Đồng Thời Xuyên Qua: Bắt Đầu Từ Doraemon.

Chương 14: Kết thúc cùng trở về.



Chương 14: Kết thúc cùng trở về.

Chiếc xe điều khiển phóng vun v·út trên con đường đất, bụi mù bốc lên cuồn cuộn khi chúng lao đi trong khoản khắc bình minh.

Trên không, bọn să·n t·rộm điều khiển những thiết bị bay không cánh, trông như những chiếc trực thăng mini với thiết kế hiện đại và nguy hiểm. Chúng truy đuổi chiếc xe với tốc độ cao, ánh đèn pha từ thiết bị bay quét dọc khắp mặt đất, như những đôi mắt không ngủ.

Trong nhóm să·n t·rộm, một người đàn ông tóc vàng mặc trang phục khác biệt với đám thuộc hạ, với gương mặt lạnh lùng và vẻ điềm tĩnh. Nhìn qua, hắn chắc chắn là ông chủ, hoặc ít nhất là người có quyền lực nhất trong đám.

Khi thấy chiếc xe điều khiển lao về phía trước như đang trốn chạy, gã nhếch mép, lấy từ túi ra một khẩu súng săn cỡ lớn, nhắm kỹ rồi bóp cò. Tiếng súng nổ vang dội cả khu rừng và chiếc xe điều khiển bị đạn bắn trúng, bốc lên một đám khói.

Tên thủ lĩnh, một gã cao lớn với gương mặt nham hiểm, cười lớn một cách đắc thắng, nghĩ rằng đám trẻ đã trốn không thoát.

"Haha! Chúng đã bị dồn vào đường cùng rồi. Đám nhóc chắc chắn đ·ã c·hết cả!" Tên thủ lĩnh nói, giọng đầy mỉa mai và hả hê.

Nhưng ông chủ tóc vàng vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, không vội ăn mừng. Hắn nhíu mày, nhìn kỹ qua ống nhòm, quan sát những gì còn sót lại của chiếc xe. Đột nhiên, đôi mắt hắn lóe lên sự nhận biết. "Khoan đã… cái này không đúng!" Hắn tiến gần hơn, cúi xuống và chạm vào những bức tượng sáp được đặt trong xe.

"Chúng chỉ là tượng sáp." hắn nói, giọng lạnh lẽo và bình tĩnh. Một nụ cười mỉa mai xuất hiện trên gương mặt ông chủ tóc vàng, hắn quay sang nhìn tên thủ lĩnh, ánh mắt chứa đầy sự khinh thường.

“Đám nhóc đã đánh lừa chúng ta. Đây chỉ là một mồi nhử!”

Tên thủ lĩnh giận dữ, đôi tay siết chặt, nghiến răng đầy tức tối khi nhận ra mình đã bị qua mặt. Hắn thét lớn, "Chia ra tìm! Chúng không thể trốn đi xa chỉ gần đâu đây thôi! Tìm ra bọn nhóc đó và con khủng long của chúng cho ta!"

Bọn să·n t·rộm lập tức phân tán, từng nhóm nhỏ đi về các hướng khác nhau, thiết bị dò tìm trong tay bắt đầu quét khắp khu vực.

Trong phòng điều khiển, Suneo ném bộ điều khiển xe hơi xuống với vẻ mặt thất vọng.

"Chỉ kéo dài được vài phút thôi! Chúng phát hiện quá nhanh, thật là khó chịu!"

Bên cạnh đồng dạng cầm bộ điều khiển mọi người, tiến lại an ủi.

Jaien đặt tay lên vai Suneo, cố gắng trấn an: "Thôi nào, ít ra chúng ta cũng đã tạo được một khoảng cách an toàn. Kế hoạch đánh lạc hướng này không phải là tất cả, vẫn còn nhiều cách khác để thoát khỏi bọn să·n t·rộm đó."

Shizuka cũng gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng với Suneo.

"Phải đó, Suneo. Tớ biết cậu đã cố gắng hết sức rồi."

