Sau một tiếng trao đổi kỹ lưỡng, Hajime cuối cùng đồng ý bái sư Tamamo. Trong thần bí học, mối quan hệ sư trò vô cùng quan trọng - là một mối gắn kết có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.
Tamamo nhìn thấy quyết tâm của Hajime, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói với cậu: "Không cần nghiêm trọng quá đâu, coi như một cuộc đầu tư thôi."
Nhờ đó, Hajime cũng có cơ hội đạt được một số bảo bối thần kỳ, tuy nhiên, chúng không dễ dàng đến tay. Để sở hữu những bảo bối này, cậu phải hoàn thành các bài tập mà Tamamo giao.
Tamamo giải thích rằng, việc cậu hấp thu thông tin qua ăn uống chỉ đạt được phần thông tin ngoài, chỉ khoảng 10%. Tuy nhiên, nếu cậu học tập và phân tích sâu hơn, khả năng hấp thu có thể tăng lên từ 20 đến 30%.
Nghe vậy, Hajime không khỏi có chút hồi hộp nhưng cũng nhận thức rõ rằng cậu sắp trải qua một giai đoạn học tập vô cùng căng thẳng, khi mà khối lượng kiến thức lớn đang chờ cậu chinh phục.
Sau khi chào tạm biệt Tamamo, Hajime thu một đống sách vở vào chiếc ví thần kỳ nhỏ màu đen, trên đó có hình một bông hoa violet tím nổi bật.
Đây là món quà mà Tamamo tặng, gọi là quà bái sư. Bởi vì khả năng hấp thu thông tin của cậu chỉ áp dụng cho những tin tức vượt ra khỏi thời đại này, nên các kiến thức mà cậu cần học phần lớn đến từ tương lai hoặc là kỹ thuật từ thời xa xưa đã thất truyền.
May mắn thay, Hajime còn có ký ức từ kiếp trước và những kiến thức của Nanami để tham khảo, nếu không, việc này còn căng thẳng hơn việc bắt một đứa trẻ mẫu giáo giải các bài toán cấp đại học.
Quay lại, cậu thấy Doraemon và Nobita đang trò chuyện với gia đình của Roppu và Chammy. Cả hai trông thấy cậu tiến đến liền dừng lại, lo lắng hỏi:
"Giờ thì không sao rồi, chỉ là nhận một vị gia sư cộng thêm một vài bài tập đặc biệt thôi." Cậu vừa nói, vừa vỗ nhẹ vào chiếc ví trong túi quần.
"Thật không sao chứ? Tớ lần đầu thấy Doraemon phải nhờ trợ giúp từ giáo viên của mình đấy." Nobita vẫn lo lắng hỏi lại.
"Thật không sao mà, các cậu có thể yên tâm."
Bên cạnh Roppu cùng Chammy vừa kiểm tra tình hình phi thuyền xong, cũng chạy tới:
"Chào cậu, Hajime! Đây là em gái mình Riru, còn đằng xa kia là mẹ mình." Roppu giới thiệu gia đình mình cho Hajime, cậu cũng gật đầu đáp lại.
Bên cạnh, Nobita lo lắng hỏi: "Con tàu sao rồi, Roppu?"
Chammy nhanh miệng trả lời: "Hừ, mặc dù anh Hajime đã kịp thời đóng cửa lại nhưng vẫn có nước chảy dột vào hư hỏng hệ thống thang máy."
Doraemon cùng Nobita lần nữa rối riết xin lỗi: "Thật xin lỗi, đều tại bọn anh lúc đó không biết."
Roppu thông cảm: "Thôi, không sao! Chỉ là nếu các cậu muốn trở về Địa Cầy liền phải đợi thợ đến sửa xong mới được. Có thể phải mất năm, sáu ngày đấy."
"Á! Lâu như vậy sao, bọn mình sẽ bị mẹ đ·ánh c·hết mất. Doraemon, cậu mau nghĩ cách gì đi!" Nobita ôm mèo máy lo lắng la lên.
Bên cạnh Hajime đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Kỳ thật không cần lo lắng qua đâu, ở đây một ngày chỉ bằng trên Địa Cầu một tiếng thôi. Hơn nữa Doraemon không phải còn có Khăn Trùm Thời Gian sao?"
Nobita và Doraemon vui sướng kêu lên khi nghe tin tức này, sau đó quyết định ở đây chơi mấy ngày rồi về. Hajime cũng vui lây, cậu cũng cần thời gian để thu thập các thông tin ở nơi đây, phòng ngừa bản thân lại c·hết đói.
