Đồng Thời Xuyên Qua: Bắt Đầu Từ Doraemon.

Chương 10: Hải tặc.



Chương 10: Hải tặc.

Ở một góc hẻo lánh của thế giới One Piece, Freeman đang ở trên một hòn đảo vô danh vắng vẻ, xa cách mọi dấu vết của con người.

Trên đảo chỉ có vài ngọn đồi nhỏ và một khu rừng dừa rậm rạp, gần như không có dấu hiệu của bất kỳ sinh vật nào ngoài vài loại côn trùng. Ngay cả chim chóc cũng chỉ bay ngang qua, không muốn đậu xuống hòn đảo hoang vu này. Khung cảnh tĩnh lặng và u tịch, lý tưởng cho những ngày tháng khổ luyện.

Freeman cầm trong tay một quyển sách nhỏ, tập trung luyện tập các chiêu thức và kiến thức từ đó. Đã một tháng trôi qua kể từ khi Dragon giao cho cậu nhiệm vụ thành lập một băng hải tặc làm bình phong cho Quân Cách Mạng, nhưng Freeman không vội ra biển.

Thay vào đó, cậu xin từ Dragon một vài cuốn sách chuyên sâu về kỹ thuật chiến đấu và tu luyện, bao gồm các bài học về Lực Thức và ba loại Haki: Haki Vũ Trang (Busoshoku) Haki Quan Sát (Kenbunshoku) và Haki Bá Vương (Haoshoku). Ngoài ra, Dragon còn chia sẻ một vài ghi chép tâm đắc về kiếm thuật từ các Kiếm Hào nổi danh.

Freeman phát hiện ra một khía cạnh độc đáo của năng lực trái ác quỷ của mình, càng đối mặt với hoàn cảnh cực đoan, khả năng thích nghi và tiến hóa của cậu càng mạnh mẽ. Bất kể là nguy hiểm từ môi trường tự nhiên hay từ những thử thách nhân tạo, cơ thể cậu đều có thể thích nghi một cách đáng kinh ngạc.

Chính vì vậy, phương pháp luyện tập của Freeman luôn là đặt mình vào tình thế sinh tử - hướng vào chỗ c·hết để rèn luyện.

Với Haki Vũ Trang, Freeman quyết định thử thách bản thân bằng cách cõng một tảng đá lớn trên lưng, đi qua một rừng bẫy tự tạo từ những thân dừa lớn, treo lơ lửng như những quả chùy gỗ đầy gai nhọn, đung đưa không thứ tự qua lại sẵn sàng t·ấn c·ông bất cứ lúc nào.

Địa điểm luyện tập của cậu thậm chí còn nguy hiểm hơn khi nằm ngay trong một hồ nước biển, nơi sức mạnh của cậu bị suy yếu bởi tác động của nước biển. Trong tình thế này, Freeman chỉ có hai lựa chọn: không ngừng cử động và giữ vững bản thân hoặc chịu c·hết đ·uối. Điều này buộc cậu phải dồn toàn bộ sức lực, liên tục đẩy cơ thể và Haki Vũ Trang của mình đến giới hạn.

Để luyện Haki Quan Sát, cậu quyết định sử dụng mật ong từ một loài côn trùng độc sống trên đảo, bôi khắp người, rồi bịt mắt và né tránh một đàn ong cực độc. Loài ong này không chỉ có nọc độc c·hết người mà còn rất n·hạy c·ảm với mùi hương.

Lần đầu thử nghiệm, Freeman bị chúng chích một cái, cơ thể t·ê l·iệt trong 30 phút, da thịt thậm chí có dấu hiệu hoại tử. Điều này rất đáng sợ, phải biết qua những năm tháng khổ sai trong kiếp nô lệ, cậu đã phát triển một mức kháng độc đáng kể.

Chính sức đề kháng mạnh mẽ này đã giúp Freeman dám thử nghiệm phương pháp nguy hiểm như vậy và đồng thời cũng lý giải tại sao hòn đảo này gần như không có sự hiện diện của các sinh vật sống.

Còn về Haki Bá Vương, các tài liệu mà Freeman tham khảo chỉ cung cấp thông tin rất hạn chế, hầu hết chỉ là giới thiệu sơ lược mà không đề cập đến cách rèn luyện cụ thể.



Tuy nhiên, có một điều mà sách nhấn mạnh, ý chí của người sở hữu Haki Bá Vương có thể phát triển mạnh mẽ hơn thông qua việc hoàn thành nguyện vọng của chính bản thân.

Dù hai loại Haki của Freeman đã phát triển vượt bậc và có thể ứng dụng vào thực chiến, nhưng những kỹ năng khác như Lục Thức và kiếm thuật lại tiến triển chậm chạp hơn.

