Đồng Thời Xuyên Qua: Bắt Đầu Từ Doraemon.

Chương 18: Asahi Nanami.



Chương 18: Asahi Nanami.

Nhật Bản năm 1900, ở một ngôi làng nghèo nàn, trong màn đêm dày đặc, một thanh niên hốt hoảng chạy qua từng ngõ hẻm, thở dốc khi đến trước một căn nhà gỗ cũ kỹ ở đầu làng. Gương mặt cậu lộ vẻ căng thẳng, đôi mắt đỏ ngầu đầy quyết tâm. Cậu cất tiếng gọi, giọng khẩn thiết vang lên trong đêm vắng:

"Sakura, em có đó không? Mau trả lời anh!"

Trong căn nhà tĩnh lặng, không có hồi đáp. Cậu đứng im, đôi tay nắm chặt, đôi mắt lo lắng nhìn vào cánh cửa đóng kín. Sau một lúc im lặng nặng nề, cánh cửa nhà mở ra, một người phụ nữ trung niên bước ra, ánh mắt lạnh lùng và khó chịu lướt qua chàng thanh niên.

"Sakura đang chuẩn bị gả cho thiếu gia Sato trong thành." bà nói, giọng điệu chua chát. "Xin đừng làm phiền con bé nữa, mọi thứ đã được sắp đặt."

Thanh niên lắc đầu, cảm giác bàng hoàng pha lẫn giận dữ hiện rõ trên gương mặt. "Ta không tin… Các người đang lừa ta! Các người không thể ép Sakura như vậy!" Cậu gào lên, bước về phía cánh cửa với ý định xông vào, nhưng hai người đàn ông lực lưỡng từ trong nhà đã nhanh chóng bước ra, ngăn cản.

"Đi đi! Đừng q·uấy r·ối nhà chúng ta nữa!" Một trong hai người hét lên và đẩy cậu ngã xuống đất. Những cú đánh liên tục giáng xuống, khiến thanh niên co rúm lại trong đau đớn.

Cậu không thể phản kháng, chỉ có thể cúi gập người, cố gắng chịu đựng, nắm chặt tay lại, răng nghiến chặt. Trong đầu cậu chỉ còn lại hình ảnh của Sakura, người con gái cậu yêu thương và nỗi căm phẫn ngày càng dâng trào trong lồng ngực.

. . .

Sakura ngồi trong căn phòng nhỏ, lặng lẽ nhìn ánh nến leo lét cháy trên chiếc bàn thấp. Từ chỗ ngồi của mình, nàng nghe rõ những tiếng kêu la của chàng thanh niên bên ngoài cùng những tiếng đấm đá vang lên. Nhưng nàng không động đậy, chỉ ngồi lặng yên, đôi mắt nhìn xa xăm như đang cố quên đi mọi cảm xúc.

Từ khi biết mình sẽ phải gả cho thiếu gia Sato, một kẻ giàu có quyền lực nhưng tàn nhẫn, nàng đã cảm nhận được cuộc đời mình như đang dần chìm vào bóng tối không lối thoát.

Dù chưa hề gặp mặt Sato, nàng đã nghe đủ về hắn từ những lời đồn đại trong làng. Hắn giàu có và tàn bạo, từng có vợ nhưng người vợ đó m·ất t·ích bí ẩn, cùng vô số những câu chuyện rùng rợn khác về hắn lan truyền khắp làng. Thế nhưng, gia đình nàng, vì nghèo khó, đã đồng ý gả nàng đi để đổi lấy chút tiền bạc.

Sakura đưa tay lên, cảm giác lạnh lẽo từ làn da mình làm nàng khẽ rùng mình. Bất giác, nàng nghĩ đến chàng thanh niên ngoài kia, người đã không ngừng chạy đôn đáo khắp nơi tìm cách cứu nàng, người duy nhất muốn đưa nàng ra khỏi cuộc hôn nhân ám ảnh này. Nàng cắn chặt môi, cảm nhận từng giọt nước mắt cay đắng rơi xuống. Giữa nỗi sợ và sự bất lực, nàng chỉ có thể im lặng, trái tim như bị bóp nghẹt bởi số phận nghiệt ngã đang chờ đợi.



