Đồng Thời Xuyên Qua: Bắt Đầu Từ Doraemon.

Chương 17: Thiếu nữ.



Chương 17: Thiếu nữ.

Từ xa, Riku gấp rút điều khiển con thuyền tiến về phía Freeman đang chìm dần vào biển sau trận chiến ác liệt.

Dù chân đang bó bột và đau nhức, hắn vẫn cố nhảy xuống để cứu lấy thuyền trưởng. Nhưng đột nhiên, con hải âu to lớn đá hắn sang một bên. Ánh mắt nghiêm nghị của nó như muốn nói "Đừng gây thêm rắc rối." Không chần chừ, con chim khổng lồ tung cánh, bay xuống biển và gắp lấy Freeman đang kiệt sức, nhấc cậu lên không trung một cách an toàn.

Vừa cứu Freeman, hải âu như thích thú với nhiệm vụ của mình, lại tiếp tục lao xuống biển, gắp lên một đống đồ vật còn sót lại trên thuyền của băng Golden Wolf, khiến cho con thuyền của Riku đầy ắp chiến lợi phẩm bất ngờ.

Riku không để ý đến mớ hỗn độn mà con hải âu tạo ra, chỉ tập trung vào việc băng bó tạm thời cho Freeman, gắng cầm máu cho các v·ết t·hương sâu hoắm. Sau khi chắc chắn rằng Freeman được đặt nằm yên ổn, Riku lập tức nắm lấy bánh lái và dồn hết sức điều khiển thuyền hướng tới Drum Island - nơi hắn biết sẽ tìm được những bác sĩ giỏi nhất để cứu sống Freeman.

. . .

Freeman cảm thấy thân thể mình trĩu nặng khi tỉnh lại trong không gian tràn ngập sương mù của giấc mơ. Bản năng đầu tiên của cậu là không muốn xuất hiện ở đây, lo sợ Hajime có thể thấy tình trạng hiện tại của mình. Sau trận chiến sinh tử với Fenrir, khắp cơ thể Freeman là hàng trăm vết sẹo do việc cưỡng ép khép lại các v·ết t·hương, một hình ảnh mà cậu không muốn Hajime nhìn thấy.

Freeman nhìn quanh, may mắn thay, không có bóng dáng Hajime đâu. Cậu thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ có lẽ Hajime đang bận ở thời kỳ Phấn Trắng, nơi cậu ấy đã du hành đến hơn ba tháng trước. Tính toán một cách lơ đãng, Freeman nhận ra rằng theo độ lệch thời gian giữa các thế giới, có lẽ ở thế giới của Hajime đã trôi qua gần một năm nếu như cậu ấy không quay về quá khứ.

Sự yên tĩnh trong không gian này khiến Freeman có chút trầm tư. Cậu không khỏi tự hỏi liệu Hajime có đang đối mặt với những nguy hiểm tương tự không. Thế nhưng, cậu lại lắc đầu, cảm thấy không khả năng vì dù sao bất kể là Hajime bản thân hay nhóm bạn Doraemon hẳn là sẽ không để nó xảy ra. Với suy nghĩ đó, Freeman dần cảm thấy lòng mình bình yên hơn, mặc dù cơ thể vẫn còn chịu đựng nỗi đau dai dẳng từ cuộc chiến trước.

. . .



Tiếng bước chân mang guốc geta vang vọng khiến Freeman bừng tỉnh khỏi suy nghĩ, cậu cảnh giác nhìn vào màn sương mù xung quanh. Mặc dù biết rằng chỉ có những phần linh hồn khác của mình mới có thể xuất hiện ở đây, nhưng cậu không muốn cá cược. Ai biết được liệu có khả năng nào khác không?

Từ trong làn sương mờ ảo, một bóng dáng nhỏ nhắn dần hiện ra. Freeman thoáng sững sờ khi nhìn rõ hình ảnh trước mặt.

Đó là một thiếu nữ cao chừng một mét năm, mặc kimono màu hồng, điểm xuyết họa tiết hoa anh đào tinh xảo. Mái tóc màu nâu đậm dài đến hông, trên tóc có cài sáu đóa hoa khác nhau, mỗi đóa hoa đều mang một màu sắc rực rỡ như những bông hoa dại. Ngũ quan của nàng tinh tế, sắc sảo, tạo nên một vẻ đẹp kiều diễm đến kỳ lạ, nhưng làn da quá trắng, trắng đến mức lạnh lẽo, khiến nàng trông như một bóng ma trong đêm.

Điều khiến Freeman chú ý hơn cả là đôi tay của thiếu nữ. Trái ngược với làn da trắng bệch trên mặt, tay nàng có màu xanh lục kỳ dị, gần giống màu của thực vật, tựa như đôi bàn tay đó được tạo ra từ lá và dây leo hơn là từ da thịt.

