Hajime buồn ngủ ngáp dài trong lớp học, mắt nhìn lên bảng mà tâm trí lơ đãng. Nobita, như thường lệ, lại đi trễ. Cửa lớp bật mở, Nobita lúng túng bước vào với vẻ mặt quen thuộc và như đã thành lệ, thầy chủ nhiệm gầm lên: "Nobita! Em biết đây là lần thứ mấy trong tuần rồi không hả?"
Nobita cúi đầu lí nhí: "Em xin lỗi…"
"Ra ngoài lớp đứng cho tôi!" Thầy thở dài, ngán ngẩm chỉ về phía cửa lớp, Nobita lủi thủi đi ra.
Hajime mỉm cười, không bất ngờ khi thấy Nobita đã phải đứng ngoài lớp đến lần thứ ba trong tuần.
Thời gian từ khi nhóm bạn trở về từ chuyến phiêu lưu thời tiền sử đã kéo dài hơn một tháng. Cuộc sống dường như trở lại bình thường, với mỗi người quay về thói quen và sinh hoạt hằng ngày của mình.
Nhưng nghĩ lại, Hajime cũng cảm thấy tháng vừa qua không hẳn là quá bình thường. Bốn tuần trước, cả nhóm đã tập hợp tại nhà Suneo để cùng nhau chia sẻ những kỷ niệm thú vị họ gom góp được trong suốt chuyến phiêu lưu ở thời kỳ khủng long.
Sau buổi gặp gỡ ấy, dù mọi thứ có vẻ trở về nhịp sống nhàm chán, Hajime vẫn không thể phủ nhận rằng cuộc sống của mình giờ đây có thêm một chút "gia vị" thú vị.
Nhìn sang Nobita, cậu nhớ lại những lần gần đây, mỗi khi Nobita được Doraemon cho mượn bảo bối, cậu ta thường nhanh chóng lộ ra cái dáng vẻ đầy hào hứng và thích thú khi khoe khoang với nhóm bạn. Nhưng rồi, như một quy luật bất di bất dịch, những lần khoe khoang ấy hầu như luôn kết thúc bằng những rắc rối ngớ ngẩn mà Nobita phải vất vả xoay xở.
Trong thời gian qua, Hajime vừa là người tham gia, vừa là người đứng ngoài quan sát những trò nghịch ngợm của Nobita và nhóm bạn. Cậu đã chứng kiến Nobita mở công ty hai lần và phá sản cả hai lần trong chưa đầy một ngày, rồi còn vài lần Nobita tuyên bố thất nghiệp với vẻ mặt đầy đau khổ như thể vừa trải qua một cú sốc lớn trong đời.
Thêm vào đó, có đến ba lần cậu bạn "bỏ nhà ra đi" nhưng khi đêm xuống lại lén lút quay về, cố lấp liếm với gia đình trong những tình huống buồn cười.
Mười hai lần bị Jaien và Suneo bắt nạt, Nobita cũng đã tìm đủ cách trả thù, dù hầu hết chỉ mang lại kết quả… không như mong đợi. Và có mấy lần Nobita bỗng dưng biến mất cả ngày, chẳng ai biết cậu bạn lại đi đâu, làm gì, làm Hajime không khỏi tò mò.
Qua những lần "p·há h·oại" đầy bất ngờ ấy của Nobita, Hajime không ít lần được dịp nhặt nhạnh vài món bảo bối của Doraemon mà chú mèo máy vô tình ném lung tung khắp nơi.
Nhờ vậy, Hajime đã thu thập được không ít đồ. Sau khi gom đủ các món này, cậu đã mang trả lại cho Doraemon, nhưng Doraemon chỉ cười cười, thu lại mấy cái quan trọng hay số lượng ít bảo bối, còn lại một số thì cho cậu coi như cảm ơn.
Sau đó Hajime liền có một kho bảo bối mini của mình gồm: 3 cái Bánh Thuần Chủng Monotaro, 5 cái Bánh Mì Ghi Nhớ, 2 cái Bánh Mì Chuyển Ngữ và một cái Chong Chóng Tre cùng Mũ Đá Cuội.
Hajime cũng giống như Freeman, sau khi trở về từ giấc mơ, nhận thấy sức mạnh của mình tuy có tăng lên nhưng không nhiều.
Cậu cũng kế thừa trạng thái "bảng trắng" của Huyết Quỷ Thuật, chỉ có thể sử dụng một số khả năng cơ bản mà không có những năng lực đặc biệt của Nanami. Không biết có phải vì nó không, gần đây cậu liên tục cảm thấy uể oải và lúc nào cũng buồn ngủ.
