Hajime về đến nhà, đồng hồ trên tường đã hiển thị 8 giờ 25 phút tối. Cậu thở phào nhẹ nhõm khi thấy nhà cửa trống trải, nếu không thì cậu cũng sẽ bị la mắng giống như Nobita.
Một cảm giác yên tâm nhưng lạc lõng trong lòng.
Sau khi cất cặp sách vào phòng, Hajime nhanh chóng bắt tay vào quét dọn nhà cửa. Tiếng chổi quét trên sàn nhà hòa lẫn với tiếng TV cậu bật lên cho có cảm giác đông người.
Ra sân trong nhà, cậu cầm lấy bình tưới, cẩn thận tưới cây và mấy luống rau mẹ trồng. Công việc này tuy đơn giản nhưng làm cậu cảm thấy bình yên, thư thái hơn sau một ngày dài.
Quay lại nhà bếp, Hajime mở tủ lạnh. Bên trong là hộp thức ăn mẹ cậu đã chuẩn bị sẵn từ buổi trưa, chuẩn bị cho cậu bữa tối và sáng mai. Cậu hâm nóng thức ăn, bày ra bàn ăn nhỏ, rồi thong thả ngồi thưởng thức. Xong bữa, Hajime dọn dẹp bàn ăn gọn gàng, lau sạch bát đĩa, sau đó lên lầu để nghỉ ngơi.
Ngả người xuống giường, cậu cảm thấy mình đã sẵn sàng cho việc khám phá thứ đặc biệt - Ví Thần Kỳ. Đôi mắt Hajime sáng lên khi cậu lấy chiếc ví từ trong túi. Dù đã dùng được vài ngày, cậu vẫn chưa có cơ hội nghiên cứu kỹ nó.
Cầm ví trong tay, Hajime thử cho tay vào. Ngay lập tức, cậu cảm giác như tay mình vừa xuyên qua một khoảng không gian vô tận. Đây không phải là một chiếc ví bình thường mà là một không gian bốn chiều.
Chỉ cần nghĩ đến thứ gì mình muốn, không gian bên trong sẽ giúp tìm ra ngay món đồ đó, nhưng điều kiện là phải tự tay lấy được nó. Đây cũng là lý do mà Doraemon thường không tìm được đồ vật trong chiếc túi thần kỳ của mình, mọi thứ bên trong quá nhiều, dẫn đến việc lấy nhầm hoặc không tìm được món đúng ý.
Nhưng Hajime thì khác. Không gian trong Ví Thần Kỳ của cậu vẫn còn rất trống, chỉ có vài món đồ đơn giản như một đống bài tập, một vài bảo bối của Doraemon cho và vài món đồ nhỏ khác. Chính vì vậy, việc tìm đồ trở nên cực kỳ dễ dàng.
Sự tò mò của Hajime cuối cùng không thể kiềm chế. Sau khi thử nghiệm lấy đồ ra vào từ Ví Thần Kỳ, cậu quyết định tiến thêm một bước táo bạo hơn, đưa đầu mình vào trong không gian của chiếc ví.
Khi đầu cậu chạm qua bề mặt của chiếc ví, một cảm giác mát lạnh như nước lan tỏa, và ngay lập tức, Hajime bị choáng ngợp bởi khung cảnh bên trong.
Trước mắt cậu là một không gian vàng óng trải dài vô tận, không có trên dưới, trái phải, hay bất kỳ biên giới nào. Xung quanh, những món đồ vật nhỏ bé của cậu lơ lửng trong không khí, mỗi món đồ đều có vẻ như đang nhẹ nhàng trôi nổi, bất chấp trọng lực.
Hajime rút đầu ra khỏi ví, hai mắt sáng rực. "Đây đúng là một kho báu thực sự!" cậu lẩm bẩm, sau đó bắt đầu thu gom thêm một số đồ vật linh tinh từ phòng mình vào trong, để phòng ngừa các tình huống.