Bên ngoài, tiếng chân bước nặng nề xa dần. Sakura biết, cuối cùng người thanh niên đó đã bị ép buộc phải rời đi. Nhưng nàng cũng biết rằng, trong tâm trí cậu, ngọn lửa quyết tâm vẫn chưa bao giờ dập tắt - và điều đó mang lại cho nàng chút hy vọng mong manh, dù mơ hồ, giữa màn đêm đen kịt của định mệnh.

. . .

Trong đêm đông lạnh giá, giữa bầu trời tối đen và làn gió buốt giá của mùa đông, người thanh niên với cơ thể đẫm mùi rượu loạng choạng bước trên con đường dẫn tới phủ Sato. Trên tay, hắn siết chặt một con dao cùn, đôi mắt rực cháy quyết tâm và tuyệt vọng.

Ý chí báo thù lấp đầy trái tim hắn. Trên đường, hắn vô tình va phải một bóng người mơ hồ trong bóng tối. Gương mặt của kẻ đó hắn không nhớ nổi, chỉ nghe một giọng nói lạnh lùng vang lên trong không gian tĩnh lặng:

"Muốn báo thù, thế thì để ta giúp ngươi."

Lời nói vừa dứt, ý thức của hắn lập tức chìm vào một màn đêm sâu thẳm. Khi tỉnh dậy, hắn giật mình nhận ra mình đã đứng giữa sân phủ Sato. Trước mắt là một cảnh tượng tàn bạo, t·hi t·hể của gia nhân và lính canh nhà Sato nằm la liệt, máu nhuộm đỏ cả mặt đất.

Ngọn lửa đang bùng lên dữ dội, ánh sáng đỏ rực của nó soi tỏ cả khu vực, tàn phá và tiêu hủy mọi thứ xung quanh. Nhưng hắn không hề quan tâm, trong đầu chỉ còn lại tiếng gọi đau đáu: "Sakura, đợi anh."

Gần sáng, trong căn phòng nhỏ tối om, thiếu nữ đột ngột choàng tỉnh. Đầu nàng đau nhói, như thể hai dòng ký ức đang v·a c·hạm dữ dội trong tâm trí. Những mảnh ký ức lạ lẫm, những suy nghĩ và cảm xúc xung đột trong nàng.

Mọi thứ lẫn lộn, khiến nàng ngỡ ngàng và hoang mang. Đôi mắt nàng lấp lánh nước mắt, nửa mê nửa tỉnh, nàng chưa kịp định thần thì ngoài nhà vang lên tiếng gọi đầy ma mị, cô đơn:

"Sakura... Sakura..."

Nàng cảm thấy lòng đau nhói, lẫn trong đó là nỗi sợ hãi mơ hồ. Cảm giác như tiếng gọi đó đến từ một phần ký ức xa xăm, gợi nhớ lại những điều nàng từng trân quý. Trong một khoảnh khắc xúc động không rõ lý do, nàng muốn bật khóc. Nàng bước tới, mở cánh cửa gỗ, đối diện với một cảnh tượng kinh hãi.

Bên ngoài, giữa ánh sáng lờ mờ của bình minh, hiện ra một sinh vật quái dị. Thân mình dưới của nó là rắn, còn phần đầu lại là khuôn mặt của chàng thanh niên nàng quen biết.



Đôi mắt hắn tràn ngập sự thống khổ và đau đớn, miệng không ngừng phát ra âm thanh, gọi tên nàng trong tuyệt vọng. Quá kinh hãi, Sakura lùi lại, bàn tay run rẩy cầm một chiếc kéo đã được mài nhọn, lao tới đâm vào cơ thể quái vật.