Freeman không khỏi tự nhủ rằng có lẽ nguyên nhân nằm ở thiên phú của cậu, hoặc có thể do cậu chưa tìm được phương pháp rèn luyện đúng cách. Dẫu vậy, Freeman không nản chí, trái lại, cậu bắt đầu suy nghĩ về cách thúc đẩy hai kỹ năng này bằng một phương pháp luyện tập quyết liệt hơn.

Freeman dần nhận ra rằng các kỹ năng này không phát triển nhanh chóng qua những bài tập đơn thuần, mà cần có môi trường chiến đấu thực sự, đặc biệt là chiến đấu trong tình thế sinh tử.

Đối với Lục Thức, cậu hiểu rằng việc đạt đến cảnh giới vượt trội của cơ thể không chỉ phụ thuộc vào sức mạnh cơ bắp, mà còn đòi hỏi sự kết hợp nhuần nhuyễn của tốc độ, sức bền và khả năng phục hồi. Cậu quyết định sẽ phải đưa bản thân vào tình thế liên tục đối mặt với những đòn đánh nguy hiểm và học cách phản ứng bằng bản năng.

Về kiếm thuật, Freeman hiểu rằng chỉ có thực chiến mới khiến cậu lĩnh hội được sự nhạy bén và sắc bén của các kiếm sĩ bậc thầy. Đơn thuần lặp lại những chiêu thức trong sách là không đủ. Cậu cần phải đặt mình vào tình thế mà từng nhát chém đều có thể quyết định sự sống hay c·ái c·hết, để từ đó ép bản thân không ngừng phản ứng và thích nghi.

Với kế hoạch này, Freeman bắt đầu hành động. Trên đảo, cậu dựng lên những bức tượng đá và gỗ, sắp đặt chúng như đối thủ trong một trận đấu. Cậu tự tạo ra một đấu trường nhỏ, thậm chí còn rải đá sắc và cát nóng khắp mặt đất để tăng thêm độ khó.

Sau đó, cậu lao vào luyện tập, không hề giữ lại chút sức lực nào. Mỗi đòn đánh, mỗi bước di chuyển của cậu đều nhanh chóng trở nên sắc bén và dứt khoát hơn, ép bản thân phải sử dụng Lục Thức và kiếm thuật trong các tình huống tưởng tượng như chiến đấu thực sự.

Để nâng cao thêm, Freeman còn sử dụng Haki Vũ Trang trên thanh kiếm và đôi chân, đồng thời kích hoạt Haki Quan Sát để cảm nhận những chuyển động nhỏ nhất xung quanh mình. Dần dần, cậu bắt đầu tìm ra nhịp điệu trong từng đòn đánh, biết cách đan xen giữa sức mạnh của Haki và những kỹ thuật Lục Thức căn bản như Soru và Geppo để tăng tốc độ và khả năng linh hoạt.

Freeman biết rằng việc luyện tập trên hòn đảo này chỉ là bước khởi đầu. Chỉ khi nào thực sự bước vào chiến trường khốc liệt, cậu mới có thể kiểm nghiệm được toàn bộ khả năng của mình. Nhưng giờ đây, cậu đã sẵn sàng cho những trận chiến tử sinh thật sự, với ý chí không bao giờ lùi bước.

. . .

Freeman đang ngồi nghỉ ngơi dưới bóng cây, nhắm mắt lại để lấy lại sức sau buổi tập căng thẳng. Bất chợt, tiếng động từ xa khiến cậu mở mắt nhìn ra biển. Một con thuyền cỡ trung, khoảng 20 mét, với vẻ ngoài hào hoa nhưng dường như không thuộc về hòn đảo vắng vẻ này, đang tiến gần về phía bờ.



Khi con thuyền dừng lại, một đám người bị trói gô lần lượt bị hất xuống từ boong tàu. Quan sát kỹ, Freeman nhận ra đó là một nhóm khá đa dạng, hai hầu gái, một người có vẻ là bác sĩ, một đầu bếp, bốn vệ sĩ với trang phục bảo hộ đơn giản và cuối cùng là một chàng trai trẻ quý tộc, có vẻ là người được bảo vệ. Cả nhóm trông rất sợ hãi và run rẩy, những v·ết t·hương của vài người trong số họ vẫn đang rỉ máu.

Freeman nheo mắt, nhận ra một đám hải tặc xấu xí, với đủ loại vóc dáng từ gầy nhom đến béo ú, đang áp giải nhóm người này xuống. Đứng đầu là một tên hải tặc đầu to, tay cầm cây gậy lớn như sẵn sàng giáng xuống bất cứ ai dám chống đối. Gã ta nắm chặt miếng giẻ bịt miệng chàng trai quý tộc, giật mạnh ra rồi cười chế nhạo.