Nhìn lại không gian rộng rãi bên trong ví, Hajime không khỏi tự hỏi: "Không gian lớn như thế này… liệu trong tương lai, ở thế kỷ 22, có ai từng nghĩ đến việc xây nhà ở trong này không nhỉ? Nếu có thì chắc sẽ thú vị lắm!"
Hình dung một căn nhà nhỏ xinh với đầy đủ tiện nghi lơ lửng trong không gian vàng óng đó khiến Hajime bật cười. "Nếu có cơ hội, mình cũng muốn xây một cái. Một ngôi nhà di động trong Ví Thần Kỳ, đi đâu cũng mang theo được, chẳng cần thuê nhà hay trả tiền điện nước. Thật là quá tiện lợi!"
Mang theo niềm vui về chuyến phiêu lưu ngày mai, Hajime nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, là Chủ nhật cho phép cậu dành nhiều thời gian hơn trên hành tinh Koya Koya. Sáng sớm, sau khi thức dậy, cậu như thường lệ vệ sinh cá nhân. Nhưng khi nhìn vào gương, Hajime không khỏi sửng sốt.
Mái tóc đen ngắn quen thuộc của cậu đã biến đổi hoàn toàn thành màu trắng, dài đến vai và tỏa ra ánh sáng bảy màu lấp lánh như cầu vồng. Mặc dù trông rất đẹp, nhưng cậu không hiểu lý do tại sao lại xảy ra điều này và quan trọng hơn, cậu cũng không muốn có sự thay đổi kỳ quái này!
"Lại chuyện gì thế này?!" Cậu lẩm bẩm, không khỏi hoảng hốt.
Không muốn mạo hiểm đoán mò, Hajime nhanh chóng lấy chiếc TV Chuyên Gia mà Doraemon đã để lại cho cậu. Cậu gọi Tamamo để nhờ cô kiểm tra. Chỉ vài phút sau, một cánh cửa thần kỳ xuất hiện trong phòng, và từ đó Tamamo bước ra, trên tay vẫn còn cầm một chiếc cốc trà nóng.
"Có chuyện gì mà gọi cô sớm vậy, Hajime?" Tamamo nhướng mày hỏi, ánh mắt ngay lập tức chuyển đến mái tóc của cậu.
"Hajime, em có làm gì bất thường không? Ăn uống, luyện tập hay gặp chuyện kỳ lạ gì hôm qua không?" Cô vừa hỏi vừa lấy từ chiếc túi nhỏ trên thắt lưng một loạt dụng cụ kiểm tra.
"Không ạ, mọi thứ đều bình thường, sáng nay em chỉ vừa mới tỉnh dậy đã thấy thế này rồi." Hajime đáp, vẫn không giấu được vẻ lo lắng.
Tamamo dùng các dụng cụ đo đạc trên cơ thể cậu, ánh mắt tập trung. Sau vài phút, cô lùi lại, hai tay khoanh trước ngực, đưa ra kết luận:
"Không sao đâu. Đây là một hiện tượng gọi là Kỳ Tích Trả Lại hay Kỳ Tích Gợi Mở."
"Em có thể hiểu nôm na rằng hạt giống trong cơ thể em không muốn em c·hết vì thiếu dinh dưỡng, nên nó đã chủ động trả lại một phần chất dinh dưỡng cho cơ thể em để duy trì trạng thái ổn định. Tuy nhiên, vì vẫn còn chưa hoàn thiện nên những biểu hiện này sẽ xảy ra không thường xuyên."
"Nhưng mà... tóc của em đổi màu?" Hajime chỉ vào gương, vẫn chưa thể chấp nhận được mái tóc kỳ lạ của mình.
Tamamo bật cười, đưa tay xoa đầu cậu: "Không phải tóc đổi màu, chỉ là một dấu hiệu nhất thời thôi. Thêm một đoạn thời gian có thể em sẽ phát triển một loại siêu năng lực nào đó. Nhưng đừng quá lo lắng, mọi chuyện hiện tại vẫn đang tiến triển tốt, không có gì nguy hiểm."
