Hajime từ một cửa tiệm sách bước ra, ánh mắt trầm ngâm quan sát những tòa nhà cao v·út giữa bầu trời trên hành tinh Koya Koya.
Những tòa kiến trúc hiện đại lấp lánh ánh sáng mặt trời phản chiếu, đường phố tấp nập với các phương tiện di chuyển không trọng lực và những cư dân đủ loại chủng tộc. Hajime khẽ cảm thán:
"Không hổ là thành phố do người ngoài hành tinh xây dựng. Kiếp trước của mình, đừng nói loại kiến trúc như thế này, ngay cả ý tưởng về một hành tinh nông nghiệp kết hợp với đô thị hóa như vậy cũng không hề tồn tại."
Trên hành tinh Koya Koya, diện tích xanh chiếm gần 80% phần lớn đất đai được tận dụng cho nông nghiệp. Công nghiệp tại đây chủ yếu đến từ đầu tư của các hành tinh khác, tập trung ở một vài thành phố lớn. Chính vì thế, những nơi như thế này hiếm hoi nhưng vô cùng nổi bật.
Thành phố này là trái tim thương mại của hành tinh, với sự nhộn nhịp pha trộn giữa vẻ đẹp của công nghệ hiện đại và sự yên bình của cảnh sắc thiên nhiên.
Hajime duỗi lưng, tay ôm một đống sách dày, trên gương mặt là vẻ mệt mỏi nhưng mãn nguyện.
"Tốn hơn năm ngày mới hoàn thành bài tập đầu tiên của cô Tamamo, nhưng ít ra cũng đạt được bảo bối đầu tiên rồi."
Hajime đặt cuốn bài tập vào cỗ máy giống như một két sắt hiện đại, nhìn qua giống thiết bị lưu trữ nhưng lại phát ra ánh sáng mờ mờ, bên trong có một bảng điều khiển nhỏ. Đây là thiết bị Tamamo cho cậu để chấm bài tập.
Nhiệm vụ lần này của cậu tưởng chừng đơn giản, nhưng thực chất lại vô cùng tốn thời gian.
Nhiệm vụ yêu cầu cậu chụp ảnh và ghi chú thông tin về 100 loại động thực vật trên hành tinh Koya Koya. Việc chụp ảnh không quá khó nhờ vào chiếc máy ảnh cầm tay mà Tamamo cho nhưng phần ghi chú lại là cả một vấn đề.
Hajime buộc phải tìm hiểu về từng loài, ghi lại đặc điểm, môi trường sống và những điều đặc biệt liên quan.
Để làm được điều đó, cậu đã phải làm rất nhiều công việc thời vụ lặt vặt, từ bưng bê đến làm lao công, để kiếm tiền mua một cuốn sách giới thiệu về các loại động thực vật trên hành tinh này. Cuốn sách tuy cũ nhưng chứa đựng đầy đủ thông tin quý giá giúp cậu hoàn thành bài tập.
Khi cỗ máy bắt đầu rung nhẹ, Hajime đứng đợi với tâm trạng hồi hộp. Một làn khói mỏng bốc lên từ khe cửa máy, cậu bước tới mở nó ra.
Bên trong, cuốn bài tập được trả lại, kèm theo một bảng điểm.
"Chỉ có 48 điểm sao?" Hajime nhìn kết quả mà không khỏi thất vọng.
Phía dưới điểm số là những dòng nhận xét dài ngoằng, chi tiết từng lỗi sai và những điều cần cải thiện:
Phê bình: "Cách ghi chú còn quá sơ sài, thiếu thông tin quan trọng về tác dụng của một số loài thực vật."
Đánh giá chung: "Chỉ đạt mức cơ bản. Chưa thể hiện sự hiểu biết sâu sắc về ý nghĩa của bài tập."
Gợi ý cải thiện: "Học cách quan sát kỹ lưỡng hơn và tìm hiểu giá trị thực tế của các loài động thực vật."
"Quả nhiên là cô Tamamo rất khó tính..." Hajime cười khổ, lật xem hết các nhận xét trước khi chuyển sự chú ý sang một thứ khác được đặt bên cạnh, Ống rút thăm cầu may.
Hajime cầm lên chiếc ống rút thăm, bên ngoài được trang trí bởi các hoa văn tinh xảo và phát ra ánh sáng lập lòe.
