Đó là lực lượng an ninh đặc biệt chuyên bảo vệ và giá·m s·át các dòng thời gian khỏi những hành vi b·ất h·ợp p·háp, những sự kiện có khả năng phá vỡ lịch sử. Dù nhóm Nobita đã từng có vài lần chạm mặt với lực lượng này, nhưng Doraemon không hề nghĩ Hajime sẽ biết đến họ.
Hajime nhận ra mình đã để lộ quá nhiều, vội vàng giải thích, cố gắng tỏ ra thản nhiên.
"À... thực ra là mình nghi ngờ về đám thợ să·n t·rộm khủng long đó. Họ có năng lực di chuyển xuyên thời gian. Nghĩ lại thì, nếu họ có công nghệ để làm điều đó, hẳn phải có một lực lượng nào đó giá·m s·át các hoạt động thời gian b·ất h·ợp p·háp. Vì mình không biết gọi họ là gì, nên tạm gọi là... cảnh sát thời gian."
Doraemon khẽ cau mày, thận trọng nhìn Hajime. Cậu cảm nhận được điều gì đó khác thường ở người bạn mới này, nhưng cũng hiểu rằng lời giải thích của Hajime nghe khá hợp lý.
"Cậu nghĩ đám thợ să·n t·rộm ấy sẽ trở lại và gây nguy hiểm cho chúng ta à?" Doraemon hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.
"Ừ"
Hajime đáp, giọng nghiêm túc.
"Bọn họ rất nguy hiểm và chúng ta đang ở rất gần khu vực Nhật Bản hiện tại. Nếu chong chóng tre hư hỏng, chúng ta sẽ mất phương tiện di chuyển. Nếu bị đám người đó phát hiện, chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn."
Doraemon suy nghĩ một lúc, rồi thở dài, đưa tay vào túi thần kỳ. Cậu lôi ra một thiết bị nhỏ màu bạc hình đĩa tròn – thiết bị liên lạc với cảnh sát thời gian, mà Doraemon hiếm khi sử dụng trừ khi có tình huống khẩn cấp.
"Thực ra, mình có một thiết bị để liên lạc với họ. Nhưng nếu dùng thiết bị này, họ sẽ lập tức điều tra và có thể sẽ giá·m s·át tất cả chúng ta. Cậu có chắc là muốn liên lạc với họ không?"
Hajime im lặng, hiểu rằng việc nhờ đến cảnh sát thời gian có thể làm thay đổi đáng kể các sự kiện. Nhưng sau một thoáng do dự, cậu gật đầu.
"Nếu không còn cách nào khác, chúng ta phải làm điều đó để đảm bảo an toàn cho tất cả. Có thể chưa cần liên lạc ngay, nhưng mình nghĩ cậu nên chuẩn bị sẵn sàng."
Doraemon gật đầu, cất thiết bị trở lại túi và nhìn Hajime với sự kiên định trong ánh mắt. Dù cậu vẫn thắc mắc về cách mà Hajime dường như biết nhiều hơn cả nhóm, nhưng không nói ra, thay vào đó chuẩn bị kỹ càng cho mọi tình huống có thể xảy ra.
"Được rồi, nếu cần, mình sẽ liên lạc với họ." Doraemon đáp.
Sáng hôm sau, nhóm bạn bắt đầu cuộc hành trình mới với tâm trạng vui vẻ nhưng có chút háo hức ẩn giấu vì sắp được về nhà.
Hajime vẫn thận trọng cảnh giác nhìn xung quanh, để ý từng cử động trong khu rừng hay các đỉnh núi cổ đại. Khi họ bay qua một vách núi cao, chong chóng tre bắt đầu biểu hiện dấu hiệu mài mòn hư hỏng. Động cơ yếu dần, đôi lúc chong chóng giật lùi lại, hoặc kiến Nobita cùng Suneo xoay vòng tại chỗ.
Không đợi mọi người hỏi Doraemon có chuyện gì, từ phía chân trời, một đàn Pteranodon khổng lồ đột ngột xuất hiện. Những con khủng long bay với sải cánh rộng lớn lao về phía nhóm bạn, như những cái bóng lớn che phủ bầu trời. Chúng gầm rít lên, xé gió lao tới, khiến cả nhóm không kịp tránh né.
