Sáng hôm sau, đúng 9 giờ, Hajime cùng Nobita, Shizuka và Jaian tụ tập tại nhà Suneo như đã hẹn. Suneo đứng trước cửa nhà, với vẻ mặt đắc ý, không giấu nổi sự hào hứng khi dẫn cả đám vào phòng trưng bày mô hình của mình. Căn phòng rộng rãi, trưng bày đủ loại mô hình từ xe cộ, máy bay cho đến khủng long đủ loại. Mỗi món đều được sắp xếp cẩn thận, toát lên niềm tự hào của chủ nhân.
Suneo bắt đầu thao thao bất tuyệt, khoe khoang về từng mô hình khủng long, đặc biệt là về những kiến thức về khủng long mà cậu tích lũy được từ bộ sưu tập sách đồ sộ của mình. Cậu nói về các loài khủng long ăn thịt như Tyrannosaurus rex, Velociraptor, hay các loài khủng long ăn cỏ to lớn như Brachiosaurus. Suneo đặc biệt hào hứng khi nhắc đến loài Tyrannosaurus rex, loài khủng long bạo chúa mà cậu cho rằng là đáng sợ và dũng mãnh nhất.
Tuy nhiên, Jaian bắt đầu mất kiên nhẫn, liếc nhìn Suneo với vẻ khó chịu. "Này, đủ rồi đấy. Tớ không quan tâm mấy thứ mô hình đó. Tớ đến đây để xem hóa thạch khủng long bạo chúa mà cậu khoe bố cậu mua về cơ!"
Suneo hơi khựng lại, nhưng rồi cậu nhanh chóng chuyển sự chú ý của cả nhóm đến chiếc hộp kính lớn đặt trên bàn, nơi đang trưng bày một mảnh hóa thạch móng vuốt của khủng long bạo chúa - thứ mà cậu vô cùng tự hào. Tất cả đám bạn lập tức háo hức vây quanh, chăm chú nhìn vào mảnh hóa thạch quý giá.
Lần lượt từng người tranh nhau cầm lên xem. Hajime cũng cầm hóa thạch lên, khẽ cảm nhận từng đường nét thô ráp của móng vuốt. Dù là một hóa thạch, nhưng sức mạnh tiềm tàng của sinh vật cổ đại này vẫn như toát ra từ mảnh móng.
Trong ký ức của Freeman, cậu đã từng đối mặt với không ít hải thú, các sinh vật khổng lồ dưới biển sâu, những sinh vật mà có lẽ còn đáng sợ hơn cả khủng long. Hajime thầm nghĩ rằng, nếu đặt những hải thú đó cạnh một con khủng long bạo chúa, có lẽ khủng long cũng hoàn toàn không có được phần thắng.
Hajime nhìn qua bên cạnh, thấy Nobita đang chờ đợi với vẻ háo hức. Cậu mỉm cười, cẩn thận đưa hóa thạch cho Nobita. Nobita chỉ vừa kịp cầm lên, chưa kịp nhìn kỹ thì Suneo đã vội vã giật lại, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.
"Này, Nobita! Cậu lúc nào cũng vụng về! Nhỡ làm hỏng mất đồ quý giá của tớ thì sao?" Suneo nói, giọng điệu rõ ràng thể hiện sự thiếu tin tưởng.
Nobita lập tức mất đi vẻ hào hưng ban đầu. Hajime khẽ nhíu mày, cảm thấy không vui trước thái độ của Suneo, nhưng cậu cũng hiểu được dù sao Nobita hậu đậu đã không phải ngày một ngày hai. Cả đám bạn dường như hiểu ý nên nhanh chóng chuyển đề tài trò chuyện và cùng nhau kết thúc chuyến thăm nhà Suneo.
Trước cổng nhà, mọi người vẫn còn hào hứng khen ngợi về mảnh hóa thạch và kiến thức về khủng long của Suneo. Nobita, bước phía sau cùng, lộ rõ vẻ không vui. Cuối cùng, không chịu nổi cảm giác bực bội, cậu bất ngờ dừng lại, hét lên:
"Các cậu cứ chờ xem! Tớ sẽ tự mình tìm một hóa thạch khủng long và nó sẽ còn lớn hơn và đẹp hơn cái của Suneo nhiều lần!"
Cả đám bạn bất ngờ quay lại nhìn Nobita, ngạc nhiên trước lời tuyên bố đầy tự tin của cậu. Hajime chỉ cười thầm. Cậu biết rằng mỗi khi Nobita có một tuyên bố như thế, chắc chắn sẽ có một cuộc phiêu lưu thú vị đang chờ đợi phía trước.
