Đồng Thời Xuyên Qua: Bắt Đầu Từ Doraemon.

Chương 2: Nguyên do.



Chương 2: Nguyên do.

Sau khi những ký ức và sức mạnh từ bóng người kia hòa vào cậu, Hajime đứng lặng, cố gắng tiêu hóa từng dòng thông tin mới tràn vào tâm trí. Cả hai đều vẫn còn ngỡ ngàng, nhưng có một cảm giác kỳ lạ như sợi dây liên kết ngầm giữa cậu và ngư nhân kia như thể họ vốn đã quen biết từ rất lâu.

Trong thinh lặng của không gian bí ẩn, Hajime lần nữa ngẫm nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra kể từ khi cậu chuyển sinh đến thế giới của Doraemon. Sự xuất hiện của bóng người này, kẻ mang dáng hình khác biệt như ngư nhân, khiến cậu bất giác nảy ra một suy nghĩ điên rồ nhưng hợp lý đến kỳ lạ.

"Có lẽ trong lúc bị sét đánh… linh hồn mình đã bị chia tách."

Cậu nhắm mắt, hồi tưởng lại giây phút khi tia sét đánh xuống. Cảm giác ấy rất mạnh mẽ, như thể linh hồn cậu bị xé thành nhiều phần khác nhau và rơi vào những không gian khác biệt. Hajime bắt đầu suy đoán rằng mỗi phần linh hồn đó có thể đã xuyên qua các thế giới khác nhau, những thế giới mà cậu từng biết qua manga và tiểu thuyết ở kiếp trước.

Cậu nghĩ đến những điều mình từng biết đến ở thế giới trước: Doraemon, One Piece, Naruto… tất cả đều là những tác phẩm cậu yêu thích, từng đọc qua nhiều lần. Liệu có phải chính những mảnh linh hồn của cậu đã chia tách và xuyên vào các thế giới ấy?

Hajime nhìn ngư nhân đối diện, kẻ có vóc dáng gầy gò, thân thể mệt mỏi nhưng mang ánh mắt kiên cường của một chiến binh. Với vẻ ngoài mang đặc điểm của một ngư nhân cùng nét hoang dại quen thuộc, cậu chợt hiểu ra một khả năng rõ ràng.

Đây không phải chỉ là một bóng hình mơ hồ trong giấc mơ. Đối diện cậu chính là một phần linh hồn khác của chính mình, kẻ đã xuyên qua đến thế giới One Piece.

"Vậy là... không chỉ mình ở thế giới Doraemon. Mà còn một phần khác của mình, cũng đang sống trong thế giới One Piece."

Nhận thức này khiến trái tim Hajime vừa phấn khích vừa trĩu nặng. Việc linh hồn cậu bị chia tách đồng nghĩa với việc, ở mỗi thế giới, mỗi phần của cậu đều đang trải qua những thử thách riêng, sống những cuộc đời khác biệt. Cậu không biết liệu có thể tìm cách hợp nhất tất cả các phần linh hồn ấy lại hay không, nhưng đây chắc chắn là một manh mối lớn để cậu hiểu thêm về những gì đang xảy ra.

. . .

Freeman đứng lặng trong không gian mờ ảo, ánh mắt sắc bén quan sát người đối diện. Mặc dù có dáng vẻ của một cậu nhóc loài người, nhưng Freeman cảm thấy ở cậu ta một sự thân quen kỳ lạ, giống như giữa họ có một mối liên hệ vô hình nào đó. Freeman hơi lắc đầu, cảm thấy khó hiểu. Suốt bao năm qua, cậu đã b·ị b·ắt làm nô lệ, bị bán từ nơi này đến nơi khác, chịu đựng không biết bao khổ sở. Sự hiện diện của người lạ trước mắt hay đúng hơn là một phần khác của chính mình, khiến Freeman bối rối.

Hắn, tên gọi của cậu ở thế giới này là Freeman, thuộc tộc ngư nhân cá mập, một tộc chiến binh dưới biển sâu với khả năng sinh tồn mạnh mẽ và sức mạnh vượt trội. Năm nay Freeman mới mười ba tuổi, nhưng cuộc đời cậu đã đầy những biến cố. Tuổi thơ của cậu, trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ, diễn ra tại Đảo Người Cá – Fish-Man Island, nơi mà cả gia đình cậu từng sinh sống trong sự hòa thuận với biển cả.