Dù đã cố ngủ bù nhưng cảm giác thiếu ngủ vẫn đeo bám không dứt, khiến cậu có phần mệt mỏi ngay cả trong những lúc Nobita và nhóm bạn quậy phá.
Cậu thử đánh giá xem có phải do sức mạnh từ Huyết Quỷ Thuật đang tiêu hao năng lượng của mình, nhưng không tìm ra lý do cụ thể. Cảm giác như cơ thể cậu đang bị hút cạn sức sống mà không có cách nào để hồi phục hoàn toàn.
Mỗi khi Nobita khoe khoang một bảo bối mới hay lên kế hoạch trả thù Jaien và Suneo, Hajime chỉ có thể thầm cười, đồng thời ngáp dài trong chán nản. Đôi khi, cậu còn thấy không tập trung được, nhất là trong các tiết học buổi chiều khi cơn buồn ngủ lại kéo đến như một làn sóng không cưỡng nổi.
Tạm biệt mọi người, Hajime uể oải bước về nhà. Đôi mắt cậu cứ díp lại, mỗi bước chân như nặng trĩu vì mệt mỏi. Gió chiều mơn man qua từng lọn tóc, cậu hít một hơi dài, cố lấy lại chút tỉnh táo.
Hajime cúi đầu chào bố mẹ khi bước vào nhà, cố gắng lấy lại tinh thần. Vừa vào cửa, cậu đã thấy bố mình, ông Yukihiro, bước đến gần, ân cần hỏi:
"Con ổn chứ, Hajime? Có cần bố đưa con đi bệnh viện không?" Ông xoa đầu con trai, ánh mắt đầy lo lắng khi thấy vẻ mệt mỏi của cậu.
Hajime vội lắc đầu, cố gắng trấn an ông: "Con ổn mà, ba. Chỉ là dạo này con chơi với mọi người nhiều quá nên hơi mệt thôi ạ."
Cậu liền chuyển chủ đề, mong sẽ làm ông vui hơn: "Bên biên tập đánh giá thế nào về Kimetsu no Yaiba rồi ạ?"
Nhắc đến tác phẩm mà hai cha con cùng sáng tác, mặt ông Yukihiro bừng sáng, rạng rỡ như thể mọi mệt mỏi tan biến hết. Ông tự hào kể:
"Ha ha, bọn họ bảo đây nhất định sẽ là một tác phẩm bán chạy đấy, thậm chí còn lên kế hoạch chuyển thành manga và anime rồi!" Giọng ông hào hứng. "Lúc bố bảo đây là do hai cha con mình cùng viết, bọn họ còn ngạc nhiên lắm, không thể tin được!"
Hajime gật đầu, nụ cười nở trên môi khi nghe lời bố kể. Cậu cảm nhận được niềm tự hào và phấn khích của ông và bản thân cũng vui mừng khi nghĩ đến việc Kimetsu no Yaiba xuất hiện ở thế giới này, đến tay nhiều độc giả hơn nữa. Thế nhưng, niềm vui xen lẫn chút kỳ lạ khi Hajime nhớ lại cảm giác mệt mỏi cứ đeo bám gần đây. Dù cậu ngủ bao nhiêu vẫn cảm thấy không đủ, như thể sự kiệt sức đang ngấm sâu vào từng tế bào của mình.
Trong lúc ăn tối, Hajime cố tỏ ra bình thường. Khi mẹ cậu đề nghị cuối tuần cả nhà cùng về thăm ông bà ngoại, một ý tưởng làm cậu thấy ấm áp hơn, thì bất ngờ em gái Yui của cậu đột ngột sốt cao.
Không còn cách nào khác, bố mẹ cậu vội vàng đưa Yui đi bệnh viện, để Hajime ở lại một mình canh nhà.
Hajime tự trấn an và bắt đầu lo liệu mọi việc trong nhà. Cậu cẩn thận cất phần cơm thừa vào hộp, để sẵn trong tủ lạnh cho bố mẹ có thể hâm lại khi về.
Sau đó, cậu rửa chén, lau bàn, tưới cây, làm tất cả với một sự bình tĩnh mà không hiểu sao có chút lạnh lẽo và trống vắng. Đúng lúc cậu dọn dẹp gần xong, tiếng chuông điện thoại bàn vang lên. Hajime vội vàng nhấc máy.
"Alô? Hajime, tình hình em con có vẻ nặng. Bố mẹ không thể về tối nay được, nên con ở nhà tự chăm sóc cẩn thận nhé." giọng bố cậu vang lên, có chút lo lắng và gấp gáp. Hajime trả lời, hỏi vài câu về sức khỏe của em gái rồi chúc bố mẹ bình an.