"Cuối cùng thì cũng được nghe tiếng 'thiếu gia' kêu gào rồi!" gã hải tặc cười khoái chí, giọng đầy khinh bỉ. Chàng trai quý tộc hoảng sợ, la hét: "Cha ta sẽ không tha cho các ngươi! Mau thả ta ra! Các ngươi sẽ phải trả giá đắt!"

Tên đầu lĩnh phá lên cười, đưa cây gậy gõ mạnh xuống đất. "Thả ngươi? Để ngươi đi chơi nhởn nhơ trên biển sao? Đừng mơ! Cha mày không trả tiền chuộc thì cứ yên tâm mà c·hết dần ở đây. Tưởng là quý tộc thì ai cũng phải sợ sao?"

Đám hải tặc đồng loạt cười cợt nhạo báng, nhìn chàng quý tộc đang thất thần trong khi người hầu và vệ sĩ của cậu ta chỉ biết cúi đầu lo sợ. Một trong những người vệ sĩ can đảm hơn, dù đang b·ị t·hương nặng, nghiến răng nói: "Tên khốn! Các ngươi sẽ bị t·rừng t·rị!"

Tên đầu lĩnh quay sang, giáng một cú đánh mạnh vào vệ sĩ đó, khiến anh ta ngã khuỵu xuống đất. "Hừm, lũ người hầu các ngươi còn dám mạnh miệng à? Chẳng qua chỉ là lũ tay chân phục vụ mà thôi, không có quyền lên tiếng ở đây!"

Freeman quan sát tình cảnh đó từ xa, đôi mắt lạnh lùng. Cậu bắt đầu suy nghĩ liệu có nên can thiệp hay không. Nhóm người này rõ ràng là n·ạn n·hân của một vụ b·ắt c·óc. Nhưng hơn thế, đây có thể là cơ hội để Freeman thử nghiệm năng lực chiến đấu của mình.

Chàng quý tộc, mặt mũi đầy hoảng loạn, tiếp tục hét lên: "Có ai đó không? Mau cứu ta! Ta sẽ trả hậu hĩnh! Làm ơn! Cha ta sẽ trả cho các ngươi rất nhiều vàng!"

Đám hải tặc chỉ đáp lại bằng những tiếng cười châm chọc. Một tên to béo nói: "Đừng mơ nữa, thiếu gia. Đây là hòn đảo hoang, chẳng ai tới cứu cậu đâu." Gã vỗ vai tên thủ lĩnh, ra hiệu cho mọi người giữ chặt các con tin.

Freeman quan sát một lúc rồi nhắm mắt lại, khẽ thở dài. Có vẻ như mình có việc phải làm rồi. Với một nụ cười nhàn nhạt, cậu đứng lên, siết chặt thanh kiếm bên hông.

Freeman bình tĩnh hít một hơi sâu, rồi kích hoạt kỹ thuật Geppo, nhảy cao lên không trung để quan sát tình hình bên dưới. Với đôi mắt nhắm nghiền, cậu tập trung toàn bộ Haki Quan Sát để cảm nhận mọi chuyển động của đám hải tặc. Sau khi xác định có khoảng mười hai tên địch, Freeman lập tức di chuyển. Cậu sử dụng kỹ thuật Soru, lao về phía mục tiêu đầu tiên nhanh như cắt, tựa như một cái bóng mờ khó có thể nhận thấy.

Tay trái cậu tung ra một đòn Shigan sắc bén, chọc vào điểm yếu của tên hải tặc đầu tiên, khiến hắn gục xuống chỉ trong một đòn duy nhất. Ngay lập tức, Freeman xoay người, tay phải cầm kiếm, thực hiện những đòn t·ấn c·ông mạnh mẽ và chính xác. Thanh kiếm của cậu chém qua không trung như những tia chớp, từng nhát chém không sai lệch, khiến đám hải tặc không kịp phản ứng.



Khi đã hạ được hầu hết đối thủ, Freeman xoay chân, vận dụng Rankyaku để tung một đòn chém khí từ xa, kết thúc những tên hải tặc còn lại trong vòng vây. Đòn chém sắc bén xé gió, cắt xuyên qua các mục tiêu cuối cùng, khiến chúng gục ngã ngay tại chỗ. Cuộc tập kích diễn ra nhanh gọn trong chưa đầy mười giây, khi Freeman hạ gục toàn bộ đám hải tặc mà không cần mở mắt.

Chỉ còn vài tên hải tặc đang nằm rên rỉ trên đất, b·ị t·hương nhưng vẫn còn sống. Freeman quyết định giữ chúng lại để thẩm vấn.