Năm cậu lên ba, một sự cố đã thay đổi tất cả. Trong một lần nghịch ngợm với các loại thực vật biển, Freeman vô tình nuốt phải một loại trái cây kỳ lạ mà mọi người gọi là Evil Fruit (Trái Ác Quỷ).

Chính nó đã c·ướp đi khả năng sinh tồn dưới nước của cậu - một sự mất mát tàn nhẫn với một ngư nhân. Việc này chẳng khác nào án tử hình cho tương lai của cậu. Không lâu sau đó, vào một ngày đen tối, cậu và gia đình bị một nhóm người săn bắt nô lệ phát hiện. Họ xông vào làng, bắt giữ gia đình cậu và nhiều người khác, nhưng Freeman là đứa trẻ duy nhất không thể chống trả hay chạy thoát vì không thể sống dưới nước. Cậu trở thành mục tiêu dễ dàng cho bọn buôn nô lệ.

Ở tuổi thứ năm, cậu bất ngờ thức tỉnh ký ức của kiếp trước – một kiếp người ở một thế giới khác, đầy ắp những ký ức lạ lẫm về cuộc sống ở một vùng đất xa xôi. Freeman hiểu rõ hơn về bản thân, về cuộc đời mình trước khi đến thế giới này, nhưng những ký ức đó không thể giúp cậu thoát khỏi số phận nghiệt ngã của hiện tại.

Những năm tháng nô lệ trôi qua, cậu bị bán đi không biết bao nhiêu lần, lao động quần quật từ nơi này đến nơi khác. Mỗi ngày là một chuỗi dài những công việc khắc nghiệt, những trận đòn và những cái nhìn khinh rẻ từ những kẻ cậu phải gọi là "Chủ nhân".

Vậy mà hôm nay, trong một giấc mơ kỳ lạ, cậu thấy mình ở nơi này, đối diện với một phần linh hồn khác của chính mình - một người có vẻ ngoài khác biệt, một con người mang những ký ức và cảm xúc trọn vẹn của Freeman nhưng lại không sống trong cùng thế giới khắc nghiệt này.

Mặc dù ký ức và năng lực của hai người đã hòa quyện vào nhau sau lần v·a c·hạm kỳ lạ, nhưng khác biệt về quan niệm và lối sống giữa Hajime và Freeman vẫn rõ ràng. Cả hai có thể cảm nhận lẫn nhau, hiểu rõ những ký ức của người kia, nhưng tính cách và cách phản ứng vẫn không thể đồng nhất.

Hajime - phần linh hồn sống trong thế giới Doraemon, lớn lên với cuộc sống hòa bình, an lành, là một người suy nghĩ đơn giản và luôn mang hy vọng. Ngược lại, Freeman sinh ra và trưởng thành trong thế giới tàn khốc của One Piece, đã sớm học cách sống cứng rắn, lạnh lùng và thận trọng. Đối với cậu, sự yếu đuối là không chấp nhận được và lòng tin vào người khác là thứ xa xỉ.

Hajime hít một hơi, cố gắng mở lời, ánh mắt cẩn trọng nhưng vẫn tràn đầy thiện ý: "Cậu là… một phần của mình, đúng không? Cả hai ta đều có ký ức của nhau, nhưng mình thấy cuộc sống của cậu… quá khắc nghiệt."

Freeman không đáp, chỉ nheo mắt nhìn Hajime. Ánh mắt của cậu sắc bén và có phần nghi hoặc, mang trong đó cả sự phẫn nộ và hoài nghi.

Dù vậy, cảm giác liên kết lạ lùng giữa họ khiến Freeman cảm thấy mình nên giải thích đôi chút. Cậu bắt đầu kể về cuộc đời mình, về việc bị săn bắt, bị đẩy vào kiếp nô lệ và trải qua những ngày tháng địa ngục.

"Bọn chúng bắt tôi vì nghĩ tôi là ngư nhân yếu đuố và vì tôi từng ăn phải một trái ác quỷ. Nó lấy đi khả năng sinh tồn dưới nước, khiến tôi mất đi bản năng của một ngư nhân." Freeman nói, giọng cứng rắn nhưng không giấu nổi sự cay đắng. "Vì không thể lẩn trốn dưới biển như những người khác, tôi trở thành kẻ vô dụng, một món hàng dễ dàng bị bọn săn nô lệ bắt giữ."