Thiếu nữ đứng giữa làn sương mù, mắt đảo quanh không gian một lượt, rồi nhíu mày nhìn Freeman. Giọng nàng có phần khinh thường, nhưng cũng hàm chứa sự tò mò: "Đây là ngươi Huyết Quỷ Thuật (Kekkijutsu) sao? Thật sự không tồi, ta hoàn toàn tìm không ra cách thoát đi."

Ánh mắt thiếu nữ chuyển xuống cơ thể tàn tạ của Freeman, lướt qua từng v·ết t·hương, đôi môi nàng cong lên với vẻ chế nhạo: "Quả nhiên, Muzan tên đó, thẩm mỹ càng ngày càng tệ hại, đến cả ngươi loại này quái vật đều có thể thành Quỷ (Oni). Hắn không ngại mùi tanh của ngươi sao?"

Freeman nhíu mày, không phải vì lời lẽ châm chọc của thiếu nữ mà vì những cái tên và từ ngữ vừa nghe được. "Huyết Quỷ Thuật" và "Muzan" dường như đã từng xuất hiện trong một bộ anime mà cậu từng xem ở kiếp trước.

Hình ảnh một thế giới đầy rẫy quỷ và những chiến binh với thanh kiếm diệt quỷ hiện lên mơ hồ trong tâm trí, nhưng cậu không nhớ rõ đó là gì. Tâm trí Freeman gấp rút lục lọi từng mảnh ký ức, tự hỏi liệu thiếu nữ này có liên quan đến thế giới mà cậu từng xem qua đó hay không.



Thiếu nữ dường như không quan tâm đến biểu cảm bối rối của Freeman, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào cậu như đang xem xét một món đồ kỳ dị. Điều này chỉ khiến Freeman càng thêm cẩn trọng, cố giấu đi nỗi băn khoăn và giữ ánh mắt kiên định đáp lại đối phương.

Thiếu nữ nheo mắt, giọng nói lạnh lùng vang lên, đầy quyết đoán: "Như vậy, hẳn chỉ cần g·iết c·hết ngươi, ta liền có thể rời khỏi nơi này, đúng không." Vừa nói, hai tay nàng nhanh chóng biến thành hai cây dây leo lớn, với những cái gai nhọn lấp lánh sắc bén. Chúng quất mạnh về phía Freeman, như hai con rắn lao tới.

Freeman đứng yên, không chút sợ hãi. Cậu nghĩ rằng, hai dây leo này cũng xem như đối phương một phần cơ thể, chỉ cần chúng chạm vào cơ thể cậu, tất cả sẽ sáng tỏ - phần linh hồn này sẽ hiểu rằng cậu và cô là một.

Nhưng cậu sững người khi thấy hai dây leo đột ngột rẽ sang hai bên, tạo ra một trận gió lớn mà không chạm vào người cậu.

Cả hai đứng đối diện nhau, mắt nhìn sâu vào ánh mắt của đối phương trong sự trầm mặc đầy căng thẳng. Thiếu nữ rút lại đôi tay và chúng trở về hình dạng thông thường. Trên mái tóc nàng, mấy đóa hoa trở nên tươi tắn, kiều diễm hơn, tỏa ra vẻ đẹp lộng lẫy nhưng đầy nguy hiểm.

Từ những bông hoa đó, vô số mùi hương thơm ngát bắt đầu tỏa ra, lơ lửng trong không khí. Hương thơm dịu dàng, như có thể làm say lòng bất kỳ ai. Freeman ngửi thử, ban đầu cảm thấy mùi hương làm dịu tâm hồn, nhưng chỉ trong tích tắc, cậu nhận ra sự thật kinh hoàng, đây là độc.

Trong mùi hương dịu ngọt ấy có chứa độc tố từ sáu loài hoa khác nhau, mỗi loài đều có tác dụng khác biệt. Cơ thể Freeman nhanh chóng phản ứng, cơ bắp bắt đầu tê cứng, các khớp như bị đóng băng. Nhưng bên ngoài, cậu vẫn giữ vững vẻ mặt, không biểu hiện chút đau đớn nào.

Cả hai tiếp tục đứng lặng yên, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn đối phương, không ai nói gì.

Sau một lúc, thiếu nữ đột ngột quay lưng, bước đi như thể từ bỏ, nhưng Freeman vẫn đứng đó chờ đợi. Cậu hiểu nơi đây là không gian bên trong giấc mơ, trừ khi bị tác nhân bên ngoài đánh thức, còn lại chỉ có đợi thân thể ngủ đủ rồi tự dậy mới có thể thoát ra. Quả nhiên, chẳng mấy chốc, thiếu nữ lại quay trở lại, vẻ mặt đầy bất mãn.