Nhưng sinh vật đó không hề né tránh hay phản kháng, chỉ tiếp tục cất tiếng gọi nàng với giọng đầy đau thương, như thể tiếng gọi đó là tất cả sự sống còn lại của hắn. Sakura đứng đó, tay đâm lia lịa mà không biết làm sao ngăn lại, mỗi nhát đâm như vô nghĩa trước nỗi thống khổ của hắn.

Đúng lúc ấy, một bóng người cao lớn xuất hiện. Ánh mắt nàng hoảng hốt khi nhìn thấy hắn - một nam nhân với khí chất uy quyền và đầy sát khí. Gương mặt lạnh lùng, đôi mắt như nhuốm bóng tối của tử thần. Từ trong ký ức mơ hồ, nàng buột miệng thốt lên một cái tên như một phản xạ:

"Muzan."

Kẻ đó dừng lại, đôi mắt sắc lạnh nhìn nàng đầy tò mò. Hắn nhướng mày: "Ngươi biết ta sao?"

Nhưng khi nhìn vào ánh mắt bối rối và ngu ngơ của thiếu nữ, hắn chợt tỏ vẻ chán nản, mất hứng thú. Bất chợt, hắn vung tay, một tia máu bắn về phía nàng.

Trước khi nàng kịp phản ứng, cơ thể bị hút vào làn máu đen lạnh lẽo và sự thay đổi bắt đầu diễn ra trong từng thớ thịt, từng tế bào. Nàng cảm nhận một nỗi đau mãnh liệt khi sự sống của con người bị xé toạc, thay vào đó là một năng lượng tà ác, mãnh liệt, làm rung chuyển cả linh hồn.

Muzan lặng lẽ quay người rời đi, để mặc nàng trong sự biến đổi đầy đau đớn, đôi mắt nhìn xa xăm về phía bầu trời đêm.

. . .

Khi ánh sáng ban mai đầu tiên len lỏi qua từng tán lá, làng quê vốn yên bình bỗng r·úng đ·ộng bởi những tiếng la hét kinh hoàng. Người dân trong làng tụ tập xung quanh ngôi nhà gỗ nhỏ của Sakura, mắt họ mở to sợ hãi khi nhìn thấy khung cảnh đẫm máu.

Gia đình của Sakura bị tàn sát một cách dã man, căn nhà trống rỗng, mọi tài sản đều bị lấy sạch. Không ai tìm thấy Sakura và ngay lập tức tin đồn lan truyền rằng một nhóm c·ướp tàn ác đã đột nhập, b·ắt c·óc thiếu nữ xinh đẹp và g·iết c·hết cả gia đình nàng.

Trong rừng rậm âm u cách đó không xa, một bóng dáng nhỏ bé và lấm lem bùn đất đang loạng choạng chạy. Đó là Sakura. Đôi mắt nàng tràn ngập sự ngơ ngác và tuyệt vọng. Toàn thân nàng run rẩy, tay chân vướng đầy cành lá, quần áo rách bươm bẩn thỉu, nhìn không còn chút nào của dáng vẻ thiếu nữ thanh tao ngày nào.



Chạy tới một gốc cây anh đào lớn, Sakura dừng lại. Cây anh đào cổ thụ với những cánh hoa rơi lả tả từ trên cao, như thể đang lắng nghe từng tiếng thổn thức của nàng. Nàng nhìn lên những cánh hoa lặng lẽ bay trong gió, rồi nắm chặt bàn tay đến mức móng tay cắm vào da thịt, thì thầm trong tiếng nấc:

"Ta không muốn biến thành quỷ... Không muốn… Không muốn ăn thịt người…”

Giọng nàng đứt đoạn, run rẩy khi nói ra những lời kinh hãi. Nỗi sợ hãi dâng trào trong lòng khi nàng nhận ra mình không còn là con người nữa, rằng dòng máu quỷ tộc của Muzan đã xâm chiếm và điều khiển cơ thể nàng. Ánh mặt trời bắt đầu dần chiếu sáng khắp khu rừng, từng tia nắng le lói qua kẽ lá, soi lên gương mặt đẫm lệ của Sakura.