Hajime trầm mặc, không biết phải đáp lại thế nào. Số phận của Freeman tàn nhẫn đến mức cậu không thể tưởng tượng nổi. Nhưng Freeman vẫn tiếp tục, như muốn cho cậu thấy rằng bản thân không phải kẻ bất lực, dù đã trải qua bao đau thương.

"Nhưng trái ác quỷ đó không hoàn toàn là một lời nguyền." Freeman tiếp tục. "Dù nó lấy đi khả năng sống dưới nước, nhưng lại mang đến cho tôi một sức mạnh thích nghi vượt bậc. Qua thời gian, tôi đã dần phát triển khả năng bảo vệ bản thân theo nhiều cách."

Hajime chăm chú lắng nghe, mỗi lời của Freeman đều là một mảnh ghép khiến câu chuyện của cậu ngày càng rõ ràng. Freeman nói về việc da cậu tự thích nghi với môi trường khắc nghiệt, dù là ánh nắng mặt trời chói chang hay sự khô hạn trên cạn. Cơ thể cậu đã tự tạo ra lớp bảo vệ chống nắng, giữ ẩm cho da để tránh tình trạng thiếu nước.

Không chỉ vậy, qua vô số trận đòn roi và lao động cực nhọc, cơ thể Freeman cũng đã phát triển một khả năng chịu đựng đáng kinh ngạc. Da và cơ bắp của cậu dần có thể giảm bớt tác động của đòn đánh và đau đớn. Dù bên ngoài không biểu hiện, Freeman đã trở nên như một chiến binh cứng cáp, giỏi che giấu cảm xúc và tổn thương bên trong.

"Thế giới này không tha thứ cho kẻ yếu đuối" Freeman lạnh lùng nói. "Còn tôi, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận trở thành một kẻ như thế."

Nghe những lời đó, Hajime hiểu rằng cậu và Freeman, dù là hai mảnh linh hồn của cùng một người, nhưng mỗi phần đã phát triển khác nhau dựa trên những môi trường, hoàn cảnh sống khắc nghiệt. Freeman không chỉ là n·ạn n·hân, mà là một kẻ sinh tồn trong thế giới tàn bạo, với sự kiên cường vượt trội.

"Vậy ra… cậu là thành viên của Quân Cách Mạng?" Hajime hỏi, nhìn vào mắt Freeman với ánh mắt cảm thông pha lẫn ngưỡng mộ.

Freeman khẽ gật đầu, đôi mắt sắc sảo như thép: "Đúng vậy. Chỉ có Quân Cách Mạng chấp nhận những kẻ yếu đuối, chỉ những ai thực sự có ý chí mới có thể tồn tại và chiến đấu. Tôi cũng như thế."

Sau khi màn sương mù rút lui, Hajime chợt cảm nhận như một sức mạnh mới tràn ngập cơ thể. Cậu mở mắt, nhận ra mình đã quay về thế giới của Doraemon, đang nằm trên giường trong căn phòng quen thuộc. Cảm giác kỳ lạ và đầy năng lượng cuồn cuộn dâng trào khiến cậu khó mà yên lòng. Không muốn để ai phát hiện, cậu lén bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đi đến nhà kho nhỏ ở tầng hai.

Nhà kho này chứa không ít đồ lặt vặt của gia đình và cả một số dụng cụ tập luyện mà anh trai cậu - Saito Ryo, đã để lại từ lâu. Hajime tìm thấy một cặp tạ nặng khoảng 50 kg mỗi cái, vốn là đồ Ryo từng dùng trong những buổi tập luyện để giữ sức khỏe.

Cậu cẩn thận thử nâng tạ lên, nhưng chưa kịp căng sức, đôi tay đã nhấc chúng lên nhẹ nhàng như nhấc một tờ giấy. Hajime chớp mắt, thử nâng lên, hạ xuống vài lần để chắc chắn rằng cảm giác này là thật. Quả nhiên, sức mạnh từ phần linh hồn và cơ thể của Freeman đã thực sự dung hòa với cậu, mang đến sức mạnh vật lý vượt xa giới hạn của một con người bình thường.

Không dừng lại ở đó, cậu quay trở lại phòng mình, thử nhấc chiếc giường nặng đến 250 kg - một việc mà cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có thể làm được. Dù vẫn cần dùng sức, nhưng cậu thực sự có thể nhấc chiếc giường lên khỏi sàn nhà thoải mái, một điều hoàn toàn không tưởng đối với cậu trước đây.