"Không thể t·ấn c·ông cũng không thể thoát ra... rốt cuộc đây là loại huyết quỷ thuật gì?" nàng lẩm bẩm, rồi bất thình lình ngồi phịch xuống đất, đôi tay khoanh trước ngực, gương mặt đượm chút giận dỗi pha lẫn sự bất lực.



Freeman nhìn thiếu nữ với vẻ khó hiểu, nhưng không thể phủ nhận rằng sự ương bướng của nàng có gì đó khiến cậu thấy hài hước.

Cậu bước tới gần, hy vọng sẽ có thể mở ra cuộc trò chuyện để giúp cả hai hiểu rõ hơn về mối liên hệ kỳ lạ này. Nhưng ngay khi cậu vừa tiến đến, một rừng gai sắc nhọn từ dưới chân thiếu nữ đột ngột trồi lên, bao quanh nàng như một thành trì kiên cố, ngăn cản bất kỳ ai đến gần. Nhìn những chiếc gai rậm rạp và sắc bén, Freeman có thể đoán rằng chúng cũng chứa đầy độc tố, chẳng khác gì hương hoa trước đó.

Freeman đứng yên, đánh giá lớp bảo vệ của nàng và quyết định không cố gắng tiến đến nữa. Thay vào đó, cậu ngồi phịch xuống đất bên ngoài vòng gai, trong lòng thầm nghĩ rằng có lẽ đây cũng là cơ hội để nghỉ ngơi. Chất độc trong cơ thể khiến cậu gần như hoàn toàn t·ê l·iệt, mọi cơ bắp đau nhức và nhịp tim chậm lại như thể chính cơ thể đang rệu rã nhưng nhờ vậy khắp người v·ết t·hương đau nhức giảm bớt đi.

Cả hai nằm im trên mặt đất, cách nhau chỉ vài mét nhưng lại như cách cả một thế giới. Freeman nhắm mắt lại, cuối cùng cũng có thể cảm nhận một chút bình yên giữa những cơn đau và để mặc mình chìm vào giấc ngủ ngắn, tạm quên đi trận chiến và c·hất đ·ộc đang gặm nhấm cơ thể.

Ngay khi Freeman chìm vào giấc ngủ sâu, rừng gai quanh thiếu nữ bỗng dưng tan biến như một ảo ảnh. Thay vào đó, những cánh hoa anh đào lấp lánh bay lượn trong không khí, nhẹ nhàng rơi xuống, mang theo vẻ thanh bình kỳ lạ.

Từ góc khuất mà Freeman không thể nhìn thấy, thiếu nữ bước ra, ánh mắt bình tĩnh, lạnh lẽo mà điềm nhiên quan sát không gian quanh mình.

Nàng từ từ tiến đến gần Freeman đang nằm ngủ say, đôi tay mảnh mai chạm nhẹ vào vai cậu. Trong khoảnh khắc ấy, một dòng ký ức và sức mạnh từ thiếu nữ đột ngột truyền vào cơ thể Freeman. Những hình ảnh, cảm xúc và cả năng lực tái sinh mạnh mẽ của quỷ tộc mà nàng sở hữu bắt đầu dung hòa với sức mạnh của cậu.

Dòng năng lượng quỷ dị dâng lên như ngọn sóng, ngay lập tức kích hoạt quá trình chữa lành mà Freeman chưa bao giờ trải qua trước đây. Mọi v·ết t·hương, từ những vết cào xé còn tươi cho đến các di chứng ẩn sâu từ chuỗi ngày làm nô lệ và những buổi huấn luyện cực khổ, đều nhanh chóng được chữa lành.

Các mô cơ tái sinh với tốc độ kinh ngạc, từng phần bị tổn thương sâu nhất cũng được phục hồi lại như mới. Trong khi quá trình tái sinh diễn ra, Freeman vẫn không tỉnh lại, ngược lại, cậu rơi vào giấc ngủ sâu hơn, hơi thở đều đặn, khuôn mặt bình thản như một đứa trẻ đang mơ giấc an lành.

Thiếu nữ lùi lại vài bước, đôi mắt ánh lên sự phức tạp. Nàng nhìn quanh, đôi lúc ánh mắt dừng lại như muốn thấu suốt không gian kỳ lạ này, rồi lại nhìn xuống Freeman đang ngủ yên, từng hơi thở của cậu như minh chứng cho sự sống mới mà nàng vừa ban tặng. Sau một lúc im lặng, nàng khẽ thở dài, sự nhẹ nhõm xen lẫn với cảm giác lạ lẫm khó tả.