Sau khi đưa tiễn Chammy và Roppu về hành tinh của họ, nhóm Nobita cũng quay về căn phòng quen thuộc của Nobita, mệt nhoài sau một đêm dài.
Về đến nhà, Hajime chợt nhớ mục đích ban đầu là đến gặp Doraemon để xin giúp đỡ về cơn đói không kiểm soát của mình. Nhưng giờ trời đã gần sáng, vậy nên cậu quyết định để mọi thứ sang hôm sau.
Sáng sớm hôm sau, Hajime thức dậy với cảm giác sảng khoái hơn hẳn không giống mấy ngày trước, tắt đồng hồ báo thức, rồi bắt đầu chuỗi công việc thường ngày, dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị bánh mì để ăn sáng và ra ngoài đi học.
Trên đường đi, cơn đói lại bắt đầu trỗi dậy, bụng cậu kêu lên réo rắt. Hajime dừng lại, lấy ra một ống máu khác mà mình đã tích trữ - lần này là của Pisuke. Không chần chừ, cậu mở nắp và uống thử.
Ngay khi ngụm máu đầu tiên chạm lưỡi, một cảm giác thích thú lan tỏa khắp người cậu.
"Vị này… giống như cua hấp." Hajime nghĩ thầm.
Hương vị thịt cua mềm mại, có chút ấm nóng và thanh mát, không cần thêm gia vị mà vẫn đậm đà tự nhiên. Cảm giác "mở hộp mù" này khiến cậu không khỏi bật cười - mỗi ống máu như một bất ngờ mới lạ, kích thích vị giác theo một cách kỳ lạ.
Lúc này, cậu chợt suy nghĩ: "Nếu ma cà rồng uống máu cũng cảm nhận được hương vị giống mình lúc này, thì chẳng có gì lạ khi chúng thích uống máu đến vậy."
Việc học diễn ra như thường lệ, kiến thức tiểu học vốn dĩ đối với Hajime không có gì khó lại đừng nói cậu đã được cường hóa qua việc dung hợp sức mạnh từ hai phần linh hồn khác.
Hajime vừa bước ra khỏi lớp, tìm quanh sân trường nhưng không thấy Nobita đâu cả. Cậu định tìm Nobita đi về nhà cùng như mọi khi, nhưng có vẻ hôm nay Nobita lại trốn đi đâu đó rồi.
Đang loay hoay nhìn quanh thì Suneo và Jaien chạy tới, trông khá vội vã. Suneo ngay lập tức hỏi:
"Hajime, cậu có thấy Nobita không?"
Hajime khẽ cau mày, sử dụng Haki Quan Sát, phát hiện Nobita đang trốn sau một bụi cây gần đó, có vẻ như cậu bạn không muốn đụng độ Suneo và Jaien. Nhận ra hai người này đang có gì đó không ổn, Hajime quyết định vẫn là giúp Nobita.
"Không thấy đâu." Hajime đáp, cố giữ bình thản.
"Chắc cậu ấy đã về nhà trước rồi."
Jaien và Suneo có vẻ thất vọng. Suneo bực bội nói: "Nobita chậm chạp làm sao có thể về nhanh như vậy? Chắc chắn cậu ấy lại trốn ở đâu đó rồi!"
Hajime nhướng mày, hỏi cả hai: "Có chuyện gì sao? Sao lại tìm Nobita?"
Jaien nhìn Hajime với vẻ hơi ngạc nhiên: "Cậu không biết sao?"
Cậu bạn to xác dừng lại một lúc rồi như chợt hiểu ra, nói tiếp: "À, đúng rồi, cậu không chơi bóng chày nên không biết."
Sau đó, Jaien và Suneo liền giải thích tình hình cho Hajime.
"Chuyện là vậy." Suneo bắt đầu, giọng đầy khó chịu. "Một nhóm học sinh lớp lớn đã đến và chiếm luôn khu vực sân bóng chày mà bọn mình thường chơi. Bọn mình muốn đến thương lượng để họ nhường sân lại, nhưng mỗi khi đến gần, họ liền dọa dẫm rồi đuổi bọn mình đi."
Jaien tiếp lời, giọng pha chút bực tức: "Bọn họ toàn là học sinh cấp trên, lại còn rất đông nữa, nên không ai dám đòi lại sân. Muốn chơi bóng chày, bọn mình giờ phải đi xa hơn nhiều mới có chỗ chơi!"
Hajime lắng nghe, hiểu ra nỗi bực dọc của hai người bạn. Thật không dễ chịu gì khi bị người khác chiếm chỗ chơi quen thuộc, đặc biệt khi đó là nơi mọi người vẫn thường tụ tập. Cậu suy nghĩ một lúc rồi đề nghị:
"Vậy thì chúng ta cùng đến xem sao. Nếu họ không đồng ý nhường lại sân, mình sẽ thử nói chuyện với họ. Ít nhất cũng phải công bằng chút chứ, đúng không?"
Jaien và Suneo nghe vậy thì tỏ ra phấn khích, đặc biệt là Jaien. "Được đấy! Có thêm cậu đi cùng thì tốt quá. Cùng đến đó thử xem!"
