Đồng Thời Xuyên Qua: Bắt Đầu Từ Doraemon.

Chương 5: Truy đuổi.



Chương 5: Truy đuổi.

Hajime, Nobita và Doraemon bước vào cỗ máy thời gian, lòng đầy căng thẳng. Khi Doraemon khởi động, không gian xung quanh họ bỗng biến đổi thành một đường hầm đen trắng đầy kỳ lạ. Những vệt sáng và bóng tối xoắn vào nhau, tạo thành một dòng chảy trôi nổi, như thể họ đang di chuyển trên mặt nước tĩnh lặng, vừa uyển chuyển vừa bí ẩn. Xung quanh, các ký hiệu đồng hồ cổ điển chầm chậm xoay tròn, các kim giờ và kim phút không ngừng chuyển động, tạo cảm giác như thời gian đang bị vặn xoắn và kéo dãn.

Khi cỗ máy di chuyển sâu vào dòng thời gian, khung cảnh bên ngoài dần trở nên lấp lánh, những đồng hồ ảo tung lên như bọt nước, và mọi thứ hòa vào trong một dải ánh sáng trắng đen, tạo thành không gian mờ ảo, kỳ lạ và đầy lôi cuốn.

Ngay lúc ấy, một tiếng động lớn vang lên, phá tan sự yên tĩnh. Cả ba quay lại nhìn và thấy một cỗ máy thời gian khác đang tiến đến từ phía sau. Đó là tên thủ lĩnh của đám trộm khủng long, hắn ngồi trên một cỗ máy thời gian giống như chiếc ghế di động.

"Không ổn, hắn đuổi theo chúng ta rồi!" Doraemon hét lên, vội vã xoay cần điều khiển để tăng tốc, né tránh những cánh tay máy đang lao tới từ cỗ máy của tên trộm.

Tên trộm cười đầy mỉa mai, kéo cần điều khiển để hai cánh tay máy vươn dài hơn. Những cánh tay này có móc kẹp linh hoạt ở đầu, đâm thẳng về phía cỗ máy thời gian của nhóm bạn với ý định bám lấy.

Hajime ngay lập tức phản ứng, rút ra Áo Choàng Phản Hồi mà Doraemon đã đưa cho, nắm chặt trong tay để phòng thủ. Khi cánh tay máy lao đến, Hajime vung khăn ra chắn. Khăn choàng tỏa ra một lớp ánh sáng phản chiếu rực rỡ, giống như một lớp áo giáp vô hình. Đầu móc kẹp của tên trộm đập vào khăn choàng, bị bật ngược lại và bắn ra những tia lửa điện do tác động mạnh.

Tên trộm giận dữ, điều chỉnh cánh tay máy từ một góc khác, t·ấn c·ông dồn dập hơn. Hắn cố vươn tới cỗ máy của Doraemon, định bám chắc và kéo nhóm bạn lại. Nhưng mỗi khi cánh tay máy lao tới, Hajime đều dùng chiếc khăn choàng chắn trước mặt, khiến những cú t·ấn c·ông của hắn đều trở nên vô dụng.

Phía bên kia, Nobita ôm chặt hộp chứa Pisuke, không để tên trộm nhận ra sự hiện diện của khủng long con. Tay cậu cầm khẩu Súng Gây Mê, chuẩn bị nhắm vào tên trộm để kết thúc mối nguy hiểm này.

Ánh mắt cậu tập trung, cẩn thận canh thời điểm để bắn, nhưng cỗ máy thời gian liên tục bị rung lắc khi Doraemon cố gắng né tránh, khiến đường ngắm của Nobita không ổn định.

Bên ngoài, cảnh sắc dòng thời gian như vỡ òa với hàng loạt ánh sáng rực rỡ. Từng lớp thời gian xoay tròn, những hình ảnh nhòe đi của vũ trụ, hành tinh và lịch sử lướt qua nhanh chóng trong luồng sáng lấp lánh. Cỗ máy của Doraemon lắc mạnh khi phải rẽ đột ngột để tránh một đòn t·ấn c·ông nữa, khiến Nobita gần như mất thăng bằng.



"Nobita! Cậu phải bắn trúng hắn!" Hajime hét lớn, vừa tiếp tục dùng khăn choàng chắn đòn t·ấn c·ông của tên trộm.

"Biết rồi mà!" Nobita căng thẳng trả lời, tay cậu siết chặt khẩu súng. Đôi mắt Nobita đầy quyết tâm, nhưng tay cậu vẫn chưa thể nắm chắc thời cơ khi cỗ máy cứ rung lắc liên hồi.

