Đồng Thời Xuyên Qua: Bắt Đầu Từ Doraemon.

Chương 4: Nuôi khủng long.



Chương 4: Nuôi khủng long.

Sau khi rời khỏi nhà ông chú cùng Nobita, Hajime không đi theo bạn mình ngay lập tức. Thay vào đó, cậu quyết định về nhà để tắm rửa, vừa để thư giãn vừa có thời gian sắp xếp lại suy nghĩ. Giờ chỉ cần đợi đến lúc Nobita ấp trứng khủng long là được, Hajime nghĩ thầm với nụ cười nhè nhẹ.

Cậu nhớ rất rõ câu chuyện sắp tới. Trong khi đợi trứng khủng long nở, Nobita không chịu ngồi yên sẽ đi rêu rao khắp nơi và khoe về thành tích của mình. Đúng như tính cách bốc đồng và dễ bị kích động của cậu bạn, Nobita sẽ không ngừng nói về trứng khủng long và rồi lại tự đặt ra đủ thử thách oái oăm cho chính mình. Hajime bật cười thầm, nếu nhớ không lầm Nobita còn cá cược và hứa sẽ ăn mì Ý bằng mũi nữa cơ.

Sau khi tắm xong, Hajime ngồi trong phòng, lòng đầy háo hức nghĩ về những gì sắp diễn ra. Cậu cảm thấy mình không chỉ là người quan sát thụ động mà còn là một phần của câu chuyện, sẵn sàng hỗ trợ Nobita khi cần thiết và nếu có cơ hội, thậm chí sẽ tận dụng những bảo bối của Doraemon để giúp đỡ phần linh hồn Freeman.

Chiều hôm đó, vừa dứt bữa ăn nhẹ, điện thoại của nhà Hajime reo lên. Đầu dây bên kia là Nobita, giọng đầy hào hứng xen lẫn hồi hộp:

"Hajime! Trứng khủng long của tớ nó đã phục hồi! Vỏ của nó chắc chắn lắm, và tớ cảm thấy có điều gì đó đặc biệt bên trong!"

Hajime mỉm cười, nghe Nobita thao thao kể về quả trứng với sự phấn khích, như thể cậu bạn đang nắm trong tay một báu vật. Tuy nhiên, không lâu sau đó, giọng Nobita lại chùng xuống, đầy vẻ bối rối và than phiền:

"Nhưng mà, Doraemon lại bảo đó chỉ là trứng của một loài chim khổng lồ nào đó thôi… chẳng phải khủng long đâu! Cậu ấy còn bảo tớ đừng trông mong quá nhiều…"

Hajime bật cười, dễ dàng hình dung cảnh Nobita ỉu xìu như một quả bóng xì hơi. Tuy nhiên, biết tính cậu bạn của mình, Hajime cũng đoán rằng Nobita sẽ không dễ dàng bỏ cuộc chỉ vì một lời nhận xét của Doraemon.

Quả nhiên, Nobita ngay lập tức thay đổi giọng điệu, lần này đầy quyết tâm: "Dù thế nào, tớ vẫn sẽ ấp quả trứng này! Cậu xem này, tớ sẽ tự mình ấp nó, giống như cách những con khủng long mẹ chăm con của chúng. Tớ đã mang nó lên phòng và trùm chăn ủ ấm suốt cả buổi!"

Hajime không khỏi bật cười trước ý tưởng có phần ngây thơ của Nobita. Từ phía đầu dây bên kia, cậu có thể cảm nhận rõ sự kiên định trong từng lời nói của bạn mình. Nobita một lần nữa đang theo đuổi ước mơ của riêng mình, bất chấp những lời can ngăn của người khác.

"Được rồi, cố lên nhé, Nobita! Tớ sẽ đợi đến ngày trứng nở và chúng ta sẽ xem nó là con gì." Hajime nói, cổ vũ Nobita.



Cúp máy, Hajime ngả người ra ghế, lòng đầy hào hứng. Cuối cùng thì mọi chuyện cũng đang tiến triển đúng như trong ký ức của mình, cậu nghĩ thầm.

Chỉ một đêm sau khi Nobita kiên nhẫn "ấp trứng" dưới chăn, điều kỳ diệu đã xảy ra. Buổi sáng sớm hôm sau, ngay khi Hajime vừa thức dậy, Nobita lại gọi điện thoại cho cậu, giọng nói đầy kích động:

"Hajime! Trứng nở rồi! Tớ không thể tin nổi! Cậu phải đến ngay!"

Hajime lập tức chạy sang nhà Nobita và ngay khi vừa bước vào phòng, cậu sửng sốt khi nhìn thấy một sinh vật nhỏ nhắn, có màu cam đỏ nhạt, đang ngước lên nhìn mọi người với ánh mắt to tròn đáng yêu. Chú khủng long này không nhỏ như Hajime tưởng tượng, nó gần bằng một con chó trưởng thành, có phần rụt rè nhưng đầy tò mò.

Nobita, mặt rạng rỡ, không giấu nổi niềm vui và tự hào: "Đây là Pisuke! Tớ quyết định đặt tên nó là Pisuke!"