Đến sân bóng chày, Hajime thấy vài người bạn đã tụ tập, có vẻ như họ cũng đến để thương lượng, mặc dù trong lòng ai nấy đều lo lắng không dám dẫn đầu.
Khi thấy Hajime xuất hiện, họ có chút ngạc nhiên, không ngờ cậu sẽ tham gia, nhất là khi cậu không phải người hay chơi bóng chày. Hajime bước lên, chủ động tiến vào để bắt đầu cuộc nói chuyện.
Mặc dù chỉ cao tầm 1m3, Hajime là người nhỏ nhất trong nhóm, chỉ nhỉnh hơn Doraemon một chút. Tuy vậy, khi đối mặt với các học sinh cấp trên cao hơn nhiều, cậu vẫn toát ra khí chất tự tin khiến đối phương phải dè chừng.
Cậu sử dụng một chút Haki bá vương, một cách rất nhẹ nhàng nhưng đủ để tạo cảm giác uy nghiêm và khiến đám học sinh lớn tuổi phải chú ý.
"Các vị học trưởng." Hajime lên tiếng, giọng bình tĩnh.
"Trường các anh cũng có sân bóng chày, sao không luyện tập ở đó?"
Một nam sinh cao lớn trong nhóm nhìn Hajime, hơi chần chừ một chút rồi trả lời: "Sân trong trường đang sửa chữa, với lại nơi này rộng và thoải mái hơn nhiều."
Rồi như đang thanh minh, nam sinh thở dài: "Thật ra bọn anh cũng không muốn chiếm sân của mấy nhóc đâu, chỉ là sắp có giải đấu, bọn anh cần tập luyện nhiều hơn. Bọn anh hứa sẽ trả lại sân trong vòng nửa tháng thôi."
Nghe vậy, Hajime suy nghĩ một chút rồi đưa ra ý kiến: "Nếu vậy, sao mấy anh không để bọn em cùng chơi? Mặc dù chúng ta có sự chênh lệch, nhưng như thế vẫn tốt hơn là chỉ có mấy anh tự luyện tập."
Các học sinh cấp trên nghe đề xuất của Hajime thì nhìn nhau, bàn tán một lúc, rồi gật đầu đồng ý. "Được thôi, nếu các em muốn thì cứ tham gia. Có thêm người cũng tốt, tăng thêm độ cạnh tranh." Một trong số họ nói, đồng tình với ý kiến của Hajime.
Mọi chuyện diễn ra thuận lợi hơn cậu nghĩ. Hajime thở phào, cảm thấy may mắn khi không cần phải dùng vũ lực hay bất kỳ biện pháp mạnh nào.
Tiếp đó, Hajime từ chối lời mời chơi bóng chày của mọi người. Cậu biết mình chưa thể kiểm soát hoàn toàn sức mạnh cơ thể và nếu sơ sẩy, có thể gây ra t·ai n·ạn lớn. Với sức mạnh hiện tại, một cú đánh của cậu có thể tương đương với một cú v·a c·hạm của xe hơi.
Sau khi từ biệt mọi người, Hajime nhanh chóng chạy đến nhà Nobita, mẹ của Nobita, bà Nobi Tamako mở cửa sau khi nghe chuông báo cửa vang lên.
"Cháu chào cô ạ."
"À, là Hajime phải không, cháu đến tìm Nobita à."
"Nobita ơi, có bạn Hajime đến tìm con kìa."
Không nghe tiếng đáp lại, bà giống như hơi bực mình. "Không biết hai đứa nhỏ đó lại đi đâu nữa, hay là con lên phòng đợi một lát."
"Dạ, con cảm ơn."
Khi bước vào, Hajime không thấy Nobita hay Doraemon đâu và ngay lập tức đoán ra cả hai có lẽ đã sử dụng cánh cửa bí mật dưới sàn để đi khám phá hành tinh Koya Koya.
Cậu lật tấm ván lên, nhìn thấy lối vào quen thuộc, liền nhảy xuống và bước vào một nhà kho chứa phi thuyền. Trong nhà kho này, là chiếc phi thuyền của Roppu và Chammy, với nhiều thiết bị phức tạp xung quanh. Ánh đèn xanh dương mờ từ những cánh cửa tự động làm nổi bật khung bên trong, khiến không gian trông vừa kỳ bí vừa hấp dẫn.
Bên ngoài nhà kho, ánh tím đặc trưng của hành tinh Koya Koya bao trùm mọi thứ. Không gian tĩnh lặng và mơ hồ. Hajime nhìn xa xa và nhận thấy hai bóng người quen thuộc đang đi về phía xa, chẳng ai khác ngoài Nobita và Doraemon.
Hajime bước ra khỏi nhà kho, đang định gọi lớn:
"Nobita! Doraemon!"
Nhưng đột ngột, cậu cảm thấy một luồng cảnh báo mạnh mẽ từ Haki Quan Sát. Một cảm giác nguy hiểm lướt qua khiến cậu ngẩn người.