Cậu xoay nhẹ nắp ống và nhận ra bên trong có 20 mẩu thăm, mỗi mẩu ghi tên một bảo bối thần kỳ khác nhau. Quy tắc rất đơn giản, mỗi lần hoàn thành bài tập, cậu sẽ được rút một thăm. Bảo bối rút trúng sẽ trở thành phần thưởng cho cậu.
Hajime lắc nhẹ ống rút thăm, chỉ trong chốc lát, một mẫu thăm nhỏ bay lên, phát sáng nhẹ trong không khí trước khi rơi vào tay cậu. Trên mẫu thăm có dòng chữ: Găng Tay Chuột Chũi.
Hajime nhìn dòng chữ trên thăm, trầm tư suy nghĩ. Đây không phải bảo bối cậu mong đợi nhất, nhưng khi cân nhắc, nó cũng không tệ. Găng tay này cho phép người sử dụng đào đất nhanh như chuột chũi, thậm chí còn có thể xuyên qua đất đá cứng, giúp việc khám phá và tìm kiếm dễ dàng hơn rất nhiều.
"Ít ra cũng không đến nỗi vô dụng." Hajime tự nhủ, cẩn thận cất Găng Tay Chuột Chũi vào Ví Thần Kỳ của mình.
Nhìn đồng hồ, Hajime thầm tính toán. "Thời gian còn lại hôm nay không đủ để bắt đầu bài tập mới, vậy tốt nhất là đi tìm Doraemon và Nobita." Cậu quyết định tạm gác việc học tập sang một bên.
Vấn đề là từ ba ngày trước, sau khi mỗi người tự chia nhau thực hiện công việc riêng, Hajime đã không gặp lại cả hai. Doraemon và Nobita không biết đã đi đâu chơi, mà Koya Koya là một hành tinh rộng lớn với quá nhiều địa điểm để khám phá.
"Giờ thì đi đâu tìm bọn họ đây?" Hajime lẩm bẩm, cảm thấy có chút bối rối.
Đang lúc bối rối giữa khu phố nhộn nhịp, Hajime bất chợt thấy Roppu cùng Chammy đang điều khiển một chiếc xe bay lướt ngang qua. Không chần chừ, cậu lập tức lên tiếng chào hỏi:
"Roppu, Chammy! Hai người đang đi đâu vậy?"
Roppu đáp lời, đồng thời điều chỉnh xe bay đáp xuống gần cậu: "À, mình đang đi mua một ít đồ giúp chị Morina. Còn Chammy thì muốn đi thăm hậu bối của em ấy."
"Hậu bối?" Hajime nghiêng đầu tò mò. "Ý cậu là một sinh vật cùng chủng tộc với Chammy sao?"
Chammy ngẩng đầu đầy kiêu ngạo, cái đuôi nhỏ rung rinh vẻ tự hào: "Không sai! Là một bé thuộc tộc Peko mới sinh. Nhưng nghe nói bé bị bỏ rơi."
"Chuyện gì cơ?" Hajime tròn mắt kinh ngạc.
"Tộc Peko lại có thể bị bỏ rơi sao? Mình tưởng họ rất đặc biệt."
Roppu khẽ gật đầu, vẻ mặt hơi nghiêm nghị: "Đúng vậy. Tộc Peko là một chủng tộc lâu đời trên hành tinh Koya Koya. Họ sở hữu trí tuệ cao và cực kỳ trung thành. Chính vì điều này, các gia đình trên hành tinh này thường coi những cá thể Peko mà họ nuôi dưỡng như một thành viên thực thụ trong gia đình."
Chammy chen vào, giọng điệu không giấu được sự tự hào: "Như em đây, không chỉ thông minh mà còn giúp đỡ anh Roppu rất nhiều. Nhưng không ngờ lại có người bỏ rơi một thành viên của tộc Peko. Thật đáng xấu hổ!"
Hajime im lặng một lúc, ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm túc. "Nếu bé đó bị bỏ rơi, chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn. Tớ có thể giúp gì không?"
Roppu mỉm cười, vỗ vai cậu: "Cảm ơn cậu, Hajime. Nếu cậu muốn, đi cùng bọn mình. Có thể sẽ tìm được cách giúp đỡ bé Peko ấy."
Sau khi giúp Roppu mua một lượng lớn thức ăn cho gia súc, Hajime cùng Roppu và Chammy tiếp tục hành trình đến trung tâm chăm sóc trên hành tinh Koya Koya. Trên đường đi, Hajime không quên cẩn thận đội Mũ Đá Cuội để ẩn núp.
