vẫn ngồi yên, đôi mắt dõi theo những người bạn mới của mình. Cậu vừa chuyển đến đây không lâu và thế giới này quả thật thú vị, nhưng cũng cực kỳ lạ.
Nobita ngồi cạnh Hajime vẫn đang thở dài não nề vì điểm 0 trên bài kiểm tra. Nhưng đúng lúc đó, Suneo với dáng vẻ đầy tự tin và có phần kiêu ngạo, xuất hiện trước bàn hai người, mỉm cười nói lớn:
"Này các cậu! Sắp nghỉ hè rồi, tớ định mời mọi người đến nhà chơi. Tớ có một bộ sưu tập mới cực kỳ xịn đấy!" Suneo giơ hai tay lên làm điệu bộ phấn khích.
Shizuka từ phía bàn mình cũng nghe thấy, mỉm cười tiến lại gần. "Nghỉ hè sắp tới rồi à? Hay quá! Cảm ơn cậu, Suneo. Tớ sẽ đến!" Shizuka vui vẻ trả lời.
Nobita dĩ nhiên cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Cậu cười toe toét, dường như quên luôn bài kiểm tra điểm 0 lúc nãy. "Tớ cũng muốn đến xem bộ sưu tập của cậu, Suneo!"
Hajime nghe những lời mời mọc ấy mà không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Cậu vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng trong lòng lại rối bời với những cảm giác khó nói thành lời. Đã hơn nửa tháng trôi qua từ khi cậu chuyển đến và trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, có không ít chuyện khiến cậu cảm thấy bối rối.
"Nửa tháng trước còn tuyết rơi, trời lạnh đến mức cả đám phải ngồi trong nhà uống trà nóng và chơi trò xây người tuyết tại sân bóng chày. Ngày hôm sau trời nắng rực rỡ như mùa xuân, mặc quần áo đi học và giờ thì đột ngột lại sắp nghỉ hè? Rốt cuộc là sao vậy chứ?"
Hajime cảm thấy không thể lý giải nổi sự biến đổi kỳ lạ của thời tiết và thời gian trong thế giới này. Một nửa trong cậu cho rằng điều này thật vui và thú vị, vì có vẻ như mỗi ngày đều có điều gì đó bất ngờ. Nhưng mặt khác, cậu cũng cảm thấy lo lắng. Thế giới này như một mảnh ghép lung linh đầy sắc màu, nhưng các mảnh ghép ấy cứ thay đổi ngẫu nhiên, không tuân theo quy luật nào cả.
"Cậu cũng đến chứ, Hajime?" Shizuka nhìn cậu mỉm cười hỏi, kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ.
"À, tất nhiên rồi! Tớ rất muốn đến." Hajime đáp, cố gắng xua tan những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu mình. Dù sao thì đây cũng là cơ hội để cậu gần gũi hơn với nhóm bạn của Nobita.
Buổi học kết thúc, các học sinh vui vẻ chào tạm biệt nhau rồi ùa ra khỏi cổng trường. Hajime vẫy tay chào Nobita, Shizuka và các bạn rồi bước đi về hướng nhà. Căn nhà của cậu chỉ cách trường một đoạn ngắn, nằm gần ngọn núi nhỏ phía sau trường - nơi mà vào những buổi chiều, ánh nắng vàng rực chiếu qua tán cây, tạo nên một khung cảnh yên bình.
Căn nhà hai tầng của gia đình Hajime là kiểu nhà truyền thống Nhật Bản, với mái ngói xanh và cửa gỗ trượt. Đây là một ngôi nhà ấm cúng, được bao quanh bởi khu vườn nhỏ có vài bụi cây và hoa. Cậu bước vào nhà, cởi giày và nhẹ nhàng đặt cặp xuống cạnh cửa.
"Tadaima!" (Con về rồi!) Hajime gọi lớn.
Phía phòng khách, bố của cậu – ông Saito Yukihiro – từ phía bàn làm việc ngẩng đầu lên, mỉm cười. Ông Yukihiro là một tiểu thuyết gia và họa sĩ minh họa có tiếng. Ông luôn bận rộn với những bản thảo và bức vẽ, nhưng lúc nào cũng dành thời gian để trò chuyện với các con. "Về rồi đấy à, Hajime? Hôm nay ở trường thế nào?"
Hajime nở nụ cười, tiến lại gần. "Vẫn tốt ạ. À, hôm nay Suneo rủ mọi người đến nhà chơi dịp nghỉ hè."
"Nhanh như vậy kết bạn không hổ là con trai của ta." Yukihiro đùa vui, rồi mỉm cười xoa đầu Hajime.