Quay sang một bên, cậu kinh ngạc khi thấy một bức tường nước khổng lồ, một đợt s·óng t·hần đang cuồn cuộn kéo đến, cao ngất trời và cuộn trào mãnh liệt. Chẳng kịp suy nghĩ, cậu lao trở lại vào nhà kho, nơi có hệ thống điều khiển và một thiết bị tự động điều chỉnh cửa.
"Phải đóng cửa ngay!" Hajime vừa nghĩ, vừa tìm đến bảng điều khiển, tay nhanh chóng bấm nút đóng cửa tự động.
Ngay khi cửa đóng lại, nhà kho bắt đầu hạ xuống dưới đất, cậu lao ra ngoài, nhắm hướng Nobita và Doraemon mà chạy.
Nobita và Doraemon nghe thấy tiếng động sau lưng, quay lại nhìn thấy Hajime đang hớt hải chạy về phía họ.
"Hajime? Sao cậu lại ở đây?" Nobita ngạc nhiên.
"Không phải lúc để hỏi đâu, Nobita!" Hajime hét lớn, hối thúc: "Mau chạy! Sóng thần đến kìa!"
Doraemon và Nobita sững người khi quay đầu thấy đợt sóng khổng lồ đang lao tới, mạnh mẽ như muốn cuốn trôi tất cả. Họ lập tức hoảng hốt, chân bước cuống cuồng chạy cùng Hajime.
"Doraemon, có bảo bối gì để ngăn lại s·óng t·hần không?" Hajime hỏi khi chạy.
"Không kịp đâu! Nó quá gần rồi!" Doraemon cố gắng lục túi thần kỳ trong khi vừa chạy nhưng đám bảo bối tìm thấy đều không phù hợp.
Sóng thần dâng đến sát sau lưng, Hajime quyết định không đợi thêm. Cậu mau chóng lấy ra một cái Chong Chóng Tre, gắn lên đầu và kéo hai người bạn sát vào mình.
Hajime ôm chặt lấy cả Nobita và Doraemon, phóng lên cao ngay khi đợt sóng cuộn vào sát phía sau.
Lúc này, cả ba nhìn thấy mênh mông biển nước màu tím bao phủ khắp đất đai xung quanh. Nobita hoảng sợ la lên.
"Nhà kho giống như bị cuốn trôi rồi! Nếu không có phi thuyền bên trong thì chúng ta không thể về Địa Cầu được đâu."
Hajime giữ im lặng, dù biết mình đã kịp thời đóng cửa nhà kho để đảm bảo phi thuyền an toàn.
Tuy nhiên, cậu đoán chắc người gây ra vấn đề này chính là Nobita, nên không nói gì, coi như một cách để Nobita tự rút ra bài học.
Doraemon nghe vậy cũng không khỏi lo lắng, từ trong túi lấy ra Bè Vạn Năng và bảo:
"Như vậy chỉ còn cách chờ nước rút rồi quay lại tìm thôi."
Hajime gật đầu, cả ba đáp xuống chiếc bè, ngồi trên mặt nước chờ đợi trong sự im lặng, hy vọng nước sẽ sớm rút để họ có thể tìm lại được đường về.
Doraemon và Nobita đi vào căn phòng duy nhất trên bè để nghỉ ngơi, còn Hajime thì ngồi một mình trên mặt bè, ngắm cảnh trời đêm mênh mông, thi thoảng lại lặn xuống nước để bắt lấy vài sinh vật lạ.
Cậu lấy ra bộ đồ lấy mẫu mà anh trai tặng, có tổng cộng 50 ống nghiệm.
Ban đầu cậu có 30 ống chứa máu khủng long, nhưng giờ đây chỉ còn 20 ống, không sai chỉ trong buổi sáng này cậu đã nốc 9 ống máu, cảm giác no bụng càng lúc càng ngắn ngủi, còn cơn đói thì cứ mãi kéo dài, mỗi lần một dữ dội hơn.
Hajime có thể cảm nhận trong cơ thể mình có thứ gì đó đang "nảy mầm" một thứ như hạt giống cần rất nhiều dưỡng chất để phát triển.
Cậu không rõ đó là gì, chỉ biết rằng nó có một sức hút kỳ lạ đối với máu của các sinh vật nơi này. Hajime bắt đầu suy nghĩ về loại dinh dưỡng mà thứ này cần.
Bất kể máu của khủng long hay của sinh vật nơi đây hoàn toàn không cùng "dinh dưỡng" cái từ này, dính dáng. Máu chỉ là con đường trung gian để đạt được chất dinh dưỡng nhưng cậu vẫn không biết nó là gì.
Ngồi trên bè, cậu nhìn vào một ống máu vừa lấy được từ sinh vật nước ngoài hành tinh, thấy nó tỏa ra một sắc đỏ vàng đậm đặc, có chút ánh sáng xanh kỳ lạ. Thở dài, Hajime nhấp một chút, vừa cảm thấy sự tò mò về "hạt giống" trong cơ thể mình vừa e ngại về những thay đổi mà nó có thể gây ra.