Đã hai tháng trôi qua kể từ khi Freeman bắt đầu cuộc hành trình săn hải tặc, nhưng không như cậu tưởng, cuộc sống này đầy thách thức và phức tạp hơn nhiều. Trong căn phòng thuyền trưởng trên con tàu, Freeman ngồi trầm tư, mắt đăm chiêu nhìn vào những con số trong sổ sách. Sau hai tháng làm việc không ngừng nghỉ, cậu có trong tay khoảng 60 triệu beli. Phần lớn số tiền này đến từ việc hộ tống tàu buôn và giúp chúng đi lại an toàn trên biển, phần còn lại là từ việc săn tiền thưởng hải tặc.
Freeman nhớ lại những cuộc đối đầu cam go trong những tháng qua. Tiền thưởng của những hải tặc cao giá không dễ kiếm, bởi chúng đều là những kẻ nguy hiểm, khôn ngoan và tàn nhẫn. Trong một lần chiến đấu, thanh kiếm của cậu đã b·ị c·hém gãy bởi một tên hải tặc có giá 18 triệu beli.
Bây giờ không giống như tương lai, chỉ cần áp giải tên hải tặc tới cứ điểm của hải quân là có thể đổi tiền, ở thời điểm hiện tại, quá trình này rắc rối và tốn thời gian hơn rất nhiều.
Để nhận tiền thưởng, cậu phải nộp tên hải tặc cho hải quân và chờ họ xác minh danh tính của đối tượng, một quy trình tốn vài ngày, đôi khi cả tuần.
Khi cuối cùng cậu nhận được tiền, số tiền thực tế chỉ là 70% của giá tiền thưởng. Trong đó, 5% bị trừ đi cho phí thủ tục và thuế, còn 25% nữa được chia cho những "người ngoài ngành" - có lẽ là các mối liên hệ trung gian hoặc những người có quyền thế đứng sau vụ giao dịch.
Nếu muốn nhận đủ 100% số tiền thưởng, Freeman sẽ phải đăng ký thông tin để trở thành một thợ săn hải tặc chuyên nghiệp. Nhưng với tình hình hiện tại và lai lịch của cậu, điều này là không khả thi.
Mặc dù đã kiếm được một khoản kha khá, nhưng trong thời buổi hỗn loạn và vật giá ngày càng leo thang, số tiền này chỉ đủ để chi trả cho cuộc sống hàng ngày và các khoản chi phí huấn luyện của cậu và thuyền viên trong khoảng một tháng hơn. Freeman hiểu rằng nếu không nhanh chóng tìm được nguồn thu nhập ổn định và lâu dài, việc duy trì chất lượng cuộc sống như hiện tại sẽ ngày càng khó khăn hơn.
Sau khi hoàn tất công việc kiểm tra sổ sách, Freeman đứng lên và tiến ra boong tàu. Hiện tại, chiều cao thực tế của cậu đã đạt đến 2m7, nếu không sử dụng khả năng nén cơ thể, cậu khó mà di chuyển thoải mái trong con tàu này.
Khi Freeman bước ra ngoài, một con chim đưa báo đậu xuống, trong mỏ ngậm tờ báo mới nhất. Freeman lấy một ít tiền lẻ trả cho nó, sau đó mở báo và thả mình trên boong tàu, tận hưởng ánh nắng và không khí biển.
Ngay trang đầu, hàng loạt tiêu đề lớn gây chú ý đập vào mắt Freeman:
"Nóng! Hải quân mở rộng chiến dịch tuyển binh, hơn 200 ngàn thanh niên ưu tú gia nhập."
"Tứ Hải trở thành cái nôi của hải tặc - qua thống kê, số lượng hải tặc từ đây xuất phát gấp 600 lần so với quá khứ."
"Kiếp sợ! Nhiều quý tộc bị hải tặc t·ấn c·ông, liên hiệp các quốc gia yêu cầu Hải quân lập tức ra tay xử lý."
"Điểm qua mười hải tặc hung ác nhất hiện tại."
Freeman nhếch môi cười khẽ khi đọc qua các tiêu đề ấy. Số lượng hải tặc tăng cao và sự thiếu kiểm soát của hải quân rõ ràng đã gây nên làn sóng phẫn nộ trong cộng đồng. Nhưng điều làm cậu đặc biệt chú ý là một dòng tin nhỏ ở trang khu vực: "Thợ săn hải tặc ngư nhân thần bí xuất hiện."
Cậu nhướng mày cảm thấy không ổn. Không ngờ rằng chỉ sau vài tháng hoạt động, cậu đã để lại ấn tượng nhất định trên các bản tin khu vực. Nhưng điều này cũng là mặt trái dù sao hiện tại Freeman sợ nhất là nổi danh.