Sau khi trả mái tóc của Hajime về trạng thái ban đầu, Tamamo chuẩn bị bước vào cánh cửa thần kỳ để rời đi. Cô quay đầu lại nhìn cậu, nở một nụ cười:
"Nếu còn vấn đề gì nữa thì gọi cô, nhớ chưa? Cứ thoải mái, nó có lợi nhiều hơn là hại."
"Vâng, em cảm ơn cô!" Hajime cúi đầu chào, tiễn Tamamo rời đi.
Hajime nhanh chóng giải quyết bữa sáng, khóa cửa cẩn thận rồi rời khỏi nhà. Trên đường đi, cậu nhận thấy tóc mình lại bắt đầu dài ra một cách kỳ lạ, nhưng lần này không đổi màu.
Cậu thở dài, nhìn xung quanh xem có ai chú ý không, rồi tiếp tục bước đi. Chỉ vài phút sau, mái tóc tự động trở lại như cũ, không để lại dấu vết gì khác thường.
Cậu nhanh chóng tìm thấy nhóm Nobita tại một góc công viên gần trường học. Mỗi người đang cầm một món đồ khác nhau, trông khá hứng khởi. Shizuka ôm một chiếc hộp đàn violin, Jaien cầm gậy và găng tay bóng chày, Suneo thì đang khoe chiếc mô hình máy bay điều khiển từ xa sáng bóng, còn Nobita cầm một hộp bánh, có lẽ là quà cho gia đình Roppu.
Hajime đến gần và nghe thấy cả nhóm đang bàn tán sôi nổi. Nobita đang hào hứng nói về một "sân chơi rộng lớn" mà cậu khẳng định đã tìm được. Tuy nhiên, ánh mắt nghi ngờ của Suneo và Jaien không giấu nổi sự hoài nghi.
"Thật không đó, Nobita? Cậu lúc nào chẳng hay nói quá lên!" Suneo chế nhạo. "Sân chơi gì mà rộng lớn hơn cả công viên này chứ?"
"Đúng đấy, Nobita! Cậu chắc chắn là không nằm mơ chứ?" Jaien cười khẩy, gõ gậy bóng chày xuống đất.
Nobita đỏ mặt, phản đối: "Tớ không nói dối! Hajime cũng biết mà! Đúng không, Hajime?" Nobita vội vàng nhìn về phía cậu, ánh mắt như cầu cứu.
Hajime thoáng ngạc nhiên khi bị lôi vào câu chuyện, nhưng cũng không nỡ làm Nobita mất mặt. Cậu gật đầu và bình tĩnh giải thích:
"Nobita không nói dối đâu. Đó không phải là sân chơi thông thường, mà là một hành tinh khác. Tên của nó là Koya Koya, nơi đó có rất nhiều không gian rộng lớn để chơi đùa, thậm chí còn có đồng cỏ, rừng cây và núi non."
Cả nhóm trố mắt nhìn Hajime. Suneo cau mày, rõ ràng vẫn còn hoài nghi, nhưng độ tin cậy so với vừa rồi cao hơn nhiều: "Cậu nói thật chứ? Hành tinh khác cơ à? Làm sao chúng ta đến được đó?"
"Đúng vậy! Làm sao cậu biết chuyện này?" Shizuka cũng tò mò hỏi thêm.
Hajime không muốn kể quá chi tiết về chuyện đi tìm Doraemon giúp đỡ. Cậu khéo léo trả lời:
"Đó là do phi thuyền của hành tinh đó nhảy vọt không gian lúc, xảy ra vấn đề, cùng không gian ở phòng Nobita sinh ra liên kết, dưới nệm cậu ấy kết nối đến cánh cửa của con tàu. Mình đi tìm Doraemon cùng Nobita lúc phát hiện người ngoài hành tinh chui từ đó ra. Sau khi giúp đối phương quay về nhà, bọn mình có đi qua đó chơi một lần nữa."