Hajime ngồi xuống cạnh Pisuke, cảm nhận được sự đáng yêu và ngây thơ toát ra từ sinh vật cổ đại này. Pisuke nhìn quanh, nhút nhát nhưng cũng nhanh chóng quấn quýt bên Nobita, như thể đã coi cậu là người thân duy nhất. Cả nhóm không khỏi ngạc nhiên và xúc động khi nhìn Pisuke, vừa mới hôm qua vẫn còn là một quả trứng thô sơ.

Pisuke nhanh chóng trở thành trung tâm của mọi sự chú ý. Nobita, Hajime và Doraemon thay phiên nhau chăm sóc, trêu đùa với Pisuke. Nobita đặc biệt tự hào, nhìn Pisuke như một người bạn thân thiết và hào hứng nghĩ về những ngày tháng sắp tới với khủng long con của mình.

Chỉ trong hơn một tuần ngắn ngủi, Pisuke đã phát triển với tốc độ không tưởng. Ban đầu, nó chỉ là một chú khủng long con nhỏ bé, nhưng nhanh chóng lớn lên, mạnh mẽ hơn từng ngày.

Đến khi Pisuke đủ lớn, cả Nobita, Hajime và Doraemon đều có thể cưỡi lên lưng nó cùng lúc mà không thấy chật chội, Pisuke vui vẻ chở ba người bạn đi dạo khắp nơi, mỗi bước đi của nó vững chãi và đáng tin cậy.

Sang đến tuần thứ hai, Pisuke đã phát triển đến mức Nobita và các bạn không còn có thể giấu được nó trong nhà nữa. Để Pisuke có thêm không gian sống, cả ba quyết định đưa nó ra sống tạm ở hồ trong công viên. Tại đây, Pisuke có thể thoải mái vùng vẫy và không bị gò bó. Thân hình của nó bây giờ đã phát triển đến mức phần đầu của Pisuke to ngang bằng với nửa cơ thể của Nobita - một kích thước ấn tượng khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải kinh ngạc.

Mỗi ngày sau khi tan học, Nobita, Hajime và Doraemon đều chạy đến công viên để thăm Pisuke. Cả ba cùng chơi đùa, cho Pisuke ăn và xem nó bơi lội tung tăng trong hồ nước. Pisuke cũng nhanh chóng gắn bó và thân thiết với Nobita, luôn reo vui mỗi khi cậu xuất hiện.



Thế nhưng, niềm vui ấy cũng mang đến một cảm giác lo lắng âm thầm trong lòng mọi người. Với tốc độ phát triển chóng mặt của Pisuke, không sớm thì muộn, nó sẽ không còn phù hợp với không gian chật hẹp trong công viên nữa và xuất hiện trước toàn công chúng. Hajime và Doraemon biết rằng sẽ đến lúc họ phải đối mặt với thực tế - rằng Pisuke cần trở về với thế giới khủng long của mình, nơi duy nhất mà nó có thể trưởng thành tự nhiên và tự do.

Sau một đêm mưa lớn, Pisuke vì quá nhớ Nobita, đã liều lĩnh rời khỏi hồ trong công viên, bất chấp cơn mưa và cái lạnh để tìm đến nhà người bạn thân của mình. Nhưng kết quả là sáng hôm sau, Pisuke đã lộ diện dưới ánh nhìn tò mò và hoang mang của người dân xung quanh công viên. Khắp nơi đều xôn xao trước sự xuất hiện của một con khủng long giữa thời hiện đại và thông tin này nhanh chóng lan rộng.

Cả Nobita, Doraemon và Hajime đều lo lắng khi thấy Pisuke trong tình trạng như vậy. Nobita và Doraemon thì bồn chồn, lo cho sức khỏe và an toàn của Pisuke. Nhưng Hajime lại có một mối lo khác, sâu sắc và đáng sợ hơn.

Cậu nhớ đến đám thợ să·n t·rộm động vật cổ đại mà mình biết qua ký ức, những kẻ chuyên săn bắt và buôn bán sinh vật từ các thời đại khác. Đám thợ săn này hẳn đã phát hiện ra sự tồn tại của Pisuke. Nếu chúng tìm thấy nơi Pisuke đang ở, cả Nobita và Pisuke sẽ gặp nguy hiểm.

Và đúng như Hajime dự đoán, chiều hôm đó, một người lạ xuất hiện trong phòng Nobita. Hắn không ngại ngùng mà thẳng thừng yêu cầu Nobita giao nộp Pisuke, nói rằng họ sẽ "chăm sóc tốt" cho cậu bé khủng long. Nhưng ánh mắt và giọng điệu của hắn lộ rõ mục đích đen tối, khiến Nobita hoảng sợ, run rẩy từ chối.

Hajime đứng bên ngoài cửa, lặng lẽ quan sát. Cậu nắm chặt tay, đấu tranh với suy nghĩ muốn lao vào để bảo vệ bạn mình. Nhưng rồi cậu do dự. Đám thợ să·n t·rộm này có trang bị súng và các v·ũ k·hí hiện đại khác, dù đã nhận được phần sức mạnh của Freeman, cậu không chắc cơ thể mình có thể chịu được sát thương từ v·ũ k·hí nóng.

