Đồng Thời Xuyên Qua: Bắt Đầu Từ Doraemon.

Chương 19: Thế giới.



Chương 19: Thế giới.

Nanami khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sắc sảo lấp lánh một tia tự hào khi cô kể lại những ký ức quá khứ cho Freeman và Hajime. Giọng đều đều, pha chút kiêu hãnh và tinh nghịch, như thể cô đang thưởng thức một câu chuyện thú vị hơn là hồi tưởng về chính mình.

"Sau khi sống lại, ta nhanh chóng nhận ra mình đã xuyên vào một thế giới quen thuộc… Không sai, chính là thế giới Kimetsu no Yaiba. Tất cả đều như một giấc mơ, nhưng đồng thời lại chân thực đến đáng sợ."

Nanami bật cười khẽ, đôi mắt sáng lên.

"Ta đã mất ba năm để hiểu hết về sức mạnh của mình, xây dựng lại mối quan hệ với thế giới này, điều này để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong ta."

Nanami mỉm cười kiêu hãnh, hơi tự mãn.

"Trong thời gian đó, có người thậm chí tôn xưng ta là 'Công Chúa Rừng Rậm' qua việc ta cứu họ, thậm chí còn lập một đền thờ thần cho ta."

Nanami hít một hơi sâu, ánh mắt cô trở nên nghiêm nghị hơn, giọng trầm xuống, đầy tự hào và chút thận trọng.

"Huyết Quỷ Thuật hiện tại của ta là kết quả từ sự dung hợp năng lực của ta và Sakura, ta gọi nó là Sinh Linh Hóa Thực." Cô nói, đôi mắt lấp lánh.

"Nó cho phép ta dung hợp các loại thực vật vào cơ thể và dòng máu, tạo ra những khả năng vượt trội."

Cô dừng lại một chút, như để đảm bảo hai người kia đang lắng nghe từng lời của mình. "Sau lần tái sinh đầu tiên, ta đã dung hợp với cây cổ thụ hoa anh đào khổng lồ và điều đó đã mở ra cho ta ba năng lực đặc biệt. Đầu tiên là 'Quang Hợp' và thứ hai là 'Hấp Thu Dinh Dưỡng Từ Đất'."

"Hai năng lực này giúp ta không cần ăn thịt người mà vẫn có thể tồn tại và ngày càng mạnh mẽ."

Một tia sáng lấp lánh trong mắt cô khi nhắc đến năng lực thứ ba. "Và cuối cùng, 'Mộng Mưa Hoa Anh Đào' - đây là một ảo thuật điều khiển ngũ giác cực kỳ mạnh mẽ, bao phủ đối thủ trong một trận mưa cánh hoa anh đào, lôi cuốn họ vào thực tại giả tạo."

Nanami tiếp tục hào hứng kể cho Hajime về những khả năng kỳ diệu khác của mình, giọng cô đầy vẻ tự hào và chút phấn khích. Hajime lắng nghe chăm chú, ánh mắt đầy tò mò và thích thú. Mặc dù cậu đã xem qua ký ức của cô, nhưng nghe nàng tự mình kể lại vẫn đem đến một cảm xúc hoàn toàn khác biệt. Những chi tiết tinh tế, cảm giác chân thật từ giọng điệu và biểu cảm của Nanami khiến những câu chuyện sống động hơn bao giờ hết.

Ngồi bên cạnh, Freeman chỉ im lặng quan sát cả hai, khóe môi khẽ cong lên trong một nụ cười nhẹ. Dù vẻ ngoài của Nanami lạnh lùng và chín chắn, Freeman có thể nhận ra rằng sâu thẳm trong lòng, cô vẫn là một người cô đơn.