Nghe vậy, Suneo và Jaien vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng nhưng cũng không có lý do gì để phản bác. Shizuka thì hào hứng: "Nếu đúng là như vậy thì tuyệt quá! Chúng ta có thể đến đó để chơi thử được không?"
Nobita gật đầu liên tục: "Được mà! Chỉ cần đến nhà mình là được."
Cả nhóm hào hứng đi đến căn phòng bí mật dưới nệm Nobita, hé mở cánh cửa dẫn đến hành tinh Koya Koya. Khi bước ra khỏi phi thuyền, mọi người đều ngỡ ngàng.
Thay vì màu nâu đất màu mỡ như lần trước, giờ đây khắp nơi đã bị màu xanh lục bao phủ. Cảnh sắc trước mắt thật sự kỳ diệu, một biển cỏ xanh tươi mơn mởn trải dài bất tận, điểm xuyết bởi những bông hoa dại rực rỡ.
Hajime đứng yên một lúc, ánh mắt lướt qua khung cảnh xung quanh. Cậu lặng lẽ nhận ra lý do vì sao bài tập của mình chỉ được chấm 48 điểm.
Doraemon bên cạnh giải thích cho Nobita vì sao lại khác biệt: "Bởi bọn mình ở trên Địa Cầu đã qua mười giờ rồi, đổi sang hành tinh Koya Koya đã qua mười ngày rồi."
Trong khi Hajime mải suy ngẫm, Nobita, Jaien, Suneo và Shizuka không kìm được sự phấn khích. Họ nhanh chóng chạy lướt trên thảm cỏ xanh, thỉnh thoảng ngã nhào trên bãi hoa dại nhưng vẫn cười đùa vui vẻ. Nobita nằm dài trên cỏ, tay giơ cao một bông hoa tím:
"Thật tuyệt! Lần này chúng ta nhất định phải khám phá thật kỹ nơi này!"
Không xa đó, cả nhóm nhìn thấy Roppu đang cùng em gái mình vẫy tay chào họ.
"Này, kia là cậu nói tới Roppu cùng Ruri, phải không Nobita?" Shizuka nhanh chóng nhận ra, vẫy tay gọi to.
Nhóm Roppu bước đến gần nhóm. Sau vài lời hỏi thăm ngắn gọn, mọi người lẫn nhau giới thiệu, nhưng chỉ kịp vậy do cả hai phải đến trường, Chammy lên tiếng nhắc nhở khi xe bay đến.
Nobita nhìn theo chiếc xe bay, có chút buồn bã: "Mình còn chưa kịp rủ họ đi chơi cùng mà... Cả món bánh ngọt mà mình đã mua cho Ruri trên Địa Cầu cũng chưa kịp đưa."
Shizuka vỗ nhẹ lên vai Nobita, an ủi: "Không sao đâu, đợi họ tan học cũng được mà."
Trong lúc mọi người đang trò chuyện rôm rả, Doraemon chợt thông báo: "Mọi người, tớ có việc phải dùng cỗ máy thời gian để về tương lai một lát. Lần này tớ không thể đi cùng nhóm được, nên các cậu nhớ cẩn thận nhé."
Jaien và Suneo hơi thất vọng nhưng cũng gật đầu đồng ý. "Cậu mau quay lại sớm nhé, Doraemon!" Jaien nói to, giọng như ra lệnh.
"Yên tâm, nếu cần gì thì cứ dùng túi thần kỳ sơ cua của tớ, tớ sẽ giao cho Nobita giữ. Nếu cần cũng có thể nhờ Hajime giúp các cậu!" Doraemon nói, đồng thời liếc nhìn Hajime với vẻ tin tưởng.
Sau khi Doraemon biến mất vào phi thuyền, cả nhóm tiếp tục cuộc hành trình, theo chân Nobita khám phá những cánh đồng bạt ngàn và những điều kỳ thú trên hành tinh Koya Koya.