Doraemon cũng căng thẳng xoay chuyển cần điều khiển, cố gắng giữ khoảng cách an toàn khỏi tên trộm. "Tớ không thể giữ mãi được đâu! Tìm cách hạ hắn ngay đi, Nobita!"

Nobita cắn chặt môi, quyết tâm chờ đợi khoảnh khắc ổn định để ra tay. Khi cỗ máy bất ngờ lướt vào một vùng xoắn ốc thời gian yên tĩnh hơn, cậu hít sâu, nhắm kỹ và bóp cò súng.

Tia hơi chóng mặt từ súng phóng ra, lao thẳng vào tên trộm. Bị trúng đòn, hắn bất ngờ mất thăng bằng, cánh tay máy ngừng hoạt động và cỗ máy của hắn xoay tròn trong luồng ánh sáng thời gian.

Tên trộm loạng choạng cố gắng điều khiển lại, nhưng trong giây lát, cỗ máy của hắn bị đẩy lùi ra xa, để lại cỗ máy của Doraemon tiếp tục hành trình an toàn qua dòng thời gian đen trắng.

Khi cỗ máy thời gian ổn định trở lại, Nobita và Hajime thở phào nhẹ nhõm, nhận ra rằng họ đã tạm thoát khỏi sự đeo bám của tên trộm. Pisuke vẫn đang cuộn tròn trong hộp, đôi mắt to tròn nhìn Nobita và Hajime đầy ngơ ngác, như thể cảm nhận được sự căng thẳng vừa qua.

Nobita nhẹ nhàng ôm Pisuke ra khỏi hộp, vuốt ve nó với một nụ cười an ủi. "Không sao đâu, Pisuke. Mày vẫn an toàn mà! Bọn ta sẽ không để bất cứ ai làm hại mày đâu!" Nobita nói, giọng dịu dàng nhưng đầy kiên quyết.

Pisuke khẽ rụt rè cọ đầu vào tay Nobita, đôi mắt long lanh ngước lên nhìn cậu bạn nhỏ với sự tin tưởng tuyệt đối. Hajime ngồi bên cạnh, cũng mỉm cười nhìn cảnh đó. Cậu đưa tay lên cằm Pisuke, vuốt nhẹ.

Pisuke đáp lại bằng cách kêu lên những tiếng líu ríu nhỏ, nhảy cẫng lên trong vòng tay của Nobita. Cả ba bạn đều bật cười trước hành động ngây thơ và đáng yêu của Pisuke. Nobita và Hajime bắt đầu trêu đùa với nó, thỉnh thoảng đẩy nhẹ để Pisuke nhảy qua lại giữa hai người.



Cỗ máy thời gian đưa nhóm bạn ngược dòng lịch sử, dừng lại vào khoảng 70 triệu năm trước trong kỷ Phấn trắng (Cretaceous period).

Khi họ bước ra khỏi cỗ máy, một khung cảnh nguyên sơ hiện ra trước mắt, một vùng đất rộng lớn với bầu trời xanh ngắt và những rặng cây cổ đại mọc um tùm trải dài đến tận chân trời. Những tiếng động hoang dã của động vật thời tiền sử vọng lại từ xa xa, mang theo hơi thở của một thế giới cổ đại tràn đầy sự sống.

Doraemon và Nobita nhẹ nhàng đưa Pisuke đi về phía bờ biển. Nobita bước từng bước chậm rãi, không ngừng vuốt ve Pisuke và nói những lời an ủi, mặc dù trong lòng cậu biết rằng cuộc chia tay này sẽ rất khó khăn. Pisuke cũng dường như hiểu được cảm giác của Nobita, nên nó cứ ngoan ngoãn bước theo, thi thoảng cọ đầu vào người bạn nhỏ của mình.

Hajime đứng lại ở lối vào khu vực cỗ máy thời gian, lặng lẽ quan sát Doraemon và Nobita tiễn biệt Pisuke. Cậu nhớ rằng bãi biển này thực chất là bờ biển của vùng đất Bắc Mỹ cổ đại, không phải Nhật Bản và nếu đúng theo dòng thời gian, nhóm bạn sẽ còn có một cuộc gặp gỡ nữa ở đây.

Để tránh làm buổi tiễn biệt thêm buồn bã, Hajime bèn nói: "Hai cậu cứ đi đi. Tớ sẽ trông chừng cỗ máy thời gian. À, mà biết đâu, nếu chúng ta không tạm biệt hẳn thì có khi sẽ còn gặp lại Pisuke một ngày nào đó."

Doraemon và Nobita gật đầu, đồng ý với lý do của Hajime. Nobita nhìn Pisuke, ánh mắt vẫn đong đầy cảm xúc, nhưng lời nói của Hajime khiến cậu cảm thấy có chút hy vọng rằng đây không phải là lần gặp cuối.