Trong ký ức của cô, cậu đã thấy rõ rằng ba năm đầu Nanami học hỏi và làm quen với thế giới này, nhưng sau đó, cô đã dành suốt mười hai năm tiếp theo để chu du khắp mọi nơi, tìm kiếm đủ mọi loại thực vật quý hiếm. Trong hành trình đó, cô không chỉ nghiên cứu về thực vật mà còn học luôn các kỹ năng y học, khảo cổ và sinh thái học, dường như để trở thành một bậc thầy đa ngành.



Mọi người có thể nghĩ cuộc sống của cô rất thú vị và đầy màu sắc, nhưng Freeman hiểu rằng tất cả chỉ là cách để Nanami bận rộn, lấp đầy nỗi cô đơn trong lòng. Cô dùng công việc, những hành trình và mục tiêu học tập để trốn tránh những tổn thương và thiếu cảm giác an toàn.

Freeman càng hiểu rõ hơn về Nanami khi xem qua ký ức của cô.

Sức mạnh của cô quả thật là đáng sợ, với thân thể đã dung hợp mấy trăm loại thực vật, năng lực cô sở hữu đa dạng, độc đáo và kể cả khi đã loại bỏ những năng lực trùng lặp, Nanami vẫn nắm giữ hơn ngàn loại khác nhau.

Nanami, nếu dốc toàn lực, hoàn toàn có thể đối đầu Muzan và toàn bộ đám quỷ dưới trướng hắn chỉ trong nháy mắt. Khả năng t·ấn c·ông của cô thậm chí có thể gây sức hủy diệt ngang với bom h·ạt n·hân.

Tuy nhiên, cô chọn cách sống lặng lẽ, không phải vì thiếu khả năng mà vì sự phức tạp và nguy hiểm sâu thẳm của thế giới Kimetsu no Yaiba.

Qua thời gian chu du bốn phương và không ngừng tìm tòi, Nanami đã xác nhận sự tồn tại của các thế lực bí ẩn và hùng mạnh trong thế giới này như Luân Hồi, Phật, Thần, Vận Mệnh và những sinh vật huyền bí khác.

Trong hành trình của mình, cô đã gặp qua Ma Cà Rồng, Người Sói, Thiên Thần, Ác Ma, Cương Thi, Vong, Yêu Quái… Đáng nói là, mỗi sinh vật đều có những khả năng dị thường.

Đối địch với chúng là các tổ chức khác nhau như Sát Quỷ Đoàn, Giáo Hội, Tiên Sơn, Thần Vực,... Những thế lực này sở hữu các phương pháp xử lý khác nhau về cách thức hay biểu hiện nhưng Nanami nhận định chúng đều là một dạng của "Hơi Thở" được mở rộng và bản thổ hóa.

Điều khiến Nanami nghi ngờ sâu sắc hơn là tất cả những sinh vật siêu nhiên này dường như bắt đầu xuất hiện vào khoảng một ngàn năm trước, trùng hợp với thời điểm Muzan trở thành quỷ.

Cô không cho rằng đây là sự ngẫu nhiên, mà cảm thấy có một sự liên kết sâu xa và bí mật giữa các sinh vật, các thế lực và bản chất sức mạnh của chúng. Chính vì vậy, Nanami đã quyết định che giấu sức mạnh thực sự và giữ mình tránh khỏi tầm mắt của các thế lực lớn.

. . .

Sương mù trong giấc mơ vẫn lửng lờ trôi, cả ba đều đã tỉnh giấc quay về thế giới của riêng mình nhưng trong mơ hồ có một tấm gương to lớn đang ẩn mình, bên trên ba mảnh gương vỡ xuất hiện với mỗi khung cảnh khác nhau xuất hiện.

. . .

Freeman vừa mở mắt, còn chưa kịp định hình đã nghe thấy một tràng đối thoại ồn ào xung quanh. Đầu tiên là giọng nữ cất lên đầy trêu chọc:

"Ực ờ. Đây là ngươi nói nguy kịch sắp c·hết người? Ta làm sao cảm thấy hắn đứng dậy một quyền là có thể đ·ánh c·hết bà lão này." Giọng nói xen lẫn tiếng rượu, rõ ràng của một người đã ngà say.