Những chiếc chong chóng tre hư hỏng bắt đầu đình công, không để bay xa hay nhanh hơn. Doraemon, Nobita, Shizuka, Jaien và Suneo chỉ có thể cố gắng giữ thăng bằng khi những con Pteranodon vây quanh và t·ấn c·ông. Nobita hốt hoảng, cố tránh những cú đập cánh mạnh mẽ của chúng, trong khi Jaien và Suneo chỉ biết hét lên trong sợ hãi. Một chiếc mỏ sắc nhọn lướt qua sát đầu Nobita, suýt chút nữa đã làm cậu rơi khỏi vách núi.
Đúng lúc nhóm bạn gần như kiệt sức và không biết làm sao để trốn thoát, tiếng súng nổ vang dội khắp không gian, âm thanh ấy khiến lũ Pteranodon hoảng sợ. Từ trên bầu trời, một loạt đạn hạng nặng bay lên, cắt qua không khí với lực mạnh mẽ. Những con Pteranodon bị trúng đạn, nổ banh xác và rơi xuống đất với những tiếng gầm rú cuối cùng trước khi biến mất khỏi tầm mắt.
Nhóm bạn hạ cánh xuống an toàn, vẫn chưa hết bàng hoàng sau khi thoát khỏi cuộc t·ấn c·ông khủng kh·iếp. Họ nhìn quanh và nhận ra bọn să·n t·rộm mà Nobita, Doraemon cùng Hajime từng gặp đang đứng đó, những khẩu súng lớn trong tay chúng vẫn còn b·ốc k·hói. Kẻ dẫn đầu, tên thợ să·n t·rộm mà họ đã chạm trán trước đó, nở một nụ cười đầy tự mãn khi thấy nhóm bạn thoát c·hết nhờ hắn.
"Thật là một tình huống thú vị?" hắn nói, bước tới gần nhóm bạn. "
Không cần phải cảm ơn đâu, ta chỉ là tiện tay thôi." Hắn nhìn xoáy vào nhóm bạn, đặc biệt là trong ngực Nobita, ôm chặt cậu Pisuke, đôi mắt lóe lên ánh tham lam.
"Thật bất ngờ khi gặp lại các nhóc ở đây. Ta đã nói rồi, con khủng long nhỏ của các ngươi... có tên là gì nhỉ? À, Pisuke phải không? Ta sẽ trả giá rất hậu hĩnh nếu các ngươi giao nó cho ta." Hắn nói với giọng điệu trầm ngâm, đưa ra những lời đề nghị hấp dẫn.
"Ta chưa bao giờ thấy một con khủng long nào thân thiện và ngoan ngoãn với con người như vậy."
Nobita và các bạn choáng váng trước lời đề nghị lạ lùng và vô lý này, nhưng khi nghe hắn tiếp tục rao giá bằng những đống đồ chơi và "quà vặt" có giá trị xa xỉ, họ lại lộ vẻ hoang mang và phần nào đó... bất ngờ. Chưa bao giờ họ nghĩ đến việc nhận được một khoản tiền lớn từ một con khủng long mà họ xem như người bạn thân thiết.
Trong khi đó, Hajime đứng bên cạnh, ánh mắt không rời khỏi phi thuyền của bọn să·n t·rộm. Cậu chú ý đến những thiết bị săn bắt bên trong, cồng kềnh, thô sơ nhưng lại mang hỏa lực cực mạnh.
Hajime nhận ra rằng bọn să·n t·rộm này không thực sự sở hữu công nghệ của tương lai, chúng chỉ dựa vào súng đạn và sức mạnh hủy diệt để áp chế mọi sinh vật, kể cả khủng long hay con người. Một chút nhẹ nhõm len lỏi trong tâm trí cậu, dù vẫn cảnh giác với chúng, ít nhất cậu biết rằng chúng không hoàn toàn bất khả chiến bại.
Tên thợ să·n t·rộm tiếp tục đưa ra lời đề nghị, đôi mắt lấp lánh tham lam nhìn xoáy vào nhóm bạn, rồi kết thúc bằng một giọng khinh khỉnh.