Nobita hét lên hoảng hốt, "Bọn chúng phát hiện ra tớ rồi!"

Mọi người lập tức chạy tới màn hình bên cạnh Nobita để theo dõi tình hình. Trên màn hình hiện lên cảnh một con thuyền bè trôi nổi giữa dòng sông, được ngụy trang khéo léo dưới tán cây rậm rạp.

Trên thuyền, hình ảnh đám người Nobita đang cật lực chèo thuyền, cố gắng thoát khỏi khu vực nguy hiểm. Suneo cầm trong tay bộ điều khiển, hướng dẫn con thuyền tránh né những cặp mắt dò xét từ trên cao.

Đột nhiên, âm thanh báo động vang lên chói tai từ thiết bị bay của đám thợ să·n t·rộm trên trời. Tín hiệu đã phát hiện ra con thuyền, và bọn să·n t·rộm lập tức triển khai cuộc t·ấn c·ông. Những khẩu súng lưới được bắn ra, tạo thành một tấm lưới khổng lồ lao tới bao vây chiếc thuyền.



Đám thợ săn, dẫn đầu là tên thủ lĩnh nham hiểm, tức giận xuất hiện ngay phía trên, nở một nụ cười đầy mỉa mai.

"Đám ranh con, các ngươi dám lừa ta!" hắn hét lên, đôi mắt lóe lên sự tức tối. Không chần chừ, hắn rút khẩu súng ra, nhắm thẳng về phía Suneo - cậu nhóc đang giữ bộ điều khiển trên tay.

Một t·iếng n·ổ vang lên, nhưng thay vì máu tươi bắn ra như hắn tưởng tượng, vô số mảnh linh kiện nhỏ của robot tung tóe trong không trung. Tên thủ lĩnh sững sờ khi thấy Suneo trên thuyền chỉ là một robot ngụy trang.

Ông chủ tóc vàng, đứng phía sau tên thủ lĩnh, lập tức nhận ra điều gì đó. Hắn nhếch mép, nhanh chóng nâng khẩu súng lên và nổ liên tiếp về phía những người còn lại trên thuyền. Lần lượt, Nobita, Shizuka, Jaien, Doraemon cùng Hajime tất cả đều b·ị b·ắn tung ra thành vô số mảnh linh kiện, hóa ra toàn bộ chỉ là những con robot ngụy trang tinh vi.

Cả hai tên thợ să·n t·rộm im lặng, đứng đó trong sự tức tối và bẽ bàng. Đây là lần thứ hai chúng bị nhóm bạn chơi sỏ một cách ngoạn mục và điều này khiến cho chúng tức điên lên. Tên thủ lĩnh ném khẩu súng xuống mặt thuyền, nghiến răng gầm lên trong sự giận dữ.

"Lũ nhãi ranh!" hắn gầm lên, ra lệnh cho đám thuộc hạ.

"Tìm bọn chúng! Lục tung khu vực này lên, bất kể là trên trời hay dưới nước, đừng để sót một ngóc ngách nào. Lần này không được để bọn chúng chạy thoát!"

Những tên thuộc hạ, cảm nhận được cơn thịnh nộ từ cấp trên, rùng mình và bắt đầu chia ra từng nhóm nhỏ, kiên quyết tìm kiếm kỹ càng hơn trước.

Chúng quét từng tán lá, từng bụi cây, lần mò từng tảng đá, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Khu rừng vốn yên tĩnh giờ đây ngập trong ánh đèn pha và tiếng bước chân rầm rập của bọn să·n t·rộm.

Suneo ngồi bên cạnh, nhếch mép mỉa mai:

"Nobita, cậu đúng là tay mơ. Cậu điều khiển kém đến nỗi bị bọn să·n t·rộm tóm được ngay lập tức!"

Nobita đỏ bừng mặt, lúng túng phản bác:

"Nhưng mà cậu b·ị b·ắt nhanh hơn tớ? Ít ra tớ cũng làm phần của mình rồi còn gì!"

Cậu quay sang hỏi mọi người, giọng hơi lo lắng: "Mọi người có bị phát hiện không?"