Mẹ của Hajime – bà Saito Akiko, từ trong bếp cũng bước ra, bế theo em gái nhỏ của Hajime. Trước đây, Akiko là một nghệ sĩ dương cầm tài năng, nhưng sau một t·ai n·ạn, bà quyết định ở nhà trở thành nội trợ, toàn tâm chăm sóc gia đình. "Về rồi à, Hajime? Lại đây chào em nào!" bà mỉm cười hiền hòa.
Cậu bước lại gần, cúi xuống chạm nhẹ vào bàn tay bé xíu của cô em gái một tuổi, Saito Yui. Cô bé Yui lập tức nhoẻn miệng cười, vươn tay chạm vào má anh trai. Hajime cười nhẹ, không ngăn được niềm vui khi nhìn thấy nụ cười đáng yêu của em.
"Còn anh hai con thế nào? Đã gửi thư gì chưa?" Hajime hỏi mẹ. Anh trai cậu, Saito Ryo, đang học đại học ở Kyoto. Dù không ở nhà nhưng Ryo thường xuyên liên lạc với gia đình qua thư tay hoặc điện thoại, chia sẻ chuyện học tập và những dự án nghiên cứu thú vị của mình.
Bà Akiko gật đầu. "Ryo mới viết thư về. Nó bảo dạo này đang bận với một đề tài nghiên cứu nên chưa về thăm nhà được, nhưng nói là sẽ gửi quà cho Yui nhân dịp sinh nhật của con bé."
Hajime ngồi xuống bên cạnh mẹ, nụ cười đong đầy hạnh phúc. Đã ba tháng kể từ khi cậu xuất hiện trong thế giới này, dù vẫn có nhiều điều cậu chưa quen, ngôi nhà này, gia đình này luôn là nơi giúp cậu tìm thấy sự yên bình và niềm vui.
Sau khi giúp mẹ chuẩn bị bữa trưa, Hajime ngồi xuống bên bàn ăn cùng gia đình. Mẹ cậu thường nấu những món ăn ấm cúng và đậm hương vị gia đình, những món ăn đơn giản nhưng khiến căn phòng tràn đầy cảm giác bình yên. Bố cậu đặt bút xuống, tạm gác lại bản thảo đang viết dở để cùng dùng bữa, trong khi em gái Yui líu ríu vài âm thanh ngây thơ, ánh mắt long lanh nhìn các món ăn với vẻ thích thú.
Cuộc trò chuyện xoay quanh những câu chuyện nhỏ của gia đình. Bố hỏi Hajime về ngày hôm nay ở trường, mẹ kể về khu vườn nhỏ phía sau nhà, nơi bà vừa trồng thêm vài cây rau mới. Gia đình cậu thường trò chuyện như thế mỗi bữa ăn, những khoảnh khắc giản dị mà Hajime trân quý.
Sau khi dùng bữa xong, Hajime dọn dẹp phụ mẹ rồi trở về phòng để nghỉ ngơi. Ngôi nhà này, có nhiều điểm giống với nhà của Nobita về bố cục, nhưng không gian rộng rãi hơn, gần như gấp đôi. Phòng của cậu ở tầng hai, với cửa sổ lớn hướng ra ngọn núi phía sau, nơi ánh nắng chiều xuyên qua từng tán lá, tạo thành những tia sáng dịu dàng. Căn phòng yên tĩnh là nơi cậu thường lui về để thả mình vào những suy nghĩ miên man về cuộc đời và về chính bản thân mình.
Ngả người xuống giường, Hajime nhìn lên trần nhà, lòng tràn đầy những băn khoăn không dễ chia sẻ cùng ai. Cậu không thực sự là một người của thế giới này, hay đúng hơn, linh hồn cậu không thuộc về đây. Sự thật đó mới chỉ sáng tỏ khoảng ba tháng trước, khi ký ức của một kiếp trước bất chợt trỗi dậy, như dòng nước chảy ngược về nguồn.
"Kiếp trước mình là một sinh viên ngành nông nghiệp." cậu thầm nghĩ.
Một hồi ức rõ ràng hiện lên trong tâm trí: đó là một buổi tối mưa gió, cậu đã dầm mưa để tìm lại tài liệu cho một dự án nghiên cứu mà cậu đã bỏ quên ngoài trời. Bất chợt, sấm chớp giáng xuống, đánh trúng cậu và đó là khoảnh khắc tất cả kết thúc. Khi tỉnh lại, cậu đã là một đứa trẻ sơ sinh trong vòng tay của hai người xa lạ nhưng đầy yêu thương - chính là bố mẹ hiện tại của cậu.