Riku, với âm điệu đầy bối rối, lúng túng đáp lại: "A? Ta không biết? Lúc đó thuyền trưởng cả người đầy máu, lít nha lít nhít sẹo, hai tay còn vặn vẹo nghiêm trọng."

Nữ nhân kia cười lớn, chế nhạo: "Giờ thì hắn da dẻ còn mịn màng hơn cả trẻ em, chẳng có một dấu vết nào! Chậc, thực không biết làm sao mà được như vậy."

"Đương nhiên, đã cầm tiền của ngươi, ta nhất định trị người, nhưng là trị ngươi, không phải hắn." nữ nhân tiếp tục giọng điệu đắc ý, dường như không bận tâm đến việc Riku đang căng thẳng thế nào.

Riku như không an tâm, lại khẽ hỏi: "Thuyền trưởng thật sự không sao sao?"

"Yên tâm, danh tiếng của ta ngươi hẳn đã nghe qua."

Riku bất giác lẩm bẩm: "Ầy, danh tiếng của ngài không phải là tai tiếng sao…"

"Thôi đi, nói nhiều quá! Mau cởi quần áo ra để ta kiểm tra." Giọng nữ cất lên không chút e dè, ra lệnh ngay lập tức.

Riku đỏ mặt, phản đối yếu ớt.

"Không muốn a!"

Freeman lúc này mới chớp mắt nhìn quanh, bất chợt phát hiện mình đã tỉnh lại từ bao giờ và cảnh tượng trước mắt chẳng giống gì mình tưởng tượng về một nơi chữa bệnh nghiêm túc.

Đây là một căn nhà gỗ nhỏ, treo đầy đồ trang trí kì quái, trông vừa lạ mắt lại đầy sự cá tính. Bên ngoài, trời tuyết rơi, lạnh lẽo và tĩnh mịch.

Freeman đang nằm trên chiếc giường bệnh hơi chật, hai chân dài chạm đất. Bên cạnh, một nữ nhân trông chỉ tầm tuổi trung niên, tóc trắng bạc, mặc áo hở bụng và đi giày cao gót, đang nhanh tay lột bộ quần áo còn sót lại trên người Riku.

Freeman nhìn người phụ nữ và nhận ra bà chính là Dr. Kureha. So với trong ký ức tương lai, bà trông trẻ hơn khoảng một hai tuổi.

Vừa phát hiện ra mình thuyền trưởng tỉnh lại, Riku vội vàng cố kéo lấy phần quần đùi cuối cùng để che chắn, rồi chạy về phía Freeman cầu cứu:

"Thuyền trưởng, mau cứu ta!"



Dr. Kureha quay lại, nhận thấy Freeman đã tỉnh, bà hơi ngừng tay và cất giọng mỉa mai: "Ồ nắc, tỉnh rồi à? Có muốn ăn uống chút gì không?"

Freeman cố giữ khuôn mặt nghiêm nghị và đáp lời: "Cảm ơn ngài đã cứu giúp."

Nữ bác sĩ nhếch môi, "Không cần cảm ơn ta, nhóc. Khi hắn kéo ngươi đến đây, ngươi đã tự chữa lành hai, ba giờ rồi. Vậy nên cứu ai chắc ngươi rõ rồi đấy." Nói rồi, bà lại cười lớn, "Đương nhiên, còn 100 triệu Beli tiền khám, ta sẽ không trả lại đâu."

Mặt Freeman cứng lại, nhưng cậu nhanh chóng giơ tay kéo Riku, đẩy anh ta về phía Dr. Kureha và cất giọng kiên quyết: "Nhất định phải chiếu cố tốt hắn, làm ơn!"

Nói xong, cậu bước ra ngoài, không ngoảnh đầu lại nhìn, mặc cho Riku tuyệt vọng kêu lên:

"Thuyền trưởng! Mau quay lại! Đừng để ta lại với bà già này!"