Khi Doraemon và Nobita dần xa khu vực cỗ máy, Hajime nhìn quanh, thầm nhủ đây là một cơ hội hiếm có để khám phá và lấy một vài mẫu vật từ thời đại cổ đại.

Không chần chừ, cậu lấy từ túi đeo của mình ra một bộ dụng cụ nhỏ, nhanh chóng thu thập vài mẫu đá, thực vật và cả một vài mảnh vỏ hóa thạch nhỏ từ vùng đất kỷ Phấn trắng này.

Mỗi mẫu vật mà cậu thu thập đều được cẩn thận gói lại và ghi chú, như thể Hajime đang thực hiện một cuộc nghiên cứu nhỏ trong khi chờ đợi nhóm bạn. Thời đại cổ xưa này ẩn chứa vô số điều kỳ diệu, Hajime biết rằng đây là cơ hội quý báu để cậu không chỉ thỏa mãn trí tò mò mà còn hiểu thêm về thế giới đã mất từ hàng triệu năm trước.

Khi đã thu thập đủ mẫu vật, Hajime quay lại và thấy Nobita và Doraemon từ từ trở về, gương mặt cả hai đều lộ rõ vẻ buồn bã, nhưng cũng mang theo nét thanh thản. Họ đã để Pisuke tự do ở nơi mà nó thuộc về, trong thời đại của nó, nơi mà nó có thể sống cuộc đời của một chú khủng long giữa thiên nhiên bao la và đồng loại của mình.



Sau khi hoàn thành sứ mệnh đưa Pisuke trở về thời đại của mình, nhóm bạn quay lại cỗ máy thời gian và bắt đầu hành trình trở về thời hiện tại.

Trên đường đi, không khí trong cỗ máy thời gian lặng lẽ hơn hẳn, ai cũng trầm ngâm với những suy nghĩ riêng. Đến nơi, Hajime tạm biệt Nobita và Doraemon đi về nhà.

Về đến nhà, việc đầu tiên Hajime làm là đi thẳng vào phòng tắm. Cậu ngâm mình trong nước, cẩn thận tẩy rửa từng chút một trên cơ thể.

Dù nhóm bạn đã an toàn trở về mà không có vấn đề gì, nhưng Hajime vẫn cảm thấy có chút lo âu. Trong phim, Nobita và các bạn có thể thoải mái ăn uống, ngủ nghỉ trong thời đại kỷ Phấn trắng mà chẳng gặp rắc rối gì nhưng đó là hoạt hình, còn đây là thực tế. Ai mà biết được có vi khuẩn hay virus cổ đại nào bám dính lên người mà mình không biết không, Hajime thầm nghĩ.

Cậu mỉm cười tự nhủ về sự thận trọng của mình, nhưng vẫn tắm rửa thật kỹ, cảm giác vừa hồi hộp vừa thú vị về trải nghiệm chưa từng có này.

Sau khi giúp mẹ lau dọn nhà cửa và dành thời gian xem phim cùng cả gia đình, Hajime lên phòng và khóa cửa lại.

Cậu cẩn thận mở ngăn kéo tủ, lấy ra một chiếc hộp đựng mẫu vật, nó là món quà sinh nhật anh trai cậu đã tặng.

Hajime mỉm cười, nhớ lại anh trai mình, một nhà nghiên cứu cổ sinh vật học đầy đam mê. Chính sự nhiệt huyết của anh là lý do khiến cậu quyết tâm mang về những mẫu vật độc đáo này để làm quà bất ngờ cho anh.

Hajime ngồi xuống bàn, lấy giấy bút ra và bắt đầu viết thư cho anh trai. Cậu muốn gửi gắm đến anh sự phấn khích của mình mà không tiết lộ chi tiết cuộc phiêu lưu hay danh tính của nhóm bạn đã giúp đỡ cậu.

[Anh yêu quý,

Em hy vọng lá thư này sẽ khiến anh bất ngờ và vui vẻ. Mới đây, em tình cờ có được một vài mẫu vật đặc biệt mà em nghĩ anh sẽ thấy thú vị. Đây là những mẫu đá, mảnh vỏ và một số mẫu cây cổ đại mà em đã cẩn thận thu thập. Em nghĩ chúng có giá trị nghiên cứu, hoặc ít nhất cũng là một điều gì đó đặc biệt để thêm vào bộ sưu tập của anh.

Anh cứ coi như đây là món quà nhỏ mà em gửi tặng, một điều bất ngờ nho nhỏ từ em trai của anh. Em rất mong nhận được tin tức từ anh và biết anh cảm nhận thế nào về món quà này.

Yêu anh nhiều, Hajime]