Những ký ức về thế giới cũ mãi đến ba tháng trước mới thức tỉnh, khiến cậu không khỏi cảm thấy mông lung. Dù yêu quý gia đình và bạn bè ở đây, nhưng Hajime vẫn thường tự hỏi về ý nghĩa của cuộc đời mới này, về lý do tại sao mình lại xuất hiện trong thế giới này.
Cũng như những nhân vật chính trong những câu chuyện mà cậu từng đọc, Hajime cũng có cho mình một năng lực kỳ lạ, mà cậu hay gọi là "hack" của riêng mình. Mỗi khi chìm vào giấc ngủ sâu, cậu lại thấy mình xuất hiện trong một không gian bí ẩn, tràn ngập sương mù dày đặc. Đó là một nơi lạ lùng, vô định, khiến cậu cảm thấy như mình lạc vào một chiều không gian khác.
Ba tháng qua, cậu đã thử nghiên cứu, tìm cách khám phá nơi này mỗi khi đến đó trong giấc mơ, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Cậu không thể nhận ra bất kỳ công dụng hay ý nghĩa nào của không gian này.
Cậu đã thử đi bộ xa nhất có thể, cố gắng khám phá những gì ẩn trong lớp sương mù, nhưng không gian dường như là một vòng lặp không hồi kết. Tất cả chỉ là sự tĩnh lặng, với những làn sương mù trắng đục dày đặc, bao phủ mọi thứ trong màn sương bí ẩn.
Nhưng lần này, có điều gì đó khác thường. Khi Hajime chìm vào giấc ngủ và tiến vào không gian quen thuộc, cậu chợt nhận ra có một bóng người đang đứng phía trước.
Trong làn sương mù dày đặc, bóng người ấy mờ ảo nhưng rõ ràng, đứng bất động như đang chờ đợi. Tim Hajime đập mạnh, cậu không thể biết người đó là ai và cũng không chắc liệu đó có phải là người hay chỉ là ảo ảnh do giấc mơ tạo ra. Thế nhưng, trực giác mách bảo rằng bóng dáng kia là một phần quan trọng trong bí ẩn này, có thể là chìa khóa để giải đáp những câu hỏi mà cậu chưa tìm ra lời giải suốt ba tháng qua.
Cậu khẽ tiến lại gần, không dám phát ra tiếng động, ánh mắt chăm chú quan sát bóng dáng trước mặt.
Hajime sững người khi nhận ra hình dáng trước mặt mình, đó là một bóng người cao lớn, hơn hai mét, da xanh xám bóng như vẩy cá, lộ rõ những đường gân xanh dưới làn da nhợt nhạt. Khuôn mặt của sinh vật ấy mang những đặc điểm sắc bén như loài cá mập, với những chiếc răng nanh dài nhọn hoắt. Một lớp mang cá nằm dọc hai bên má càng làm tăng vẻ dữ tợn của hắn.
Toàn thân hắn gầy gò, mặc một bộ quần áo rách rưới, gần như chỉ miễn cưỡng che đi được thân thể trơ xương, lộ rõ dấu hiệu của việc chịu đói lâu ngày.
Ánh mắt hắn nhìn Hajime chằm chằm, tràn ngập sự đói khát và phẫn nộ, như một con thú dữ đang thèm khát bữa ăn đầu tiên sau những ngày dài nhịn đói. Hắn gầm lên, giọng khàn đục và giận dữ, rồi bất ngờ lao tới vồ lấy cậu.
Hajime bị cuốn vào sự hoảng loạn, chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được một nguồn sức mạnh lạ thường, hoang dại tràn vào cơ thể, giống như một dòng chảy cuộn xiết chảy vào trong từng tế bào của cậu.
Ngay khi v·a c·hạm, cậu và sinh vật kia như bị khóa vào nhau trong một trạng thái kỳ lạ, nơi mà ký ức và sức mạnh của cả hai đang hòa quyện và trao đổi với nhau. Hajime nhìn thấy những cảnh tượng hỗn loạn, những ký ức khổ sở của ngư nhân - những tháng ngày hắn bị lưu lạc, b·ị b·ắt bán làm nô lệ và t·ra t·ấn không ngừng nghĩ. Cậu cảm nhận sự tức giận và tuyệt vọng, sức mạnh hoang dại tồn tại trong hắn.
Cả hai ngây người trong thoáng chốc khi quá trình trao đổi kết thúc, cảm giác như họ đã trở thành một thực thể duy nhất. Hajime thở dốc, ánh mắt đối diện với sinh vật kia trong sự kinh ngạc. Hai bên đều cảm nhận sự ngỡ ngàng của đối phương - như thể mỗi người đang nhìn thấy chính bản thân mình trong một hình hài khác.