. . .
Tại một ga tàu ở Nhật Bản năm 1917, Kanae Kocho ngồi yên trên băng ghế chờ, vẻ ngoài nổi bật của nàng không hòa hợp chút nào với bầu không khí hiện đại của nhà ga.
Mái tóc đen mượt mà, trang phục đậm chất truyền thống với dải kimono được chăm chút cẩn thận, nàng dễ dàng thu hút những ánh mắt tò mò từ những hành khách qua lại. Tuy nhiên, Kocho chẳng hề để ý đến điều đó, nàng chỉ tập trung chờ đợi một người.
Người đó chính là ân nhân từng cứu mạng nàng trong một đêm kinh hoàng đối mặt với quỷ, cũng là một người bạn qua thư quý báu. Nhờ những công thức mà đối phương chia sẻ, Kocho đã có thể điều chế ra các loại thuốc quý hiếm, hỗ trợ Sát Quỷ Đoàn chiếm ưu thế lớn trong cuộc chiến chống lại lũ quỷ tàn ác.
Lần này, theo lệnh của chúa công, nàng đến đây để đón và bảo vệ người ấy, cũng như mời đối phương gia nhập Sát Quỷ Đoàn.
Trong thâm tâm, nàng hy vọng sẽ thuyết phục được người bạn bí ẩn này, bởi nàng tin rằng sức mạnh và kiến thức của nàng sẽ là một tài sản vô giá cho cuộc chiến khốc liệt mà Sát Quỷ Đoàn phải đối mặt.
Đột nhiên, tiếng tàu hỏa xình xịch vang lên, một đoàn tàu màu đen chầm chậm tiến vào ga. Kocho đứng lên, đôi mắt sáng lên niềm hy vọng xen lẫn chút hồi hộp, chuẩn bị cho cuộc gặp mặt mà nàng đã chờ đợi từ lâu.
Tàu hỏa dừng hẳn, hơi nước bốc lên nghi ngút khi Nanami bước xuống sân ga. Cô mặc bộ vest đen với hoa văn tím nhạt tinh tế, cầm theo một chiếc vali lớn.
Ánh mắt sắc sảo quét một vòng xung quanh, rất nhanh liền phát hiện Kanae Kocho đang ngồi chờ ở băng ghế đối diện. Một thoáng ký ức hiện lên trong tâm trí cô, đưa cô trở lại vài năm trước.
Khi ấy, Nanami tình cờ quay lại Nhật Bản để thu thập hoa bỉ ngạn xanh quý hiếm. Trên đường đi, cô đã vô tình gặp cảnh Kanae Kocho, khi đó là mới Trùng Trụ của Sát Quỷ Đoàn, đang bị Thượng Huyền Nhị Doma dồn ép đến mức thập tử nhất sinh.
Theo nguyên tắc của bản thân, Nanami không thể thấy c·hết không cứu nên đã can thiệp và cứu mạng Kocho. Chính hành động này đã khiến Nanami lọt vào tầm ngắm của Muzan, kẻ liên tục phái thuộc hạ đến truy bắt cô kể từ ngày đó.
Tuy nhiên, những đợt t·ấn c·ông của đám quỷ chỉ như những trò q·uấy r·ối vô vị đối với cô. Nanami thậm chí còn gửi vị trí của lũ quỷ đến Sát Quỷ Đoàn mỗi khi chúng bị lừa đi, coi đó là một cách tiện lợi để Sát Quỷ Đoàn dọn dẹp thay mình.
Nanami bước chầm chậm về phía Kocho, nở nụ cười nhàn nhạt.
Kocho đứng dậy, nét mặt ánh lên sự vui mừng nhưng cũng đan xen vẻ tôn kính, vì nàng biết sức mạnh của người bạn đồng hành này khác xa so với bất cứ ai mà nàng từng gặp.
"Thật vui khi lại gặp lại ngươi, cố vấn." Kocho nở nụ cười dịu dàng.
Nanami khẽ thở dài, đùa cợt: "Ta giống như vẫn chưa đồng ý nhận danh xưng đó mà."
"Rồi rồi, ta chỉ là thấy ngươi quá nghiêm túc thôi." Nanami cười, ánh mắt sáng lên vẻ trêu chọc.
Kocho nhìn cô chăm chú một lát rồi nhận xét.
"Ngài thay đổi có chút lớn, tính cách dường như vui tươi hơn trước. Ngài gặp chuyện vui gì sao?"
Nanami thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi cô mỉm cười khi nghĩ đến Hajime và Freeman. "Không có gì, chỉ là tìm được người thân thất lạc thôi."