"Sau cùng ta có thể dùng cỗ máy thời gian đưa các ngươi về thời hiện đại."
"Ta sẽ cho các ngươi một đêm để suy nghĩ. Ngày mai, ta sẽ quay lại để nhận câu trả lời." Hắn bật cười, ra hiệu cho thuộc hạ của mình rút lui.
Khi bóng bọn să·n t·rộm khuất dần, nhóm bạn nhìn nhau, ánh mắt căng thẳng. Dù vừa được bọn să·n t·rộm cứu khỏi lũ Pteranodon, nhưng tất cả đều hiểu rõ rằng đêm nay sẽ là một đêm dài đầy lo lắng và trăn trở. Họ phải nghĩ ra cách để bảo vệ Pisuke và bản thân khỏi bọn să·n t·rộm trước khi quá muộn.
Tối hôm đó, nhóm bạn ngồi quây quần quanh đống lửa, ánh sáng ấm áp và tiếng lửa tí tách xua đi cái lạnh và nỗi sợ hãi tạm thời, nhưng lại chẳng thể xua tan hết căng thẳng đang lơ lửng giữa họ. Nobita mở lời, ánh mắt kiên quyết.
"Pisuke là bạn của chúng ta, em ấy không phải hàng hóa. Chúng ta phải bảo vệ Pisuke, giúp em ấy về quê hương của mình. Sau đó, chúng ta có thể dùng Thắt Lưng Thời Gian mà Doraemon mang theo để quay lại thời hiện đại."
Shizuka gật đầu đồng tình với vẻ quyết tâm, nhưng bên kia, Suneo nhăn mặt, ngập ngừng rồi cuối cùng nói ra suy nghĩ của mình.
"Nhưng... nếu chúng ta giao Pisuke cho bọn thợ săn, chúng ta sẽ nhận được rất nhiều quà vặt, đồ chơi và họ còn có cỗ máy thời gian đủ lớn để đưa tất cả chúng ta trở về một cách nhanh chóng. Tại sao không tận dụng điều đó?"
Jaien ngồi trầm ngâm, nhìn đống lửa, không nói gì.
Không khí đột ngột trở nên căng thẳng, Nobita và Shizuka nhìn Suneo với vẻ khó hiểu, thất vọng xen lẫn phẫn nộ.
Nobita lớn tiếng phản đối tiếp tục tranh luận.
"Không có chong chóng tre thì chúng ta có thể đi bộ về cơ mà?"
"Nhưng cậu không thấy, đám thợ să·n t·rộm đó v·ũ k·hí sao, nếu b·ị b·ắn trúng thì cái gì cũng không còn!"
Hajime ngồi bên cạnh, vẻ mặt điềm tĩnh của cậu hiện lên chút thông cảm. Trong lòng, Hajime hiểu rằng đây chỉ là những cuộc tranh cãi thông thường của một nhóm bạn còn trẻ tuổi. Họ chỉ vừa mới gắn bó thân thiết gần đây và trải nghiệm vào sinh ra tử nhiều lần vẫn còn là thứ xa lạ.
Cậu biết rằng, so với tương lai mà cậu nhớ, lúc cả nhóm sẽ sát cánh cùng nhau trải qua vô số cảnh hiểm nguy thực sự, tình bạn của họ bây giờ vẫn còn nhiều rạn nứt và chưa đủ mạnh mẽ.
Cuối cùng, Jaien thở dài, đứng dậy, nhìn mọi người và tuyên bố:
"Tớ sẽ bảo vệ Pisuke. Nếu cậu ấy là bạn, thì chúng ta không có quyền giao cậu ấy cho ai hết."
"Tớ đồng ý với Nobita và Shizuka, chúng ta sẽ đưa Pisuke về nhà và dùng Thắt Lưng Thời Gian quay về."
Cả nhóm yên lặng một lúc, và cuối cùng Suneo miễn cưỡng gật đầu, chấp nhận ý kiến của Jaien. Cuộc tranh cãi nhỏ lắng xuống và họ quyết định sẽ tiếp tục bảo vệ Pisuke đến cùng.