Suốt toàn bộ trận chiến, cậu đều nhắm mắt, phần vì muốn rèn luyện Haki Quan Sát, phần vì cậu muốn tránh để cho Hajime phải chứng kiến cảnh tượng máu me và b·ạo l·ực này. Qua ký ức của mình, Freeman biết rằng Hajime là một người sống trong một thế giới hòa bình, nơi chiến đấu không phải là điều thường thấy. Dù hiểu rằng việc che giấu này không thể kéo dài mãi mãi, Freeman vẫn muốn giữ cho Hajime một phần nào đó trong sáng và đơn thuần.

Sau khi hoàn tất, Freeman mở mắt, bình tĩnh tiến đến gần mấy tên hải tặc còn sống sót, ngữ điệu điềm tĩnh nhưng lạnh lẽo: "Giờ thì, có vài chuyện ta muốn hỏi các ngươi." Đám hải tặc sợ hãi co rúm lại, không dám chống cự khi đối mặt với sức mạnh áp đảo của Freeman.

Freeman kéo từng tên hải tặc qua một bụi cây, tách riêng chúng để thẩm vấn từng người một. Mỗi tên hải tặc đều run rẩy khi đối diện với cậu và Freeman dễ dàng thu thập đủ thông tin cần thiết. Qua lời khai của chúng, cậu biết rằng bọn này thuộc băng hải tặc Golden Wolf (Hoàng Kim Sói) một băng hải tặc khét tiếng với hơn 200 thành viên. Thuyền trưởng của băng này có tiền thưởng lên tới 40 triệu beli. Con số này đặc biệt đáng sợ trong thời đại hiện tại, vì giá trị 40 triệu beli bây giờ có thể sánh ngang với tầm ảnh hưởng của những hải tặc trăm triệu beli trong tương lai. Đây không phải là những kẻ có thể coi thường.

Sau khi hoàn tất việc thẩm vấn, Freeman lạnh lùng kết liễu những tên hải tặc còn sống sót, không để lại bất kỳ nguy cơ nào có thể ảnh hưởng đến nhóm người vừa được giải cứu.

Khi quay trở lại, Freeman thấy một trong những vệ sĩ đã tìm được một thanh đao từ xác hải tặc để cắt dây trói cho mọi người. Họ đều tỏ ra biết ơn và ngỡ ngàng trước sức mạnh của Freeman.

Chàng thiếu niên quý tộc vừa được giải cứu ban đầu định bước tới để bày tỏ lời cảm ơn. Nhưng ngay khi ánh mắt hắn dừng lại trên ngực của Freeman, nơi vẫn còn hằn sâu ký hiệu nô lệ thông dụng, thái độ của hắn lập tức thay đổi. Gương mặt hắn thoáng qua sự ghê tởm, rồi gắt gỏng ra lệnh với giọng kinh miệt: "Tên nô lệ kia, vứt đống xác bẩn thỉu đó ra chỗ khác đi! Ngươi nghĩ rằng chúng ta cần ngươi để làm dơ hòn đảo này sao?"

Lời nói lạnh lùng và khinh miệt của hắn khiến cả nhóm người xung quanh ngỡ ngàng. Những người hầu và vệ sĩ khác đều nhìn thiếu gia của mình với vẻ kinh ngạc, không hiểu nổi tại sao hắn lại có thái độ như vậy với quái vật vừa cứu mạng mình.

Freeman không đáp lời, cũng không biểu lộ cảm xúc gì. Thay vào đó, cậu chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra, nắm lấy đầu của tên thiếu gia quý tộc. Với chiều cao 2m5 vượt trội, Freeman dễ dàng nhấc bổng hắn lên như nhấc một món đồ chơi. Tên quý tộc kinh hoảng, kêu thét thảm thiết khi cảm thấy sức ép từ bàn tay cậu, âm thanh vang lên từng tiếng vỡ vụn khiến hắn nhận ra sự mong manh của chính mình.

Freeman giữ hắn lơ lửng một lúc, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào kẻ kiêu ngạo. Cậu muốn hắn hiểu rằng địa vị và thân phận chẳng có giá trị gì trước sức mạnh thực sự. Sau một hồi, Freeman thả hắn xuống trước mặt bác sĩ trong đoàn, lạnh lùng ra lệnh: "Băng bó v·ết t·hương cho hắn."

Bác sĩ run rẩy gật đầu, không dám chậm trễ. Cả nhóm người im lặng, không ai dám lên tiếng phản đối hay ngăn cản.

Freeman sau đó quay sang đám vệ sĩ, giọng trầm ổn hỏi: "Ai trong số các ngươi biết lái thuyền?"

Một hộ vệ run rẩy giơ tay lên.