Riku từ phía trên phòng lái nhìn xuống boong tàu, giọng hư nhược.
"Còn hai ngày nữa là đến Drum Island, thuyền trưởng. Ngài định mời một bác sĩ gia nhập sao?"
Freeman gật đầu, đáp ngắn gọn: "Ừ."
Thực ra, Freeman không b·ị t·hương nhiều trong những cuộc chiến gần đây nhưng những v·ết t·hương cũ và di chứng do huấn luyện khắc nghiệt đã bắt đầu để lại dấu vết trên cơ thể.
Tuy nhiên, lý do chính mà Freeman muốn có một bác sĩ là vì Riku, người thuyền viên duy nhất của cậu lúc này. Riku đã bước qua tuổi 30 và những trận chiến ngày càng trở nên khó khăn với hắn.
Trong một trận đấu gần đây, Riku đã bị gãy xương chân và phải bó bột tạm thời, nhưng cơn đau vẫn kéo dài dai dẳng, ảnh hưởng đến khả năng di chuyển và sức chiến đấu của hắn.
Freeman hiểu rõ một số phương pháp sơ cứu từ những nô lệ từng quen biết, nhưng các phương pháp này đều mang tính chất "tà đạo" và thiếu an toàn, chỉ để chữa trị tạm thời, không giải quyết được các vấn đề tận gốc. Hơn nữa, các phương pháp này thường để lại di chứng nguy hiểm và có thể làm hại đến cơ thể của người được chữa trị.
"Drum Island nổi tiếng là nơi các bác sĩ tài ba tụ hội." Freeman nói, mắt nhìn xa xăm về phía chân trời.
"Đã đến lúc chúng ta cần có một người có thể chăm sóc sức khỏe cho cả hai."
Tiếng mắng chửi vang lên từ buồng lái, khiến Freeman phải ngước mắt lên.
"Mẹ nó! Thuyền trưởng, ngài giúp ta cầm lái một chút, ta cần xử lý cái con chim ngốc này!" Riku hét vọng xuống, giọng đầy bực tức. Từ bên trên, có tiếng kêu chê cười của sinh vật, càng khiến Riku tức tối hơn.
Freeman thở dài, đứng dậy và tiến vào buồng lái. Khi bước vào, cậu nhìn thấy Riku, hai mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, đang gườm gườm đối mặt với một con hải âu cao gần 2 mét, trông rất ngông nghênh. Con chim thậm chí còn nghểnh cổ lên, như thể đang chế nhạo Riku.
Mọi chuyện bắt đầu từ ba ngày trước, khi con hải âu này không biết từ đâu bay tới và đậu trên tàu.
Ngay khi thấy nó, Riku hào hứng nói với Freeman rằng hắn có thể phát huy "kỹ năng gia truyền thuần chim" của mình để biến con hải âu thành thuộc hạ. Thế là, từ đó, Riku lao vào một cuộc chinh phục đầy đam mê và quyết tâm, không ăn không ngủ, kiên nhẫn ngao cùng con hải âu to xác này suốt ba ngày trời.
Tuy nhiên, con hải âu dường như cũng tìm được niềm vui khi chơi đùa với Riku, thậm chí nó còn cố ý chọc ghẹo hắn bằng những tiếng kêu châm chọc.
Freeman đứng quan sát một lúc, không thể nhịn được mà cười thầm. Trong thế giới này, động vật có trí thông minh và sự nhân tính mạnh mẽ. Con hải âu rõ ràng nhận ra Riku là một con người đầy nhiệt huyết và có phần ngốc nghếch nên mới cùng hắn chơi.
Freeman nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng cảm thấy khá buồn cười, bởi chẳng hiểu sao, cậu lại thấy giống như Riku đang bị con chim "huấn luyện" hơn là hắn đang thuần phục nó.
Cuối cùng, Freeman vỗ vai Riku, cười nhẹ.
"Riku, ngươi nên nghỉ ngơi một chút. Con chim này xem ra cũng không có ý định rời đi đâu. Ta sẽ cầm lái một lúc, còn ngươi có lẽ nên để nó tự đến với ngươi nếu nó thật sự muốn."
Riku thở dài, vẻ thất vọng, nhưng đành nghe lời Freeman. Hắn lẩm bẩm vài câu, quay lưng bỏ đi, trong khi con hải âu đứng trên boong, nghiêng đầu nhìn theo hắn với ánh mắt đầy ý cười, như thể biết rõ mình đang chiếm thế thượng phong trong cuộc chiến ý chí này.