Đám người đến từ Hành tinh Đen, những kẻ đang kiểm soát Koya Koya, không muốn bất kỳ người ngoài nào đến đây phát hiện ra hành vi của chúng và báo cáo lên các cơ quan quyền lực. Vì vậy, việc Hajime xuất hiện công khai có thể gây phiền phức không đáng có.
Hajime còn dùng Huyết Quỷ Thuật mà cậu học được từ Nanami. Cậu đã dung hợp một loại cây nấm đặc biệt có khả năng phát tán chất gây ảo giác. Trong không gian kín, cậu có thể tạo ra một trạng thái thôi miên nhẹ, khiến bất kỳ ai gặp cậu không thể nhớ được những gì họ thấy hoặc làm.
Nhờ đó, Hajime đã có thể thực hiện công việc làm thêm của mình mà không bị nghi ngờ. Từ việc vận chuyển hàng hóa, hỗ trợ sửa chữa thiết bị đến giúp người dân khu vực trung tâm, cậu thoải mái đi lại mà không sợ bị ai báo cáo lên nhóm lính Hành tinh Đen.
Khi cả ba đến trung tâm chăm sóc, một y tá nhanh chóng dẫn đường để họ gặp bé Peko bị bỏ rơi. Trên đường đi, cô y tá nói với vẻ trầm ngâm:
"Nếu các em thấy có thể, xin hãy nhận nuôi em ấy. Bé thực sự cần một mái ấm để trưởng thành."
Hajime gật đầu, lòng đầy tò mò. Nhưng khi vừa nhìn thấy bé Peko, cậu không khỏi ngạc nhiên, sau đó rất nhanh hiểu rõ vì sao em ấy lại bị bỏ rơi.
Đó là một sinh vật có kích thước gần như tương đương với Chammy, điều này lập tức làm Hajime bất ngờ. "Mới sinh mà đã lớn thế này sao?" cậu nghĩ thầm. Chammy đã gần 8 tuổi, vậy mà kích thước của bé Peko này đã tương đương với Chammy, một điều không bình thường chút nào.
Tiếp theo, vẻ ngoài của nó hoàn toàn khác xa so với những gì Hajime tưởng tượng. Nếu Chammy có bộ lông mềm mượt trắng như kẹo bông, thì bé Peko này lại có phần lớn lông màu đen xám, rậm rạp đến mức che phủ gần hết tay chân và khuôn mặt.
Với dáng vẻ này, trông nó giống như một miếng lau nhà cũ nát bị vứt ở góc nhà không biết bao nhiêu năm. Hajime liếc sang Chammy, không khỏi cảm thán trong lòng: "Không chỉ vẻ ngoài khác biệt, ngay cả khí chất cũng khác hẳn."
Vấn đề lớn nhất chính là tính cách. Tộc Peko vốn nổi tiếng năng động, ham chơi, thậm chí đôi khi còn thái quá. Chammy, dù kiêu ngạo và nghịch ngợm, vẫn còn trong tầm kiểm soát.
Nhưng Hajime từng có cơ hội tiếp xúc với những cá thể Peko khác khi làm công việc trên hành tinh này và cảm giác của cậu về chúng có thể gói gọn trong một từ: quá nhiệt tình. Những chú Peko thường rất thân thiện và hoạt bát, nhưng đôi khi mức năng lượng đó như thiêu đốt mọi người xung quanh.
Còn bé Peko trước mặt này lại hoàn toàn ngược lại. Ánh mắt thờ ơ, dáng điệu lười biếng, chẳng có chút nhiệt tình nào. Khi y tá cố gắng đẩy nhẹ nó lên để đứng dậy, nó chỉ nhấc chân một chút rồi lại nằm ườn ra như không muốn làm gì cả.
Chammy nhìn bé Peko này với vẻ mặt khó hiểu, cuối cùng hắng giọng:
"Đây là hậu bối của mình sao? Thật mất mặt. Một chút khí chất Peko cũng không có."
Roppu cười trừ: "Chammy, không phải ai cũng như em. Có thể em ấy chỉ cần thời gian thôi."
Cả ba cúi xuống quan sát kỹ hơn bé Peko trước mặt. Bé chỉ để lộ đôi mắt to tròn nhưng lại lười biếng nhìn quanh, không chút tinh thần. Bên cạnh, cô y tá dịu dàng giới thiệu:
"Bé tên là Nammy, vừa tròn 1 tháng tuổi. Đây là một chủng loại khá hiếm trong tộc Peko - tộc bộ hành. Tính cách của bé cũng hơi đặc biệt, nhưng em ấy rất ngoan và ít gây rắc rối."