Doraemon đang tập trung cao độ vào việc điều khiển chiếc tàu khoan đi trong lòng đất nên không trả lời, nhưng Jaien thì hừ mũi đầy kiêu ngạo.

"Đương nhiên là không rồi! Không phải ai cũng hậu đậu như cậu đâu, Nobita."

Shizuka thì dịu dàng đáp: "Tớ chưa bị phát hiện đâu." Hajime cũng mỉm cười lắc đầu, tỏ ý không gặp vấn đề gì.

Thực ra, Hajime đã có một kế hoạch mở rộng hơn so với kế hoạch ban đầu khi họ quyết định sử dụng xe điều khiển từ xa để đánh lạc hướng đám să·n t·rộm. Sau khi suy nghĩ kỹ, cậu nhận ra rằng chỉ một mô hình xe điều khiển chạy trên mặt đất thì khó có thể đánh lạc hướng bọn să·n t·rộm trong thời gian dài.

Vì vậy, cậu đề xuất chia nhỏ các phương tiện ngụy trang ra nhiều lớp và nhiều hướng di chuyển khác nhau, để kéo dài thời gian truy tìm của bọn chúng.

Với kế hoạch này, mỗi người đảm nhiệm điều khiển một phương tiện khác nhau.

Suneo chịu trách nhiệm điều khiển xe chạy trên mặt đất, Nobita điều khiển thuyền trôi theo dòng sông, Shizuka điều khiển máy bay bay lượn trên không, Jaien thì kiểm soát tàu ngầm di chuyển dưới nước. Trong khi đó, Hajime sử dụng thiết bị theo dõi để đảm bảo các phương tiện ngụy trang đi đúng lộ trình, còn Doraemon tập trung điều khiển tàu khoan đi sâu trong lòng đất.



Mỗi phương tiện đều được ngụy trang tinh vi hơn so với cái trước và cẩn thận để có thể đánh lừa hệ thống dò tìm của bọn să·n t·rộm. Sau tất cả, kế hoạch này đã thật sự khiến chúng rối tung lên khi phải tìm kiếm trên nhiều mặt trận. Từng chiếc máy bay, thuyền, xe điều khiển, tàu ngầm và cả chiếc tàu khoan đều hoạt động như những mồi nhử hoàn hảo, kéo dài đáng kể thời gian mà bọn să·n t·rộm phải bỏ ra để truy tìm.

Doraemon liếc qua Hajime với ánh mắt hơi ngạc nhiên nhưng có phần tán thưởng. Mặc dù kế hoạch này tốn một số bảo bối quý giá, nhưng nó thực sự hiệu quả và giúp cả nhóm có thêm thời gian quý giá để tiến gần hơn tới điểm đến an toàn.

Hai giờ sau, mọi chuyện bắt đầu trở nên phức tạp khi phương tiện của Shizuka và Jaien lần lượt bị bọn să·n t·rộm phát hiện. Những kẻ să·n t·rộm giờ đây đã thực sự tức giận sau hàng loạt lần bị nhóm bạn lừa gạt. Họ không còn cố gắng bắt Pisuke nữa mà ra lệnh t·ấn c·ông hủy diệt toàn bộ, nhằm đe dọa và tiêu diệt nhóm Nobita. Nhiều chiếc xe điều khiển bị phá hủy tan tành và các thiết bị ngụy trang cũng lần lượt mất dấu.

Tuy nhiên, kế hoạch đánh lạc hướng đã thành công. Nhờ có khoảng thời gian quý giá mà các mồi nhử mang lại, nhóm bạn đã đến được vùng đất Nhật Bản cổ đại, nơi sinh sống của Pisuke và bầy đàn của nó.

Họ trông thấy những dấu vết rõ ràng của loài khủng long, và ai nấy đều háo hức khi biết rằng họ chỉ cần tìm được bầy đàn của Pisuke là có thể hoàn thành sứ mệnh và sử dụng Thắt Lưng Thời Gian để trở về thời hiện đại.