Nobita vừa nói xong câu hùng hồn thì lập tức nhận ra mình đã hơi "lỡ lời". Cậu đỏ mặt, nhanh chóng đưa tay lên bịt miệng, lộ rõ vẻ ngượng ngùng. Thậm chí chính Nobita cũng biết bản thân vừa có chút khoác lác, nhưng trước cái nhếch mép mỉa mai của Suneo, lòng tự ái của cậu lại trỗi dậy.
"Được thôi! Các cậu cứ chờ đấy!" Nobita hét lớn, ánh mắt kiên quyết rồi quay người chạy đi, quyết tâm đi tìm hóa thạch khủng long để chứng minh bản thân.
Hajime nhìn theo bóng dáng nhỏ bé nhưng quyết tâm của Nobita, trong lòng cảm thấy một cảm xúc khó tả. Ban đầu, Hajime đã định không can thiệp quá nhiều vào dòng chảy sự kiện trong thế giới Doraemon, để mọi thứ diễn ra như trong ký ức của cậu. Nhưng khi thấy Nobita cố gắng như vậy, cậu bất giác thay đổi suy nghĩ.
"Mình sẽ giúp cậu ấy một tay." Hajime thầm nghĩ. "Và nhân tiện, mình cũng có thể mượn một vài bảo bối từ Doraemon để tăng cường sức mạnh."
Hajime nhớ rằng Freeman, phần linh hồn của cậu ở thế giới One Piece - đang phải đối mặt với những thử thách cực kỳ khắc nghiệt. Nếu có được một số bảo bối của Doraemon, những thứ ấy có thể giúp Freeman hoàn thành kế hoạch của mình dễ dàng hơn.
Hajime quyết định hành động ngay. Cậu nhanh chóng tìm về nhà của Nobita, nơi Doraemon có thể đang nghỉ ngơi. Chỉ cần mượn được vài món bảo bối cần thiết, cậu tin rằng mình có thể giúp Nobita tìm thấy một hóa thạch thật sự, vừa để Nobita chứng minh bản thân, vừa có cơ hội thử nghiệm sức mạnh mới trong một cuộc phiêu lưu thú vị.
Khi Hajime bước vào, cậu thấy Nobita đang đứng đối diện Doraemon, vẻ mặt đầy bực bội.
"Này, Doraemon! Cho tớ mượn bảo bối đi! Tớ phải tìm một cái gì đó thật đặc biệt… phải là hóa thạch khủng long, tớ sẽ chứng minh cho Suneo thấy!" Nobita giận dữ, tay nắm chặt đầy quyết tâm.
Doraemon thở dài, lắc đầu và nhìn Nobita bằng ánh mắt kiên quyết, nhưng cũng có chút lo lắng. "Nobita, cậu quên rồi sao? Lần nào cậu mượn bảo bối của tớ cũng làm rối tung mọi thứ lên, gây ra đủ mọi phiền toái. Không được đâu!"
Nobita không chịu thua, ngồi quỳ xuống sàn, cố gắng thuyết phục: "Lần này sẽ khác mà! Tớ sẽ không làm hỏng bất kỳ thứ gì, Doraemon. Tin tớ đi!"
Doraemon nhún vai, quay mặt đi như thể không muốn nghe thêm lời nào. "Không được là không được! Cậu luôn hứa như thế, nhưng lần nào cũng xảy ra rắc rối."
"Cậu hứa thì cậu tự chịu đi."
Nhưng Nobita không bỏ cuộc, ánh mắt quyết liệt hơn bao giờ hết. "Nếu không cho tớ mượn bảo bối, tớ sẽ tự tìm bằng cách của mình!" Nói rồi, cậu bắt đầu lôi ra một chồng sách lớn về khủng long và mở từng cuốn, chăm chú tra cứu.
Hajime đứng gần đó, quan sát Nobita, lòng cậu chợt dấy lên sự đồng cảm. Dù Nobita có thể hậu đậu và hay thất bại, nhưng sự quyết tâm của cậu ấy lúc này lại khiến Hajime cảm động. Cậu bước vào phòng và nhẹ nhàng ngỏ lời:
"Nobita, để tớ giúp cậu một tay nhé. Tớ cũng muốn tìm hiểu thêm về khủng long và biết đâu sẽ có manh mối tốt hơn."
Nobita nhìn Hajime với ánh mắt đầy cảm kích, không ngờ rằng Hajime cũng sẵn sàng tham gia vào hành trình này cùng mình. "Cảm ơn cậu, Hajime!" Nobita nói, xúc động đưa cho cậu vài cuốn sách dày cộm.
Doraemon ngồi bên cạnh, vừa nhai bánh rán vừa cười thầm khi thấy hai cậu bé chăm chú tìm hiểu. Chỉ là Hajime nhìn Doraemon biểu lộ khuôn mặt cảm giác đi đóng phim ma đảm bảo ăn khách vô cùng, nhất là vào buổi tối đảm bảo ám ảnh người xem.