Hajime, Roppu và Chammy đều nhìn nhau, ánh mắt khó tả. Hajime cố nhịn cười nhưng không thể không thầm nghĩ: "Đây không phải là một bé Peko mà là một Debuff sống thì đúng hơn! Không bay được, không năng động và có vẻ chẳng hợp tính cách điển hình của tộc Peko chút nào!"
Chammy thì lùi lại, nghiêng đầu đánh giá bé Nammy với ánh mắt đầy hoài nghi: "Một tháng tuổi mà không thể bay, lại còn lười biếng như thế này... Hậu bối kiểu gì thế? Thật mất mặt tộc Peko!"
Roppu cố giữ vẻ lịch sự, nhưng không giấu được chút ngập ngừng: "Chà, một bé đặc biệt nhỉ. Nhưng có lẽ vì sự khác biệt này mà em ấy bị bỏ rơi."
Cả ba để lại một ít tiền chăm sóc cho bé Nammy trước khi rời khỏi trung tâm. Dù đều cảm thấy thương cảm cho Nammy, họ hiểu rằng nhận nuôi bé không phải là điều dễ dàng.
Nhà của Roppu dù có điều kiện về tài chính, nhưng muốn làm thủ tục nhận nuôi một cá thể Peko lại vô cùng phức tạp, đặc biệt khi gia đình cậu đã nuôi một Chammy. Việc nhận nuôi thêm một bé Peko sẽ gặp nhiều hạn chế từ luật pháp địa phương.
Hajime, dù rất muốn giúp Nammy, cũng đành thở dài.
"Nếu mình nhận nuôi em ấy, mình sẽ phải đưa bé về Trái Đất. Nhưng với điều kiện của mình hiện tại, đến việc khám chữa bệnh hay nuôi sống bé cũng là một vấn đề lớn. Chưa kể Nammy còn cần môi trường phù hợp với sinh lý của tộc Peko."
Chammy, sau khi nghe câu chuyện, thở dài một hơi: "Nếu không phải hậu bối của em quá kỳ lạ, có lẽ chuyện đã đơn giản hơn."
Khi cả ba quay về nhà của Roppu, họ thấy Nobita, Doraemon, và Riru đang chơi đùa trong sân. Nobita, tay cầm một cái vợt thổi bong bóng, chạy vòng quanh trong khi Riru cười khúc khích cổ vũ. Doraemon thì đứng cạnh, tay khoanh trước ngực, lắc đầu như đang nghĩ ngợi điều gì đó.
Hajime bước vào, nói về việc nên đi về, Nobita đã lập tức than phiền:
"Thật là bất công! Mình còn muốn chơi thêm vài ngày nữa cơ. Ở đây vui hơn hẳn ở Trái Đất!"
Doraemon nhanh chóng nhắc nhở:
"Nobita, cậu quên rồi sao? Một ngày ở hành tinh Koya Koya chỉ bằng một giờ trên Trái Đất thôi. Bọn mình đã ở đây năm ngày rồi, nghĩa là trên Trái Đất đã qua năm tiếng. Nếu không về sớm, mẹ cậu sẽ nổi trận lôi đình!"
"Gì cơ? Năm tiếng rồi á? Vậy tức là mẹ đã nấu ăn xong rồi đúng không? Không được, nếu mẹ thấy mình không ở nhà, mình sẽ không có cơm ăn mất!"
Hajime khẽ bật cười, nhìn Nobita xoay vòng như con quay. "Đừng lo lắng thế, Nobita." cậu nhẹ nhàng nói. "Ngày mai bọn mình vẫn có thể quay lại đây chơi mà. Lần tới, rủ thêm cả nhóm Jaien, Suneo và Shizuka nữa, chắc chắn sẽ vui hơn."
Doraemon gật đầu tán thành: "Đúng vậy. Nhưng giờ thì cậu nên về ngay đi, nếu không mọi chuyện sẽ rắc rối to!"
Nobita lăn lộn một lúc trên sàn nhà, rõ ràng rất không muốn rời đi, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng đứng dậy, gương mặt lộ vẻ không cam lòng:
"Được rồi, mình sẽ về. Nhưng chỉ vì mình không muốn bị đói thôi!"
Roppu và Riru đứng nhìn cảnh tượng đó, không nhịn được cười. Doraemon, Hajime và Nobita sau đó chào tạm biệt Roppu và Riru, rồi lên phi thuyền rời đi.