Nanami nói xong, hơi nhíu mày, khẽ ngửi thấy mùi đặc trưng của quỷ trong không khí, một thứ mùi hăng hắc pha chút tanh nồng khiến cô không khỏi thấy kinh tởm.
Trong thâm tâm, cô thầm đánh giá, mùi này không lẫn vào đâu được, đó chính là mùi của Thượng Huyền Tam - Akaza.
Nanami lắc đầu nhẹ, cảm thấy phiền phức khi nghĩ về hắn, trong số các Thượng Huyền, đây chính là kẻ mà cô không muốn chạm mặt nhất. Akaza quá cố chấp và hiếu chiến, luôn tìm kiếm những trận đấu đến sống còn để thể hiện sức mạnh của mình, là kẻ thích truy đuổi cô nhất.
"Thật phiền phức." Cô thầm nghĩ, không thể nào ưa nổi sự hiện diện của Akaza, nhất là trong tình huống này.
Cả hai chậm rãi tiến về hướng mùi quỷ ngày càng rõ rệt và chẳng mấy chốc, Akaza hiện ra trước mặt họ với ánh mắt bừng bừng thách thức.
"Lại gặp mặt Kẻ Phản Bội còn có Trùng Trụ." Akaza đánh giá cả hai, nhưng có thể thấy thái độ của hắn với cô nồng nhiệt hơn nhiều.
"Lại gặp mặt." Nanami lười biếng đáp lại.
Akaza không nói lời nào, đôi mắt hắn lóe lên sát ý quen thuộc.
Với hắn, đối phó với Nanami đã nhiều lần, nói chuyện hay thách thức chỉ tổ phí thời gian. Hắn lao thẳng tới, bàn tay siết chặt, tung ra Huyết Quỷ Thuật - Hủy Diệt Sát, một cú đấm cực mạnh nhằm trực diện vào Nanami.
Nanami không vội vã, cô nhẹ nhàng giơ lên một cây quạt giấy mỏng manh chắn lấy nắm đấm mang theo sức mạnh kinh người của Akaza. Đúng lúc đó, từ sau lưng cô, một thân cây anh đào khổng lồ, cao vươn tới cả trăm mét, hiện ra như một ảo ảnh hư thực. Những cánh hoa anh đào đầy màu sắc lả tả rơi xuống, phủ kín không gian nhà ga trong một khung cảnh đẹp như mộng.
Kocho đứng ở phía sau, nhìn cảnh tượng hoa mỹ ấy với ánh mắt cảm thán. Dù đã từng chứng kiến Nanami sử dụng năng lực của mình, lần nào nàng cũng không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp vừa mơ màng, vừa nguy hiểm của nó.
"Cố vấn vẫn luôn như vậy." Kocho thầm thì.
"Khiến người ta không biết là đang chiêm ngưỡng nghệ thuật hay đối mặt với tử thần."
Akaza đột ngột dừng lại giữa không gian ngập tràn cánh hoa. Biểu cảm của hắn thay đổi, từ cơn thịnh nộ quen thuộc sang vẻ mơ hồ, không chắc chắn. Nanami khẽ cười, chiếc quạt giấy trong tay vẽ một đường nhẹ, chỉ về phía biển xa.
"Quá nóng nảy rồi, Akaza." cô nói, giọng nhẹ như làn gió. "Có lẽ ngươi nên đi hạ nhiệt một chút."
Như bị dẫn dắt, Akaza lập tức quay người và chạy thẳng về phía hướng đó, hoàn toàn mất kiểm soát bởi ảo giác từ Mộng Mưa Hoa Anh Đào. Những cánh hoa tiếp tục rơi, kéo dài con đường dẫn hắn đi xa dần khỏi nhà ga. Nanami khẽ thu quạt lại, đứng yên nhìn bóng dáng hắn biến mất trong tầm mắt.
"Xong rồi." cô nói, quay lại nhìn Kocho với nụ cười nhẹ nhõm.
Nanami ném một quả bí ngô xuống đất và nó nhanh chóng biến thành một chiếc xe ngựa đẹp đẽ, cả hai bước lên ngồi, đằng trước các cộng dây leo hóa thành hai hàng ngựa kéo chiếc xe đi.
"Tình hình của Kagaya Ubuyashiki sao rồi."
"Nhờ ngài trợ giúp, Chúa Công đã khôi phục không sai biệt."
"Vậy cũng tốt, ta có chút chuyện cần tìm hắn." Nanami nhìn khung cảnh qua cửa sổ, ẩn ý nói.