Trong khi cả nhóm chuẩn bị tìm kiếm, Hajime, bằng cách điều khiển thiết bị theo dõi của mình, bất ngờ phát hiện ra căn cứ bí mật của đám thợ să·n t·rộm. Cậu liếc vào màn hình điều khiển và trông thấy bên trong căn cứ là cảnh tượng đám khủng long tội nghiệp bị nhốt và t·ra t·ấn dã man. Những con khủng long gào thét và rên rỉ trong đau đớn, khiến cả nhóm không khỏi phẫn nộ.

Nobita, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đau lòng ấy, lập tức đề nghị: "Chúng ta phải quay lại cứu chúng! Không thể bỏ mặc chúng được!"

Jaien và Suneo lập tức phản đối, cả hai đều lắc đầu kiên quyết. Jaien nói: "Nếu chúng ta trở về thì có thể báo cáo chuyện này với cảnh sát thời gian. Bọn họ sẽ đến đây và xử lý đám să·n t·rộm."

Shizuka cũng có phần lưỡng lự, không biết nên lựa chọn thế nào, trong khi Doraemon, vẫn đang điều khiển tàu khoan ngầm, vừa nghiêm túc vừa khuyên can Nobita.

"Nobita, chúng ta không thể tự ý hành động. Việc này rất nguy hiểm, đừng để sự bốc đồng của cậu đưa mọi người vào tình huống khó khăn."

Đột nhiên, Hajime tiến lên, giơ bộ điều khiển cho Doraemon xem. Trên màn hình xuất hiện hình ảnh một quả cầu màu trắng đang c·hìm s·âu t·rong n·ước gần căn cứ của đám să·n t·rộm.

Mèo máy nhìn thấy thì ngay lập tức nhận ra và mắt sáng lên: "Đó là thiết bị do thám của cảnh sát thời gian! Chắc hẳn nó đã mất tín hiệu vì các thiết bị che giấu ở trong căn cứ kia. Nếu chúng ta có thể đưa nó ra xa khỏi căn cứ, tín hiệu sẽ được khôi phục và cảnh sát thời gian sẽ lập tức đến đây để điều tra!"

Cả nhóm đều phấn khởi với phát hiện này, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng việc lấy được quả cầu ra khỏi căn cứ không hề dễ dàng. Thiết bị theo dõi của Hajime không có năng lực di chuyển đồ vật, mà chỉ có thể phát hiện và quan sát.

Bên ngoài, bọn să·n t·rộm đang trong cơn cuồng nộ, lùng sục khắp khu vực để truy tìm nhóm bạn, khiến tình huống càng trở nên khó khăn hơn.

Hajime, sau một hồi suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Doraemon, cậu còn bảo bối nào có thể giúp chúng ta kéo quả cầu ấy ra khỏi căn cứ không? Hoặc một cách nào đó để điều khiển từ xa?"

Doraemon thoát khỏi phòng điều khiển và thọc tay vào túi thần kỳ, lục tìm một lúc lâu, kéo ra đủ thứ linh tinh trước khi lấy được một chiếc Ví Lấy Đồ. Cậu giơ nó lên giải thích

"Chỉ cần gọi tên đồ vật rồi thọc tay vào ví là có thể lấy ra vật đó. Nhưng nếu bị ngăn cản bởi người khác hoặc vật bị mắc kẹt, sẽ không thể lấy được."

Doraemon hô tên "Thiết bị do thám của cảnh sát thời gian" và cho tay vào ví. Ngay lập tức, không chỉ một mà hàng chục thiết bị do thám xuất hiện trong tay cậu.

Chúng tự động kích hoạt, chiếu những tia sáng xanh để quét xung quanh mọi người và khung cảnh. Nhóm bạn đứng lặng, hồi hộp đợi trong khi Doraemon khéo léo điều khiển từng thiết bị nhỏ thoát khỏi vùng ảnh hưởng của đám thợ să·n t·rộm, cho đến khi tất cả các thiết bị đều phát tín hiệu cầu cứu về phía cảnh sát thời gian.

