Dung hợp sức mạnh của nhau không có nghĩa là biến thành đối ứng chủng tộc. Hajime vẫn là người nguyên bản không biến thành ngư nhân hay quỷ. Đồng lý Freeman cũng không biến thành người hay quỷ.
Hajime đội chiếc Chong Chóng Tre lên đầu, vội vàng bay sang nhà Nobita tìm Doraemon hỗ trợ. Khi đến gần nhà, cậu ngạc nhiên thấy phòng của Nobita vẫn sáng đèn.
"Nobita chưa ngủ sao?" cậu tự hỏi, dừng lại ngoài cửa sổ.
Bên trong, Hajime nghe thấy giọng Nobita vang lên: "Con vừa cảm thấy có gì đó rung động từ dưới đất."
Tiếng của ba mẹ cậu ấy vang lên, có phần khó chịu: "Làm gì có gì đâu, đi ngủ đi, Nobita!"
Hajime cẩn thận lại gần, phiền muộn phát hiện ra cửa sổ phòng Nobita chưa khóa. Căn phòng chợt tối đi, khiến cậu lùi lại đợi chờ.
Khi không còn tiếng động nào từ bên trong, cậu liếc qua rèm cửa để quan sát. Nhờ thành quả của Hộp Huấn Luyện Siêu Năng Lực, cậu cố gắng kích hoạt khả năng nhìn xuyên tường và lần này thành công. Cảnh tượng bên trong làm cậu sững sốt.
Từ dưới nệm của Nobita, một sinh vật trông giống như một đám mây kẹo bông màu hồng pha lẫn sắc trắng bắn bay lên. Sinh vật đó lộn một vòng trên không, chớp mắt như thể phát hiện ra sự hiện diện của Hajime, rồi lập tức núp qua sau tường, lặng lẽ như chưa từng xuất hiện.
Nobita sợ đến nỗi hét toáng lên, đánh thức Doraemon đang ngủ say trong tủ. Mèo máy giật mình thức dậy, mắt còn ngái ngủ nhưng nhìn Nobita đầy bối rối: "Có chuyện gì vậy, Nobita? Sao lại hét lên giữa đêm nữa?"
Nobita run rẩy, chỉ tay về phía cửa phòng: "Doraemon... tớ... tớ thấy có gì đó... vừa bay ra!"
Doraemon cố gắng trấn an, đưa kính cận cho cậu rồi nói: "Nào, Nobita, đeo cái này vào mà nhìn cho kỹ. Cậu sẽ thấy chẳng có gì lạ cả." Nobita vội vàng cầm kính lên, nhìn khắp xung quanh, nhưng chẳng thấy điều gì khả nghi cả.
Ngay lúc này, cửa kính cửa sổ bỗng vang lên tiếng gõ nhẹ, cả hai lập tức giật mình và quay phắt lại. Tiếng gõ khẽ khàng, đều đặn khiến Nobita càng sợ hãi hơn. Cậu lắp bắp: "Doraemon... không lẽ... đó là... ma sao?"
Doraemon, dù run rẩy, vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Cậu lục túi thần kỳ, lấy ra một loạt bảo bối phòng vệ rồi nói với Nobita: "Không sao, nếu có thứ gì ngoài kia, tớ sẽ bảo vệ cậu! Chúng ta sẽ cùng nhau đối phó!"
Trong khi Doraemon và Nobita đang cố chuẩn bị tinh thần, bên ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng gõ lần nữa, lần này có vẻ to hơn. Hajime đứng ngoài cửa, thấy bên trong im lặng, lo lắng không biết Nobita và Doraemon có nghe thấy mình không, bèn gọi thêm lần nữa: "Này, Doraemon! Nobita! Mình là Hajime đây mà!"
Nobita co rúm lại, hoảng loạn bám chặt vào sau lưng Doraemon. Cậu lắp bắp: "Doraemon... nó... nó còn có thể giả giọng của Hajime nữa kìa!"
Doraemon, dù rất muốn giữ bình tĩnh, nhưng cũng toát mồ hôi hột. Cậu lập tức lục tìm khắp túi thần kỳ của mình, rút ra hàng loạt bảo bối với uy lực như Vệ Sĩ Vô Hình và Bùa Hộ Mệnh, nhưng lại lẩm bẩm trong nỗi bất an: "Nếu đây là sinh vật ma quái, có khi chúng ta cần Hạt Đậu Xua Đuổi Tà Ma…"
Trong khi đó, bên ngoài cửa sổ, Hajime nghe hết những lời của cả hai, cậu cảm thấy một dòng mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng.
Lúc này, dưới nhà bỗng nhiên vang lên tiếng động lớn, giống như có thứ gì đó bị va đổ, khiến Nobita thét lên và ôm chầm lấy Doraemon trong nỗi sợ. Doraemon cũng run rẩy, giọng thì thầm: "Cái gì dưới nhà vậy? Chẳng phải mọi người đã ngủ rồi sao?"