Sau khi tắt máy, cậu quay về phòng kiểm tra kỹ toàn bộ cửa nẻo xem đã khóa chặt chưa. Mọi thứ đều an toàn, nhưng cảm giác cô đơn bắt đầu xâm chiếm.
Đã lâu lắm rồi, cậu mới ở một mình trong nhà, đặc biệt là lần đầu tiên qua đêm hoàn toàn một mình. Không có tiếng cười của bố mẹ hay giọng nói nhõng nhẽo của Yui, căn nhà đột nhiên trở nên yên tĩnh một cách đáng sợ.
Lại một cơn buồn ngủ bất chợt kéo đến. Cậu thở dài, nhớ lại lần gần đây nhất hỏi Nanami và Freeman về tình trạng này. Cả hai đều đã kiểm tra kỹ càng nhiều lần nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân khiến cậu cứ liên tục mệt mỏi.
Giữa đêm khuya, Hajime đột ngột bật dậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Cảm giác khác lạ xâm chiếm toàn bộ cơ thể, cơn mệt mỏi kéo dài suốt thời gian qua đột nhiên biến mất như thể cậu vừa nốc một lúc năm ly cà phê đặc.
Dù cảm thấy cơ thể không còn nặng nề nữa, cậu lại đối mặt với một vấn đề khác, cơn đói cồn cào, như thể chưa từng có gì trong dạ dày của cậu.
Hajime uống sạch nước trong bình ở đầu giường nhưng vẫn thấy chưa đủ. Cậu bèn lần mò tìm mấy bịch bánh quy trong phòng và ăn ngấu nghiến, nhưng cơn đói chẳng hề thuyên giảm.
Không kìm được nữa, cậu lẳng lặng xuống bếp, dùng hết mấy gói mì trong tủ, nấu một nồi mì lớn và ăn sạch. Thế nhưng, ngay sau đó cậu nhận ra cảm giác no bụng chỉ là ảo giác ngắn ngủi. Tất cả những gì vừa nuốt vào dường như ngay lập tức bị hấp thu hoàn toàn, như thể có thứ gì đó trong cơ thể đang cần một lượng dinh dưỡng khổng lồ để tồn tại.
Cậu quay về phòng, cố nằm xuống để ngủ nhằm xua đi cảm giác đói không thể chịu đựng nổi, nhưng cơn tỉnh táo lại chiếm lấy cậu hoàn toàn.
Những ngày qua cậu mệt mỏi đến thế nào thì bây giờ lại tỉnh táo đến nhường ấy. Nhắm mắt không ngủ được, Hajime bắt đầu cân nhắc việc đến nhà Nobita nhờ Doraemon giúp đỡ, nhưng bất chợt trong không khí một mùi hương lạ xâm chiếm khứu giác. Mùi hương hỗn tạp của nhiều món ăn ngon, tựa như có một bữa tiệc đang chờ đợi cậu ở đâu đó trong bóng tối.
Hajime bàng hoàng nhìn hộp đựng mẫu máu khủng long - mùi thơm kỳ lạ đến từ đó, hay chính xác hơn, từ những ống máu chứa bên trong.
Cậu mở nắp hộp, ngay lập tức hương thơm nồng đậm như tràn ngập khắp không gian, quyện vào không khí với sức hút không thể cưỡng lại. Ánh mắt cậu dừng lại trên một ống máu có nhãn "Tyrannosaurus Rex." Bất giác, cậu cầm nó lên, lòng đầy mâu thuẫn.
Dù không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng có điều gì đó sâu trong tâm trí thôi thúc cậu… nếm thử nó.
Hajime bịt mũi, cảm giác như đang làm điều gì đó điên rồ và vô lý. Nhưng khi dòng máu đặc sánh trôi xuống miệng, cậu ngạc nhiên đến sững người.
Không có vị tanh hôi khó chịu như tưởng tượng. Ngược lại, nó giống như một phần bò bít tết hoàn hảo - vừa chín tới, mềm mại và mọng nước, kèm với một vị cay nhẹ như sốt tiêu xanh đầy hấp dẫn.
Cảm giác đói cồn cào lập tức biến mất, thay vào đó là sự thỏa mãn sâu sắc, như thể mọi tế bào trong cơ thể đều được tiếp thêm sinh lực. Hajime nhìn ống máu trống rỗng trong tay, trong lòng bùng lên một câu hỏi đầy lo lắng: "Mình… thành ma cà rồng rồi sao?"