Trời nhanh chóng tối, Hajime đành chào Nobita để ra về, hẹn cậu sẽ quay lại vào ngày mai. Trước khi rời đi, cậu nói: "Ngày mai, chúng ta thử đến những địa điểm có nhắc đến trong sách nhé. Biết đâu ở đó có thể tìm thấy hóa thạch thật sự."
Nobita gật đầu, vẻ mặt đầy phấn khởi, dường như mọi thất vọng ban nãy đã tan biến.
Sáng hôm sau, Hajime và Nobita cùng nhau đến một mảnh đồi nhỏ nhô ra ở ngoại ô, nơi đất có màu nâu đỏ đặc trưng. Từ dưới nhìn lên, Hajime không khỏi có chút thắc mắc và hồi hộp. Trước đây khi xem phim, cậu không để ý, nhưng khi nhìn thực tế, nơi này cao hơn nhiều so với tưởng tượng, có lẽ ngang tầm với một tòa nhà ba, bốn tầng lầu. "Nobita đúng là liều lĩnh" cậu nghĩ thầm, không khỏi cảm phục sự quyết tâm của cậu bạn.
Cả hai bắt đầu đào thử lớp đất trên đỉnh đồi. Nobita, với mong muốn mãnh liệt tìm được hóa thạch, chăm chỉ cào từng lớp đất một cách nghiêm túc, không ngừng đào bới, mặc kệ cả bụi đất bám lên tay chân. Hajime thì thong thả hơn, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc xung quanh như đang đợi chờ điều gì đó.
Quả nhiên, không lâu sau đó, một người đàn ông trung niên xuất hiện, mặt mày cau có khi thấy hai cậu nhóc đang nghịch ngợm trên đồi. Ông chú chủ nhà lớn tiếng quát:
"Này, hai đứa nhóc kia, xuống ngay!"
Nobita giật mình, tay ngừng đào, lúng túng đi xuống và cúi đầu xin lỗi: "Dạ, chúng cháu xin lỗi, chú! Để chúng cháu mời chú nước ạ."
Ông chú khẽ nhíu mày, nhìn Nobita với vẻ không hài lòng. "Chỉ xin lỗi và mời nước thôi thì không đủ đâu, mấy nhóc! Các cháu phải giúp tôi đào hố chôn rác mới được."
Nghe thấy vậy, Hajime xung phong, tự tin đáp: "Chú yên tâm, chúng cháu sẽ giúp."
"Nobita, cậu nghĩ nên đào ở đâu?"
Nobita nhìn Hajime với vẻ khó hiểu, nhưng cũng không phản đối, chỉ tay về phần đất gần đó. Hajime gật đầu, bắt đầu dùng hết sức mình để đào và chỉ sau vài giây, cậu đã va vào một tảng đá cứng nằm bên dưới lớp đất. Nobita tò mò tiến lại gần và cùng cậu đào lên để xem rõ hơn.
"Cái gì vậy chứ?" Nobita hỏi, hào hứng chạm vào tảng đá. Nhưng khi phát hiện nó chẳng phải hóa thạch như cậu mong đợi, Nobita bực bội vứt nó sang một bên rồi bắt đầu đổ rác vỏ trứng của ông chú vào hố.
Hajime đứng bên cạnh, cười khổ, đắn đo một chút rồi gợi ý. "Này Nobita, tớ thấy tảng đá này có gì đó giống trứng khủng long ấy nhỉ?"
Nobita nghe vậy, thoáng nhìn Hajime với vẻ nghi ngờ. Ban đầu, cậu định phản bác lại, nhưng rồi lại chăm chú nhìn kỹ tảng đá. Đôi mắt cậu chợt sáng lên, và vẻ mặt cậu chuyển từ ngờ vực sang phấn khởi. "Đúng rồi! Cậu nói đúng, Hajime! Nó giống trứng khủng long thật!"
Nobita vui mừng bế tảng đá lên, nhảy múa quanh với niềm vui sướng khó tả. Hajime đứng bên cạnh, nhìn cậu bạn đang nhảy nhót, chỉ biết mỉm cười và lắc đầu. Cậu tiếp tục hoàn thành công việc chôn rác cho ông chú, trong khi Nobita vẫn ôm chặt "trứng khủng long" như báu vật.
Sau khi xong việc, ông chú bưng ra hai cốc nước để cảm ơn. Hajime uống từ tốn, từng ngụm nhỏ, trong khi Nobita uống một hơi sạch cốc nước với vẻ hào hứng, sau đó hớn hở cầm “trứng khủng long” và chạy nhanh về nhà để khoe với Doraemon.
Hajime khẽ cúi đầu tạm biệt ông chú, rồi cũng quay đi.