Sau một lúc, bất ngờ, con tàu khoan của họ rung chuyển rồi từ từ dâng lên khỏi lòng đất. Khi cửa mở ra, trước mặt họ là một chiếc phi thuyền màu trắng đang lơ lửng, có thiết kế hiện đại và tinh xảo. Một người đàn ông cao lớn, mặc bộ đồng phục cảnh sát thời gian, đứng trước cửa, ra hiệu mời nhóm bạn bước ra.

Mọi người phấn khởi theo Doraemon tiến vào phi thuyền. Từ bên ngoài, nó trông không lớn hơn một chiếc xe buýt, nhưng bên trong lại mở ra không gian rộng lớn và sáng bóng, gần giống như một sảnh lớn. Người đội trưởng đưa cả nhóm vào một phòng khách thoải mái, mời họ ngồi xuống rồi hỏi: "Các cháu muốn uống gì nào?"



Ngay khi mỗi người gọi đồ uống, một robot nhỏ lập tức xuất hiện, nhanh chóng mang theo những ly nước đến phục vụ. Mọi người vừa nhấp ngụm nước, vừa tò mò nhìn xung quanh, phấn khích trước công nghệ tương lai.

Sau khi tất cả ổn định, người đội trưởng mở lời, giọng trầm và nghiêm nghị.

"Trước hết, chúng tôi muốn gửi lời cảm ơn các cháu. Nhờ vào thiết bị do thám mà các cháu tìm ra và cứu được, chúng ta đã thành công bắt giữ đám thợ să·n t·rộm nguy hiểm. Tuy nhiên, việc các cháu du hành về thời đại này đã gây ra một số nhiễu động không nhỏ. Vì vậy, chúng tôi sẽ cần các cháu viết bản kiểm điểm, giải thích chi tiết lý do trở về thời kỳ này."

Đám bạn trố mắt nhìn nhau, có chút lúng túng, nhưng đội trưởng cười nhẹ, tiếp tục: "Đương nhiên, có phạt thì sẽ có thưởng. Để cảm ơn sự giúp đỡ này, mỗi người có thể chọn một bảo bối, miễn là không quá nguy hiểm và chỉ sử dụng cho bản thân. Đây xem như một phần thưởng của chúng tôi."

Ngay khi nghe có thể chọn bảo bối, cả nhóm ai nấy đều hào hứng reo lên. Suneo và Jaien đã bắt đầu thì thầm với nhau về những món bảo bối họ muốn có, trong khi Shizuka và Nobita thì ngẫm nghĩ kỹ lưỡng.

Lúc này, viên chỉ huy quay sang Doraemon và ra hiệu: "Doraemon, xin hãy giao cỗ máy thời gian của các cháu cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ sửa chữa nó giúp nhóm, để các cháu có thể quay về an toàn." Ông cũng gọi một cảnh sát thời gian khác tới, người này sẽ giúp nhóm bạn điền các thủ tục và viết giấy kiểm điểm theo đúng quy định.

Doraemon đưa cỗ máy thời gian cho đội trưởng với vẻ an tâm, trong khi nhóm bạn vừa hồi hộp vừa vui mừng, chuẩn bị tinh thần để chọn cho mình một bảo bối quý giá trong chuyến hành trình đầy kỳ thú này.

Việc viết bản kiểm điểm tốn nhiều thời gian hơn nhóm bạn tưởng. Với nhiều thuật ngữ phức tạp và ngôn ngữ tương lai, cả nhóm phải cố gắng hiểu kỹ từng câu, từng từ để điền cho đúng, sai đến mấy lần mới hoàn tất.

Sau khi hoàn thành, viên cảnh sát thời gian đưa ra một danh sách các bảo bối có thể lựa chọn, kèm theo lời gợi ý: "Nếu các em không muốn chọn bảo bối thì có thể quy đổi thành tiền mặt của thời đại các em cũng được."

Nhóm bạn nhìn nhau, nhưng chẳng ai có ý định chọn tiền mặt. Ai cũng muốn có một bảo bối đặc biệt làm kỷ niệm cho cuộc hành trình đầy gian nan và hấp dẫn này.