Ngoài ra, Hajime còn biết một điều nữa, chuyện này lập tức sẽ bị cảnh sát thời gian can thiệp, nhờ vào những gì cậu từng biết trong ký ức. Nobita sẽ được an toàn, cậu tự nhủ, cố kiềm chế sự lo lắng.

Sau khi nghe tiếng ồn trong nhà Nobita dần lắng xuống, Hajime phá cửa xông vào, ánh mắt đầy lo lắng.

"Nobita! Cậu có sao không?" Hajime hỏi dồn dập, nhìn quanh để chắc chắn không còn ai đe dọa bạn mình.

Nobita lắc đầu, thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt cậu lại tràn ngập sự kiên quyết. "Tớ không sao. Nhưng… chúng ta phải đưa Pisuke về thời đại của nó, Hajime. Đây không còn là nơi an toàn cho Pisuke nữa."

Nhìn vào quyết tâm của Nobita, Hajime chỉ gật đầu đồng tình. Cậu hiểu rằng đây là quyết định đúng đắn, dù cả hai đều thấy tiếc nuối khi phải chia xa Pisuke.



Đêm đó, khi tất cả ánh mắt và sự tò mò của người dân đều đổ dồn về phía công viên, nhóm ba người lặng lẽ tiến vào trong bóng tối. Đám thợ lặn và các nhà nghiên cứu đã chuẩn bị sẵn thiết bị, thậm chí có cả máy quay và ánh sáng chĩa xuống hồ nước, chờ đợi một phát hiện lớn về “khủng long thời hiện đại”. Cả ba đều hiểu rằng họ phải hành động cẩn thận và nhanh chóng.

Hajime và Doraemon thì thầm bàn bạc kế hoạch đánh lạc hướng. Cả hai sẽ làm mọi cách để thu hút sự chú ý của đám phóng viên và quần chúng, trong khi Nobita nhanh chóng tiếp cận Pisuke.

Nobita lấy ra chiếc đèn pin thu nhỏ của Doraemon, hướng nó về phía Pisuke đang nấp sau một bụi cây gần hồ. Ánh sáng từ đèn pin chiếu lên người Pisuke, khiến cậu bạn khủng long nhanh chóng thu nhỏ lại chỉ bằng một chú mèo con.

Mọi việc diễn ra một cách thuận lợi. Pisuke nhỏ gọn và dễ dàng hơn để giấu đi, Nobita nhanh chóng ôm cậu bạn nhỏ trở về, còn Hajime và Doraemon cũng âm thầm rút lui, hòa vào bóng tối để tránh thu hút thêm sự chú ý.

Khi đã an toàn trở về nhà Nobita, cả ba đều thở phào nhẹ nhõm.

Nobita và Doraemon vừa định đi vào Cỗ Máy Thời Gian đã thấy Hajime với vẻ mặt nghiêm túc, tiến lại gần họ và cảnh báo: "Tên trộm đã đe dọa Nobita và rất có thể hắn sẽ đuổi theo để gây rắc rối cho chúng ta trên đường đi."

Nghe đến đây, Nobita há hốc mồm đầy lo lắng. "Cậu nói đúng, Hajime! Nếu bọn chúng đuổi theo thì Pisuke sẽ gặp nguy hiểm mất!"

Doraemon cũng lo lắng, lập tức lục tìm trong chiếc túi thần kỳ của mình để tìm bảo bối giúp họ sẵn sàng đối phó. Cuối cùng, cậu chọn ra ba món bảo bối cần thiết nhất cho chuyến đi này:

Áo Choàng Phản Hồi (Space Cloak): Khăn choàng này có khả năng bảo vệ người sử dụng khỏi các loại t·ấn c·ông từ bên ngoài, giúp tránh được các đòn đánh và v·ũ k·hí tầm xa.

Súng Gây Mê (Stun Gun): Một loại súng nhỏ bắn ra luồng hơi gây choáng. Bất kỳ ai trúng phải sẽ bị mất phương hướng, chóng mặt và không thể t·ấn c·ông trong một thời gian ngắn.

Thảm Bay Mini (Mini Flying Carpet): Thảm bay mini có kích thước nhỏ gọn nhưng đủ rộng để giúp họ di chuyển nhanh chóng qua các chướng ngại hoặc đường đi hiểm trở. Nếu cần thiết, thảm bay này cũng có thể hỗ trợ di chuyển nhanh khỏi khu vực nguy hiểm và tăng tốc độ trên đường đi đến thời đại khủng long.

Với ba bảo bối đã sẵn sàng, Doraemon phân phát chúng cho cả nhóm. Nobita, Doraemon và Hajime, mỗi người đều giữ một bảo bối phòng thủ và t·ấn c·ông trong tay, cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Sau khi kiểm tra kỹ càng các vật dụng, cả ba bước vào cỗ máy thời gian, sẵn sàng cho hành trình đưa Pisuke về thời đại của nó.