Riku thức dậy sau một giấc ngủ dài, tinh thần đã tốt lên hẳn. Hắn đứng dậy, vươn vai thoải mái, rồi quyết định vào bếp để nấu ăn.
Freeman có khả năng chiến đấu phi thường, nhưng các kỹ năng khác như nấu nướng, chế biến thức ăn dự phòng hay thậm chí là mua sắm thực phẩm lại khá kém. Những việc đó đều giao lại cho Riku, người vốn là cái vệ sĩ rồi mới là một tay lái tàu kiêm luôn việc bếp núc.
Khi mặt trời đã ngả sang hoàng hôn, Riku chuẩn bị xong bữa tối và mang ra boong tàu. Cả ba, một người, một ngư nhân và một con hải âu, quây quần bên mâm thức ăn giản dị nhưng ấm áp.
Freeman nhấm nháp phần của mình, mắt quan sát Riku và con hải âu. Cảnh tượng ấy thật kỳ lạ, Riku vừa ăn, vừa cố giữ thức ăn không bị con hải âu giành mất, thỉnh thoảng lại quát mắng nó trong khi con chim chỉ ngẩng cổ, hí hửng đáp trả bằng tiếng kêu đầy thách thức, cố với lấy miếng thức ăn mà Riku bảo vệ.
Freeman phì cười trước cảnh tranh giành náo nhiệt của Riku và con chim to xác, cảm thấy một sự bình yên hiếm có giữa đại dương rộng lớn.
Bầu trời đêm bắt đầu phủ bóng lên mặt biển, ánh sao lấp lánh lóe lên từng chút một, trải dài như một tấm màn lấp lánh phía trên. Freeman ngước lên, thầm nghĩ.
"Nếu cuộc sống cứ như vậy mãi, thật tốt biết bao."
Đêm ấy, dưới bầu trời sao, trong tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng vào mạn thuyền, cả ba Freeman, Riku và con hải âu đã có một bữa tối đơn giản nhưng đầy ắp tiếng cười và bình yên nơi biển cả.
Trời vừa tờ mờ sáng, sương mù dày đặc che kín tầm nhìn. Riku đứng ở boong tàu, mắt nheo lại nhìn lớp sương xám bao phủ mặt biển, thở dài khi nhận ra rằng thời tiết này sẽ buộc họ phải tạm dừng chuyến đi. Trong sương mù dày thế này, lái thuyền là điều vô cùng nguy hiểm, vì không phân biệt được ranh giới giữa biển và trời.
Khi cúi xuống, Riku bắt gặp con hải âu đang nhấm nháp ly nước cam hắn vừa vắt, định mang ra cho thuyền trưởng.
"Cái tên chim c·hết bầm này, đó là của thuyền trưởng đấy!" Riku cau mày mắng. Con hải âu mặc dù không sợ Riku, nhưng nó có vẻ e dè trước Freeman, vội vã từ đâu lấy ra một trái cam rồi đưa cho Riku, như để đền bù. Riku khoanh tay, chẳng có ý định tha thứ dễ dàng và nói: "Ngươi tự mà vắt đi!"
Đột nhiên, con hải âu ngừng lại, xoay đầu nghiêm túc nhìn về phía trước, đôi mắt lạnh lùng. Riku nhướn mày, thoáng nghĩ rằng con chim này lại đang bày trò, nhưng bản năng thúc giục hắn nhìn theo. Khi quay đầu, hắn lập tức biến sắc, nhận ra điều bất ổn.
Ở phía xa, mờ ảo trong làn sương mù, một bóng đội thuyền khổng lồ đang hiện ra, ẩn hiện như một con quái vật biển sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ. Lòng hắn thắt lại, đây không phải là một đội thuyền buôn bình thường, vì trên cao cột buồn, hắn có thế thấy kia thấp thoáng cờ hải tặc.
Đúng lúc Riku định gọi Freeman, hắn nhận ra thuyền trưởng của mình không biết từ lúc nào đã đứng sừng sững ở đầu mũi thuyền, tư thế đầy uy nghi, ánh mắt sắc lạnh hướng về phía bóng thuyền đen xa xa.
Trong làn sương mù, Riku mơ hồ nghe thấy tiếng Freeman vang lên, đầy trầm ổn mà lạnh lùng.
"Chuẩn bị di ngôn chưa, Riku?"
Câu nói của Freeman khiến Riku rùng mình. Bàn tay nắm chặt lấy thanh gỗ bên thuyền, tim đập mạnh. Hắn biết rằng khi Freeman cất lời như thế, điều đó chỉ có nghĩa là sắp sửa có một trận chiến đẫm máu.