Bước ra khỏi căn nhà giữa trời đông giá rét, Freeman hoàn toàn không cảm thấy lạnh dù trên người không một mảnh vải. Cậu ngẫm nghĩ về sức mạnh mình nhận được từ Nanami.

Dường như quy tắc giữa các thế giới khác biệt đã khiến năng lực truyền thừa từ cô không phát huy được trọn vẹn. Khả năng tự lành của cậu đã tăng lên đáng kể, gần như đạt đến trình độ bất tử, nhưng sức mạnh thân thể lại chỉ tăng lên khoảng năm đến sáu lần so với trước.

Dù đã kế thừa Huyết Quỷ Thuật của Nanami, những kỹ năng đặc thù của cô lại không theo cậu sang đây mà chỉ còn là một tấm "bảng trắng". Nếu muốn tái tạo sức mạnh tương tự, có lẽ cậu sẽ phải tự mình tìm kiếm và dung hợp các loài thực vật phù hợp.

Ngay lúc ấy, con hải âu to lớn từ đâu hạ cánh bên cạnh Freeman, rũ cánh làm ấm mình giữa làn tuyết. Nó cất tiếng cười như chế giễu Riku, vẫn đang vật lộn với Dr. Kureha trong căn phòng phía trong.

"Chuyện lúc đó… cảm ơn ngươi." Freeman nói, hồi tưởng lại khoảnh khắc mình r·ơi x·uống b·iển và con hải âu này đã nhanh chóng gắp cậu lên.

Hải âu không nói gì, chỉ giơ một cánh lên tạo thành ký hiệu "OK" ánh mắt sáng lấp lánh đầy kiêu ngạo, như thể đó chỉ là chuyện nhỏ mà nó vui vẻ giúp đỡ.

Sau hơn hai giờ huấn luyện giữa trời đông, Freeman vẫn chưa thấy Dr. Kureha bước ra khỏi phòng khám. Cậu cảm thấy có chút bất an, trong lòng không ngừng dâng lên một dự cảm xấu về tình trạng của Riku. Cuối cùng, cánh cửa cũng mở ra và Dr. Kureha, với vẻ mặt khó đoán, liếc nhìn Freeman rồi ra hiệu cho cậu đi theo bà vào bên trong.

Freeman cau mày, gấp gáp bước theo, ánh mắt không rời khỏi Dr. Kureha. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tâm trí lại không ngừng đoán già đoán non về tình trạng của người bạn đồng hành. Khi bước vào phòng, Freeman thấy Riku đang nằm bất động trên giường, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền.

Dr. Kureha quay lại nhìn Freeman, giọng bà không còn sự mỉa mai như lúc trước mà nghiêm túc hơn: "Tên đồng đội của ngươi có sức khỏe vốn không tồi, nhưng xương cốt của hắn đã bị tổn thương nặng nề trong các trận chiến và huấn luyện gần đây, đặc biệt là chân phải. Nếu không chữa trị triệt để, di chứng sẽ kéo dài cả đời. Để điều trị hoàn toàn, hắn sẽ cần nghỉ ngơi ít nhất một tháng, kết hợp với các loại thuốc đặc chế của ta."

Freeman nghiêm túc gật đầu. "Tôi sẽ chi trả mọi chi phí, chỉ cần hắn được chữa trị hoàn toàn."

Dr. Kureha nhếch môi, nhướng mày nói: "Dĩ nhiên, ta sẽ đảm bảo hắn phục hồi tốt nhất. Nhưng ngươi phải hiểu rằng những v·ết t·hương tâm lý là thứ khó chữa hơn cả, đặc biệt là với những người giống ngươi và hắn."

Freeman trầm ngâm nhìn Riku trước ngực ký hiệu, trái tim hơi nhảy, lòng thầm quyết tâm sẽ hỗ trợ hắn phục hồi cả thể chất lẫn tinh thần.