Nàng xé phần vải còn sót lại từ quần áo rách, kết thành một sợi dây thừng tạm bợ. Bằng đôi tay run rẩy, Sakura buộc dây vào một nhánh cây anh đào vươn cao, bước lên một rễ cây lớn để tròng dây qua cổ. Đôi mắt nàng nhắm lại, nguyện cầu rằng mình sẽ biến thành tro bụi, được tự do thoát khỏi kiếp quỷ tàn ác.

Ánh mặt trời chói lọi chiếu lên cơ thể Sakura, làn da trắng nhợt nhạt bắt đầu b·ốc k·hói. Trong khoảnh khắc cuối cùng, nàng cảm thấy bản thân đang hòa vào ánh nắng rực rỡ, tan biến dần như từng cánh hoa anh đào bay lượn. Làn da nàng dần hóa thành tro tàn, rơi xuống gốc cây anh đào cổ thụ, để lại một vệt sáng lấp lánh trên những cánh hoa lặng lẽ rơi.

Sakura cuối cùng cũng tìm thấy sự giải thoát, rời xa khỏi cơn ác mộng quỷ dữ đã bủa vây lấy nàng. Trong gió nhẹ, tiếng thì thầm của nàng dường như vẫn vang vọng:

"Không muốn làm quỷ… Không muốn…"

Những cánh hoa anh đào tiếp tục rơi, như đang tiễn đưa nàng vào cõi hư vô.

. . .

Trong ánh bình minh lờ mờ, gốc cây anh đào trăm năm trơ trọi giữa khu rừng đột nhiên phát ra những tiếng rạn nứt. Từng vết nứt chạy dài trên thân cây khô cằn, cành lá đã tàn úa từ lâu rụng xuống, để lộ một ánh sáng dịu nhẹ từ bên trong. Chỉ trong khoảnh khắc, gốc cây cổ thụ sụp đổ, hóa thành một đống vụn gỗ và tro bụi và từ đó, một bóng dáng thiếu nữ chậm rãi bước ra.

Thiếu nữ khoác trên mình một bộ kimono màu hồng nhạt, điểm xuyết những cánh hoa anh đào như thể chính từ gốc cây mà nàng vừa bước ra đã biến thành y phục của nàng. Mái tóc đen dài óng ả, rủ xuống bờ vai mềm mại, tạo nên một hình ảnh vừa đẹp đẽ lại vừa ma mị. Đôi mắt nàng ánh lên vẻ ngơ ngác, như thể chưa hoàn toàn nhận thức được mình là ai.

Thiếu nữ khẽ nhíu mày, tự thì thầm: "Cho nên… ta là ai? Là người ở kiếp trước sao? Hình như… cũng không phải…"

Nàng ngừng lại, nhớ về những kí ức rời rạc của một cuộc sống đã qua, của một con người tên là Asahi Sakura. Nhưng chính nàng cũng không cảm thấy mình hoàn toàn là Sakura. Đó chỉ là những ký ức xa xôi, lướt qua tâm trí như một giấc mộng mơ hồ, lẫn lộn với những gì nàng đang thấy trước mắt.

Nàng bật cười nhẹ, đôi môi khẽ cong lên khi tự nói với mình: "Vậy nếu không phải là Sakura, ta sẽ là Asahi Nanami."

Dứt lời, thiếu nữ mỉm cười, đứng giữa những mảnh vụn của gốc anh đào cổ thụ, gió nhẹ thổi qua làm kimono nàng phấp phới, những cánh hoa rụng dưới chân cũng lướt bay theo gió. Từ giây phút ấy, Asahi Nanami đã tự đặt tên cho mình, với tất cả những ký ức lẫn lộn, bắt đầu một cuộc sống mới.