Hajime thấy vậy không được, đành phải mở cửa vào, cậu nhớ không nhầm cái sinh vật màu hồng phấn mình thấy khi nãy là nhân vật trong truyện Nobita và lịch sử khái phá vũ trụ.
Nobita nhìn thấy hành động bất ngờ của Hajime, lập tức hét lên hoảng sợ, rồi kéo Doraemon nấp sau tủ sách gần đó. Doraemon thì luống cuống, nhanh chóng ném ra hàng loạt bảo bối như một phản xạ tự vệ. Nhưng Hajime đã khéo léo tránh được các bảo bối bay loạn xạ, rồi nhanh chóng lách ra sau lưng cả hai. Cậu cười nhẹ, vỗ vai Nobita trấn an:
"Là tớ đây, bình tĩnh nào!"
Nobita vẫn còn hoảng hốt, cậu nhìn Doraemon rồi quay lại Hajime, lắp bắp: "Thật... thật là cậu sao? Sao lại vào nhà tớ đột ngột thế chứ!"
Doraemon hơi nghi ngờ, lấy ra Kính Chiếu Yêu, rồi chiếu về phía Hajime để kiểm tra xem có đúng cậu là người thật không. Sau khi thấy phản chiếu bình thường, Doraemon mới thở phào nhẹ nhõm. "Là Hajime thật đấy, Nobita. Cậu ấy không phải ma hay quỷ gì đâu."
Khi cả ba vừa bình tĩnh lại thì dưới tầng một vang lên tiếng lục lọi, như thể có ai đang tìm kiếm thứ gì đó. Tiếng động rõ mồn một làm cả ba ngạc nhiên và hơi lo sợ. Nobita lập tức rùng mình, bấu lấy Doraemon và nói: "Lần này không thể nhầm được, có ai đó dưới nhà mình thật!"
Doraemon căng thẳng gật đầu: "Có khả năng là sinh vật mà cậu nhìn thấy vừa nãy."
Hajime lặng lẽ gật đầu và chỉ tay xuống dưới: "Dù là gì đi nữa, chúng ta nên kiểm tra xem sao."
Khi xuống dưới, cả ba phát hiện sinh vật giống như cục bông hồng phấn đang lục tìm thức ăn trong tủ lạnh, với vẻ ngây ngô đáng yêu. Doraemon và Nobita giật mình, không dám thở mạnh, vội đưa tay che miệng nhau để tránh phát ra tiếng động.
Hajime nhẹ nhàng tiến lại gần, quan sát thật kỹ rồi bất ngờ lao tới ôm chặt sinh vật ấy vào lòng. Vừa ôm trong ngực, cậu cảm thấy thứ này vừa mềm mại vừa tỏa hương thơm nhẹ nhàng, như một cục kẹo bông sống động. Cậu tò mò sờ tới sờ lui, cảm giác thoải mái làm cậu bất giác mỉm cười.
Sinh vật hồng phấn vặn vẹo một lúc, cố gắng bay lên để thoát khỏi vòng tay của Hajime, nhưng có lẽ trọng lực khác biệt giữa hai hành tinh khiến nó khó thích nghi. Dãy dụa thêm vài giây, nó đành "giả c·hết" trong lòng cậu, mặc cho Hajime ngắm nghía và xoa đầu nó.
Cả ba thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm, rồi đưa sinh vật đáng yêu về phòng, cảm giác như mình vừa bắt được một vị khách kỳ lạ từ ngoài không gian.
Nobita nhìn chằm chằm vào sinh vật hồng phấn đang nằm gọn trong vòng tay của Hajime, đôi mắt mở to ngạc nhiên:
"Ngươi là Chammy, đúng không? Tàu vũ trụ của các ngươi sửa xong chưa? Cậu bạn tóc xanh lá kia đâu rồi?"
"Doraemon, tớ đã hiểu rồi! Giấc mơ hôm qua tất cả đều là thật! Tớ đã thấy Chammy và cả bạn cậu ấy nữa."
Doraemon tròn mắt ngạc nhiên, rõ ràng không biết chuyện này từ đâu ra:
"Làm sao có thể như vậy được? Nobita, chẳng lẽ cậu có thần giao cách cảm?"
Hajime cũng sửng sốt. Do nhớ không rõ chi tiết, cậu chỉ biết dưới giường Nobita có một cánh cửa bí mật nối thẳng đến một tàu vũ trụ ngoài hành tinh, còn một số chuyện khác thì nhớ không nhiều.
Cậu chỉ chậm rãi đặt Chammy xuống, cho phép sinh vật này ngồi bình yên để tránh làm Chammy thêm sợ hãi.
Sau khi nói chuyện, cả nhóm quyết định cùng nhau mở tấm ván sàn dưới nệm Nobita. Ngay khi lật lên, họ kinh ngạc nhìn thấy bên dưới là một căn phòng lớn, lạnh lẽo, có vẻ như là phòng nhiên liệu của một con tàu vũ trụ.
Doraemon cúi xuống, nhíu mày nghiên cứu, không ngừng thắc mắc về cách mà căn phòng này lại xuất hiện dưới giường của Nobita. Tuy nhiên, Hajime và Nobita đã không chần chừ, cả hai nhảy xuống.