Hajime đặt giường xuống, lòng thầm cảm thán: "Thế giới One Piece đúng là nơi quái dị, đến cả một đứa trẻ cũng sở hữu sức mạnh mà người bình thường ở đây chỉ có thể mơ tới."



Những ký ức của Freeman không chỉ mang lại cho cậu hiểu biết về một thế giới khác, mà còn khiến cậu nhận ra sự khác biệt to lớn về khả năng thể chất của con người ở đó. Sức mạnh mà cậu vừa trải nghiệm có lẽ chỉ là một phần nhỏ của những gì Freeman sở hữu, nhưng nó cũng đủ để khiến Hajime cảm nhận rõ ràng sự phi thường của bản thân.

Hajime hào hứng bước vào phòng tắm, chuẩn bị thử nghiệm các năng lực mới mà cậu vừa tiếp nhận từ phần linh hồn của Freeman. Cậu đổ đầy nước vào bồn tắm và ngồi xuống, từ từ thả mình vào làn nước lạnh, để mặc cơ thể chìm dần dưới mặt nước.

Khi toàn thân cậu ngập trong nước, Hajime thử nhắm mắt, tập trung vào cảm giác của mình. Ban đầu cậu có chút lo lắng, nhưng rồi cậu phát hiện ra rằng mình hoàn toàn có thể hít thở dưới nước một cách tự nhiên. Phổi cậu tự điều chỉnh, và cậu không cảm thấy ngộp thở như khi một con người bình thường ở trong nước. Hajime kinh ngạc khi nhận ra, cậu hoàn toàn thoải mái di chuyển dưới nước, tựa như một ngư nhân thực thụ.

"Thật tuyệt vời!" cậu nghĩ thầm. Khả năng này có lẽ đến từ dòng máu ngư nhân của Freeman, cho phép cậu có thể sinh tồn trong môi trường nước giống như những ngư nhân mạnh mẽ trong thế giới One Piece.

Không chỉ dừng lại ở đó, Hajime bắt đầu thử nghiệm các khả năng thích nghi đặc biệt mà cậu biết được từ Freeman. Những năm tháng lao động khổ cực và khả năng tiến hóa từ trái ác quỷ đã khiến cơ thể Freeman có thể thích nghi vượt trội với nhiều hoàn cảnh khắc nghiệt. Và điều tuyệt vời nhất là, dù sở hữu những khả năng này, Hajime lại không bị ảnh hưởng bởi lời nguyền của trái ác quỷ - cậu hoàn toàn tự do dưới nước mà không gặp phải nguy hiểm nào.

Đang lúc hào hứng với những khả năng mới, Hajime chợt nghe thấy tiếng mẹ gọi từ phía dưới nhà.

"Hajime, Suneo gọi điện thoại tìm con này!" Giọng mẹ cậu vang lên, ngắt quãng dòng suy nghĩ.

Hajime giật mình, nhớ ra rằng Suneo đã nhắc về việc muốn mời cậu và nhóm bạn đến nhà cậu ấy để xem bộ sưu tập mô hình mới. Có lẽ Suneo gọi là để thông báo thời gian hẹn gặp.

"Con xuống ngay đây, mẹ!" Hajime đáp, nhanh chóng chỉnh lại áo quần, lấy lại dáng vẻ bình thường và cố gắng kìm nén sự hào hứng từ những khám phá về năng lực vừa rồi.

Cậu chạy xuống dưới, nhận lấy điện thoại từ tay mẹ và áp tai vào máy, giọng bình tĩnh hỏi: "Alo, Suneo, tớ đây."

Ở đầu dây bên kia, giọng Suneo vang lên, đầy hào hứng: "À, Hajime đó hả! Tớ muốn nhắc mọi người rằng sáng mai tầm 9 giờ tụi mình hẹn nhau ở nhà tớ nhé. Nhớ đừng đến trễ đấy, tớ còn rất nhiều thứ muốn khoe cho các cậu xem!"

Hajime mỉm cười, trả lời với giọng vui vẻ: "Biết rồi, tớ sẽ có mặt đúng giờ. Đừng lo!"

Sau khi nghe Suneo kể thêm một chút về các mô hình và món đồ mà cậu ấy mới bổ sung vào bộ sưu tập, Hajime chào tạm biệt và cúp máy. Trong lòng cậu thầm cảm thấy phấn khích. Ngày mai sẽ là cơ hội để cậu gặp lại nhóm bạn và thử xem những năng lực mới của mình có thể hữu ích thế nào trong những cuộc phiêu lưu cùng họ.