Shizuka hào hứng chọn Máy Ảnh Tạo Mốt, một món bảo bối giúp cô có thể thử mọi kiểu trang phục khác nhau ngay lập tức.

Jaien, với niềm yêu thích làm siêu anh hùng, chọn Khăn Quàng Bay, một bảo bối giúp cậu bay trên không trung mà không cần đến chong chóng tre.

Còn Suneo chọn Bút Chì Máy Tính, để có thể làm bài tập dễ dàng hơn bao giờ hết.

Nobita chọn Máy Tạo Đồ Chơi Nhồi Bông, một món bảo bối mà cậu sẽ dùng để tạo một Pisuke nhồi bông làm kỷ niệm.

Đến lượt Hajime, cậu chọn Hộp Huấn Luyện Siêu Năng Lực. Viên cảnh sát ngạc nhiên khi thấy Hajime chọn món bảo bối này, liền nói, "Em chắc chứ? Nó khá khó sử dụng. Nếu không thể dùng được, em có thể đổi lại cho chúng tôi thành tiền, nhưng chỉ có hơn nửa giá thôi."

Hajime gật đầu, tự tin với lựa chọn của mình. Cậu mỉm cười, hiểu rằng với sức mạnh và ý chí rèn luyện bản thân, Hộp Huấn Luyện Siêu Năng Lực sẽ là món bảo bối phù hợp nhất.

Doraemon thì chọn tiền của thế kỷ 22, vì cậu nghĩ rằng đây sẽ là cách tốt nhất để bổ sung cho túi thần kỳ của mình. Mèo máy cười, vừa lòng với quyết định thực dụng của mình, trong khi nhóm bạn nhìn quanh những bảo bối mà mình mới nhận được, háo hức trước những gì mà chúng có thể mang lại.

Nhóm bạn cùng đội cảnh sát thời gian đứng bên nhau, cảm xúc lắng đọng khi đến lúc chia tay. Nobita cúi xuống, dùng Đèn Pin Phóng To để khôi phục kích thước của Pisuke trở lại như cũ. Pisuke vui mừng cọ cọ vào Nobita, như cảm nhận được tình cảm ấm áp của cả nhóm dành cho mình.

Nobita dắt Pisuke tiến đến bầy đàn của nó. Những con khủng long khác ngạc nhiên nhìn theo và rồi một cách chậm rãi, chúng chấp nhận Pisuke trở lại trong vòng tay của mình.

Cả nhóm lặng người đứng nhìn, mắt ai nấy đều ngấn lệ. Shizuka, Suneo, Jaien và cả Hajime đều cố nén tiếng nấc, nhưng nước mắt cứ lặng lẽ tuôn rơi. Nobita vuốt ve Pisuke lần cuối, giọng nghẹn ngào: "Pisuke, tạm biệt nhé… hãy sống thật hạnh phúc với gia đình của em."

Pisuke ngước lên, phát ra tiếng kêu trong trẻo, như một lời chào và cảm ơn cuối cùng. Rồi từng người lần lượt quay về phía cỗ máy thời gian mới được đội cảnh sát tân trang lại, sáng bóng và an toàn. Khi tất cả đã vào chỗ, Doraemon kiểm tra một lần nữa, chắc chắn mọi thứ đã sẵn sàng. Nhóm bạn quay lại nhìn Pisuke lần cuối, những ánh mắt luyến tiếc và yêu thương.

"Đi thôi." Doraemon khẽ nói, cỗ máy thời gian bắt đầu khởi động. Ánh sáng xanh từ chiếc cổng thời gian bao quanh cả nhóm, cuốn họ đi xa khỏi kỷ nguyên khủng long.

Pisuke nhìn theo họ, cất tiếng kêu vang vọng, như muốn gửi gắm tình cảm đến những người bạn thân yêu của mình. Tiếng kêu của nó vang vọng trong không trung, như một lời chào tạm biệt chân thành giữa đôi bên, dù cách biệt thời gian nhưng mãi mãi là những người bạn không bao giờ quên lẫn nhau.