Sàn phòng lạnh và cứng, Nobita loạng choạng ngã xuống, ôm lấy mông nhăn nhó, may mà Hajime đã kịp đỡ cậu, nếu không, cú ngã hẳn sẽ đau hơn nhiều. Cả ba hít một hơi sâu, cảm thấy không khí ở đây thật thoải mái và nhẹ nhàng hơn. Hajime thầm đoán rằng đây là do trọng lực của con tàu vũ trụ này nhẹ hơn so với Trái Đất.
Chammy đi trước dẫn đường, cảnh giác nhìn quanh. Sau vài bước, họ nhìn thấy Roppu - người bạn tóc xanh của Chammy - đang nằm b·ất t·ỉnh dưới sàn.
Chammy lo lắng chạy đến bên Roppu, trong khi Doraemon, Nobita và Hajime cũng vội tiến lại gần. Roppu cố gắng mở mắt khi thấy họ, nhưng yếu ớt, chỉ kịp thốt lên vài từ trước khi ngất đi hoàn toàn:
"Đám người Hành Tinh Đen… chúng…"
Lời nói bị ngắt quãng khiến tất cả bồn chồn lo lắng.
Sau đó, để Roppu nghỉ ngơi và hồi phục, nhóm bạn cùng chia sẻ những món đồ ăn và thức uống đã chuẩn bị. Để tiết kiệm, họ quyết định không dùng đến Khăn Trải Bàn Thịnh Soạn của Doraemon.
Hajime nhớ lại rằng trong danh sách bảo bối mà cảnh sát thời gian cho họ chọn, cậu đã thấy rằng Khăn Trải Bàn Thịnh Soạn gọi món xong cần một khoản phí. Điều này lý giải tại sao trong nguyên tác, Doraemon chỉ dùng bảo bối này trong các tình huống cần thiết, vì Doraemon không có quá nhiều tiền để chi tiêu cho những bữa tiệc thịnh soạn xa xỉ.
Cả nhóm ngồi quanh Chammy và Roppu, vừa chia sẻ thức ăn vừa hỏi han về chuyến phiêu lưu của họ. Nobita đặc biệt tò mò về "Hành Tinh Đen" mà Roppu nhắc tới, trong khi Doraemon và Hajime lắng nghe để nắm rõ tình hình.
"Các cậu đến từ Địa Cầu sao?" Roppu vừa ăn vừa nói. "Mình chưa nghe qua bao giờ."
Nobita cũng hỏi lại: "Mình cũng chưa nghe qua về hành tinh Koya Koya, cái tên nghe lạ quá."
Doraemon đứng ra giải thích: "Bởi vì hành tinh cậu ấy thuộc dãy thiên hà thứ 21 mà Địa Cầu thì thuộc dãy thiên hà thứ 8, nên khoản cách của chúng ta cách nhau đến hàng tỉ năm ánh sáng nên cậu thấy lạ là bình thường."
Ngồi bên cạnh ăn khuya Hajime nghe vậy, nghĩ thầm: "Xem ra trong tương lai nhân loại hẳn là đã đến được hành tinh Koya Koya, nếu không trong dữ liệu của Đoraemon sẽ không có họ thông tin."
"Nghĩ kỹ thì trong thế giới Doraemon, người ngoài hành tinh nhiều thật, chỉ tính riêng Địa Cầu, trên trời, dưới biển, trong lòng đất, nơi nào cũng có chứ đừng nói bên ngoài hệ mặt trời."
Trong lúc cậu suy nghĩ, Doraemon đang hợp lực cùng Chammy cùng Roppu giải thích cho Nobita về cách thức đi lại trong vũ trụ.
Sau cùng cả nhóm quyết định giúp Chammy cùng Roppu về nhà, cậu bạn tóc xanh giải thích vì cánh cửa nối đến buồng lái của con tàu bây giờ lại biến thành cánh cửa nối với không gian trong phòng Nobita nên cậu không cách nào tiến về phòng động cơ để kiểm tra nó bị thế nào.
Sau khi dùng Vòng Xuyên Thấu của Doraemon, cả nhóm đi ngang qua một hàng lang dài nơi chứa các bao hạt giống ngũ cốc và rau. Roppu nói cậu đang đi mua lương thực về thì bọn c·ướp chặn đường muốn c·ướp đồ.
Hajime tiện tay bắt lấy mấy bao hạt giống rớt xuống, ném nó về chỗ cũ. Tiện tay tiếp, bắt Chammy vào trong ngực, tiếp tục xoa.
Kẹo bông bởi vì cậu vừa giúp đỡ nâng mấy cái túi nên không phản đối.
Đi đến cuối Nobita nhờ Doraemon dùng Khăn Trùm Thời Gian biến cỗ máy về như cũ. Ngay lập tức toàn bộ phi thuyền khởi động lại, nhóm bạn hào hứng quay lại buồng lái. Phía trước một hành tinh màu nâu nhạt hiện lên với hai mặt trăng xanh làm và đỏ hồng.