Ngồi bên cạnh, Pisuke vui vẽ nhảy múa khi cả đám trở nên hòa thuận trở lại.
Trong lúc đó, Hajime quay sang nhìn Doraemon, nhận thấy cậu mèo máy đang chăm chú vào một thiết bị nhỏ trong tay.
Ánh mắt Doraemon đầy lo lắng và thất vọng, như thể cậu ấy đang gặp vấn đề nghiêm trọng.
Hajime bước lại gần và khẽ hỏi: "Có chuyện gì vậy, Doraemon? Cậu liên lạc với cảnh sát thời gian được không?"
Doraemon thở dài, nhìn nhóm bạn, rồi đáp với vẻ mặt căng thẳng: "Thiết bị liên lạc đã bị chặn rồi. Mình không thể kết nối với cảnh sát thời gian được."
Hajime sững lại, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt. Cậu lặng lẽ suy nghĩ, biết rằng nếu không có sự trợ giúp của cảnh sát thời gian, họ sẽ phải tự mình đối mặt với bọn să·n t·rộm và tìm cách thoát khỏi đây. Sau một lúc im lặng, cậu khẽ hỏi Doraemon:
"Vậy cậu còn thiết bị nào khác có thể giúp chúng ta di chuyển không? Dù sao, đoạn đường còn lại cũng không quá dài…"
Doraemon nghe xong liền ngẫm nghĩ rồi đáp: "Có, tớ có một số phương tiện, nhưng bay trên trời hay chạy dưới đất đều rất chậm. Chúng ta rất dễ bị bọn să·n t·rộm phát hiện bằng các thiết bị điều tra."
Hajime trầm ngâm một lúc, rồi nói:
"Vậy nếu di chuyển dưới lòng đất thì sao?"
Cả nhóm bạn đều reo lên đồng tình, tán thưởng ý tưởng của cậu. Nhưng Doraemon vẫn lắc đầu.
"Dưới lòng đất thì tớ cũng có phương tiện, nhưng thực tế lại càng nguy hiểm hơn. Hệ thống radar và cảm biến của chúng có thể dễ dàng phát hiện bất kỳ chuyển động nào trong lòng đất. Nếu đi dưới đó mà bị phát hiện thì chúng ta sẽ bị dồn vào đường cùng."
Không khí bắt đầu nặng nề, nhưng Suneo đột nhiên sáng mắt lên, giọng đầy phấn khích: "Đúng rồi! Nếu chúng ta đánh lạc hướng bọn chúng thì sao?"
Mọi người nhìn cậu chờ đợi và Suneo lập tức chạy lại thùng đồ chơi, lấy ra một chiếc xe điều khiển nhỏ, màu sắc rực rỡ.
"Nếu chúng ta phóng to chiếc xe này, rồi cho nó chạy trên mặt đất với tốc độ cao, hệ thống điều tra của bọn chúng sẽ phát hiện và đuổi theo nó. Trong khi đó, chúng ta có thể dùng đường ngầm để di chuyển mà không lo bị phát hiện!"
Jaien nhìn Suneo đầy ngưỡng mộ: "Đúng là ý kiến hay đấy, Suneo! Chúng ta chỉ cần đặt vài tượng sáp của bọn mình vào xe là xong!"
Doraemon gật đầu, tán thưởng sáng kiến của Suneo. Cậu lập tức lôi từ trong túi ra chiếc Đèn Pin Phóng To và những tượng sáp nhỏ.
Doraemon phóng to chiếc xe điều khiển lên đủ để chứa mấy tượng sáp, rồi khéo léo đặt chúng vào bên trong.
Kế hoạch đã sẵn sàng.
Cả nhóm bắt tay vào chuẩn bị, Nobita giúp Doraemon chỉnh sửa các bức tượng sáp cho giống từng người, trong khi Hajime và Jaien kiểm tra lại thiết bị điều khiển xe. Tất cả đều hiểu rằng đây là cơ hội duy nhất để họ thoát khỏi sự truy đuổi của bọn să·n t·rộm và bảo vệ Pisuke an toàn.